Nghe được động tĩnh, Tuyết Mai đi đến, "Vương phi dậy rồi sao?"
Tuyết Mai vén màn che màu xanh đậm lên, treo ở một bên.
Lương Y Đồng lúc này mới biết trời đã hoàn toàn sáng, nàng ngáp một cái, lười biếng hỏi: "Đã muộn như thế này rồi à? Sao không gọi ta dậy?"
Tuyết Mai vừa mang y phục của nàng tới đầu giường vừa trả lời: "Vương gia cố ý dặn dò để người ngủ, Vương phi dậy lúc này cũng không muộn, đồ ăn sáng còn chưa làm xong"
So với ngày thường, thời gian này đối với Lương Y Đồng đã là khá muộn, lại nghĩ tới tối hôm qua ngủ muộn, nàng mới không nói thêm cái gì, "Vương gia đâu?"
Tuyết Mai cười nói: "Vương gia đang thả câu, tính lát nữa làm canh cá trích cho Vương phi."
Lương Y Đồng rửa mặt xong thì cũng tới bên hồ. Trong hồ này nuôi không ít cá, mỗi năm quản sự cho người thả thêm, hiện giờ đã vô cùng màu mỡ. Thấy hắn quả thực đang câu cá, Lương Y Đồng cố tình thả nhẹ bước chân.
Nàng đi qua, duỗi tay che mắt Dự Vương, thanh âm vang lên hơi thô: "Vương gia thật là có nhã hứng, cũng không đợi tiểu sinh, cửu biệt trùng phùng, còn nhớ tiểu sinh không?
Nàng biến đổi âm thanh như vậy, nghe hoàn toàn khác với lúc trước, giống như là một nam tử trẻ tuổi. Chỉ là bàn tay nhỏ nhắn cùng hương thơm trên người đã làm bại lộ thân phận của nàng. Trừ tiểu cô nương thỉnh thoảng có chút bướng bỉnh này, cũng không ai dám làm như vậy với hắn.
Trong lòng Dự Vương giật giật, thấp giọng quát lớn: "Tiểu Tứ! Chớ có hồ nháo! Vương phi cũng ở đây, không phải nói mấy ngày ngươi không được xuất hiện hay sao? Người phải nhẫn nhịn một chút."
Lương Y Đồng có chút mơ hồ, trong nháy mắt đó còn tưởng rằng thực sự có một người tên Tiểu Tứ. Nếu không phải bản thân nàng xếp thứ tư, lại biết hắn không thích nam nhân thì nàng thật sự đã tin rồi. Lương Y Đồng bật chế độ diễn xuất, thương tâm nói: "Sao người lại tàn nhẫn với ta như thế chứ? Lúc trước còn coi ta như tiểu tâm can, bây giờ Vương phi ở đây liền bỏ ta như giày rách, Tiểu Tứ không chịu đâu."
Ba chữ "tiểu tâm can" làm Dự Vương nhịn không được mà cười thành tiếng. Hắn trực tiếp vung tay ôm người vào trong lòng, cúi đầu cắn môi nàng, "Sao lại không chịu? Hửm? Đã là tiểu tâm can của ta rồi, ngươi còn muốn như thế nào?
Khi nói Lương Y Đồng không đỏ mặt, vừa bị hắn ôm thì lại xấu hổ, thấy đám nha hoàn đã tự giác lui xuống thì gương mặt nóng rát mới đỡ hơn một chút. Nàng dựa vào trong lòng hắn, cười nói: "Người còn nói ta muốn như thế nào? Tự người nói đi, ta hay Vương phi tốt hơn? Ai hợp tâm ý người hơn?"
Lại nói, nàng còn chưa bao giờ nghe hắn chính miệng khen nàng đâu, hiện giờ mặc kệ là hắn khen người nào thì cũng coi như nàng chiếm được tiện nghi. Lương Y Đồng cong cong môi, cảm thấy bản thân thật thông minh.
Bên môi Dự Vương mang theo ý cười, cố tình đùa nàng, " Người nào cũng không tốt. Một người quá thích tranh giành tình cảm, một người quá lớn mật."
Lương Y Đồng ngàn lần không đoán được hắn sẽ đưa ra đáp án như vậy. Biểu tình của nàng có chút bực, nhịn không được mà đấm hắn một cái, cảm thấy hắn nhất định là cố ý.
Dự Vương cười mà hôn nàng, "Được rồi, không nghịch nữa, ngủ đủ rồi sao?"
Lương Y Đồng gật đầu, bộ dáng vẫn có chút buồn bực, chỉ cảm thấy muốn nghe hắn nói một câu khích lệ cũng thật khó. Khi nàng muốn đứng dậy khỏi vòng tay hắn, nam nhân lại cười nói: "Muốn ta khen nàng như vậy sao? Trong đáy lòng ta,
nàng đã là tốt nhất rồi, còn muốn ta khen như thế nào?"
Lương Y Đồng không kịp phòng bị, vừa nghe xong khuôn mặt lại nóng lên, nhưng khóe môi không khỏi giương lên, rõ ràng là vui vẻ cực kỳ.
Thấy chỉ một câu khích lệ đã có thể làm nàng sung sướng như vậy, Dự Vương nhịn không được mà lắc lắc đầu, hiển nhiên không đoán được nàng lại trẻ con như thế.
Đôi mắt Lương Y Đồng sáng lấp lánh, lại nhịn không được mà hỏi, "Rốt cuộc là tốt chỗ nào?"
Nàng hiển nhiên là rất để ý cái nhìn của hắn, trong mắt tràn đầy chờ mong. Nam nhân lại có chút tà ác, ngoắc ngón tay với nàng, chờ đến khi tiểu cô nương lại gần thì từ từ nói: "Khi cái gì cũng không hỏi là tốt nhất."
Lương Y Đồng bực đến nỗi đấm hắn một quyền, chỉ cảm thấy hắn càng ngày càng thích trêu đùa nàng.
Khi ở thôn trang, nàng thả lòng hơn so với khi ở Vương phủ rất nhiều. Trước kia bực bội, nàng nhiều lắm chỉ khẽ trừng hắn một cái, chưa bao giờ thật sự đánh hắn. Dự Vương cười cười mà nắm lấy tay nàng, thấp giọng nói: "Đi thôi, đồ ăn sáng hẳn là nấu xong rồi."
Lương Y Đồng nhéo eo hắn, cảm thấy đã trả thù được rồi thì mới buông tay.
Buổi sáng quả nhiên là có canh cá trích, nước canh trắng như sữa, nhìn cực kỳ ngon miệng. Trong thôn trang tương đối ít nha hoàn, sợ đám tiểu nha hoàn làm việc không cẩn thận, hôm nay vẫn là nương tử của Trần quản sự cùng hai nha hoàn khác tới dọn đồ ăn.
Thấy Lương Y Đồng nhìn canh cá trích hồi lâu, Trần ma ma cười nói: "Đây là cá trích Vương gia tự tay câu, Vương phi mau nếm thử một chút."
Trần ma ma vừa nói vừa múc cho Dự Vương một chén, sau đó lại thêm một chén cho Lương Y Đồng, cười nói: "Canh cá trích rất tốt cho nữ tử, không chỉ cung cấp chất dinh dưỡng phong phú, ngày sau khi Vương phi có tiểu Thế tử còn có sữa nhiều hơn."
Thấy Trần ma ma cái gì cũng nói ra, gương mặt Lương Y Đồng không khỏi nóng lên.
Tuyết Mai thấy Vương phi xấu hổ đến mức sắp chui xuống đất thì không khỏi lên tiếng: "Ma ma để chén đó được rồi, Vương gia cùng Vương phi ăn cơm không cần nha hoàn gắp thức ăn, để đồ ăn lên bàn là được."
Trần ma ma cũng ý thức được lời nói của mình có chút quá phận, vội vàng cung kính lui xuống, Tuyết Mai dọn bát đũa xong thì cũng lui ra.
Chờ đến khi trong phòng chỉ còn lại nàng cùng Dự Vương, nhiệt ý trên mặt Lương Y Đồng mới tiêu tan đi đôi chút. Ai ngờ nam nhân phía đối diện lại cười cười, còn từ từ nói một câu, "Sao còn không uống? Không phải có công hiệu rất thần kỳ sao?"
Mặt Lương Y Đồng lại đỏ, nhịn không được mà liếc hắn. Bộ dáng xấu hổ của tiểu cô nương phá lệ đáng yêu, Dự Vương cũng tốt bụng mà không tiếp tục trêu ghẹo, "Mau ăn đi."
Bữa cơm này, Lương Y Đồng ăn đến giày vò. Canh cá trích uống không được, mà không uống cũng không được, cuối cùng dưới cái nhìn của Dự Vương, vẫn uống hết nửa chén.
***
Đến giữa trưa, có vài nam tử đến thôn trang, còn có Tần quản sự của thôn trang lúc trước nàng từng đến. Trước đó, sau khi Hoàng quản sự bị đuổi, hắn từ phó quản sự được đề bạt lên làm quản sự.
Lúc đầu Lương Y Đồng cũng không biết tại sao họ lại đến, ai ngờ Dự Vương lại gọi tất cả đến trước mặt nàng, để bọn họ bái kiến nàng.
Dự Vương cho người trình khế đất lên, trực tiếp đưa cho Lương Y Đồng, nói: "Những thôn trang này về sau đều ghi dưới danh nghĩa của nàng, lợi nhuận mỗi năm ta sẽ để các quản sự trực tiếp giao cho nàng, không tính vào Vương phủ, là tài sản riêng của nàng."
Lương Y Đồng chớp chớp chớp mắt, hiển nhiên là có chút phản ứng không kịp.
Dự Vương sở dĩ đưa nàng tới thôn trang, tất nhiên không đơn thuần là kéo nàng cùng tắm suối nước nóng, mục đích quan trọng nhất kỳ thật là muốn giao mấy thôn trang này cho nàng.
Lương Y Đồng vẫn chưa phản ứng lại, "Vương gia làm gì vậy? Sao lại giao cho ta?"
Khi nàng xuất giá, ngoại tổ mẫu đã cho nàng rất nhiều của hồi môn. Hiện giờ nàng không chỉ có hai thôn trang, còn cả bốn cửa hàng, riêng nhiêu đó cũng đủ cho nàng tiêu cả đời không hết, huống chi Dự Vương còn thường xuyên cho nàng bạc.
Dự Vương lúc này mới ngước mắt nhìn nàng một cái, biểu tình như có như không mà cười, "Còn ngại tiền nhiều hay sao? Cho nàng thì cứ nhận lấy."
Ở trước mặt nhiều quản sự như vậy, Lương Y Đồng tất nhiên không thể từ chối, gật gật đầu.
Mấy quản sự thỉnh an nàng, lại nói một chút về doanh thu của thôn trang, mỗi năm cơ hồ đều có không ít lợi nhuận, nhiều thì hơn hai ngàn lượng, ít cũng có một ngàn.
Thôn trang tổng cộng có mười cái, nhân lên thì lợi nhuận mỗi năm phải trên dưới hai vạn lượng. Đột nhiên trở nên giàu có như vậy, Lương Y Đồng tất nhiên có chút không thích ứng kịp, chờ đến khi các quản sự rời đi nàng mới nhìn Dự Vương một cái, nhỏ giọng hỏi hắn, "Vương gia sao lại cho ta nhiều thôn trang như vậy?"
Thấy tiểu cô nương có chút bất an, hắn kéo nàng tới trước mặt, "Cho nàng thì nàng cứ nhận, có tiền dù sao cũng tốt hơn không có, có mấy người đẩy tiền ra ngoài chứ?"
Lương Y Đồng chớp chớp mắt, vẫn không hiểu sao hắn lại đột nhiên hào phóng như vậy. Bản thân hắn có thể có bao nhiều cái thôn trang chứ? Vừa nói liền chia cho nàng mười cái, không chừng đã đưa hết cho nàng rồi đi?
"Vương gia cho ta nhiều như vậy thì có còn không? Nhỡ về sau cần dùng tiền thì phải làm sao?"
Dự Vương có chút buồn cười, "Chẳng lẽ ta chỉ có mỗi thôn trang hay sao? Lợi nhuận của mấy cửa hàng đã đủ cho ta tiêu rồi, nàng lo lắng cái gì?"
Lương Y Đồng chớp chớp mắt, theo lý thuyết khi nhận được nhiều tiền như vậy thì trong lòng phải vui mới đúng, nàng lại mơ hồ có chút bất an, nhịn không được hỏi lần nữa, "Vương gia sao lại cho ta nhiều thôn trang như vậy?"
Thấy tiểu cô nương vẫn hỏi, Dự Vương cũng không giấu diếm nữa, thấp giọng nói: "Có thôn trang thì nàng cũng coi như có cái mà dựa vào, mặc kệ về sau phát sinh cái gì thì vẫn có tiền phòng thân, nàng cũng sẽ không đến mức quá khổ sở."
Về sau hai người sẽ như thế nào, ai cũng không nói được. Dự Vương đã nhìn quen những cặp phu thê hôm nay ân ái, hôm sau liền ân đoạn nghĩa tuyệt. Huống chi biên cương vẫn luôn không thái bình, hắn nhất định sẽ còn có thời điểm phải ra chiến trường, ai cũng không thể đoán được sẽ có chuyện gì xảy ra. Hắn có thói quen phòng ngừa chu đáo mọi việc, bởi vì yêu thích nàng nên mới muốn cho nàng thật nhiều. Như vậy, nhỡ mà về sau phát sinh biến cố, ít nhất nàng cũng có một sự đảm bảo.
Lương Y Đồng nghe hắn ám chỉ xong lại hiểu sai.
Không biết làm sao, nàng lại nghĩ tới Đại cữu mẫu cùng Nhị cữu mẫu ở Võ Hưng Hầu phủ. Các nàng tuy là chính thê, nhưng trượng phu vẫn sủng ái di nương, ngay cả biểu ca Lục Hành đã thành thân với Công chúa cũng vẫn có nha hoàn thông phòng, mà Vương gia chỉ là không gần nữ sắc nên trước đây mới không có ai bên cạnh.
Hiện giờ hắn có tâm tư với nàng nên mới cưới nàng, ai có thể bảo đảm tâm tư này của hắn sẽ kéo dài mãi chứ? Hắn nhất định là nghĩ về sau nhỡ mà nạp trắc phi, lại có cô nương khác để sủng ái, nên mới cho nàng nhiều đồ một chút.
Lương Y Đồng vốn nên vui vẻ, dù sao thì bây giờ hắn sủng ái nàng, cũng thật lòng muốn tốt cho nàng, chỉ là sau khi nghĩ thông suốt thì trong lòng lại có chút hụt hẫng.
Cho dù đã sớm biết hắn không thể chỉ có một mình nàng, nàng vẫn có chút không thoải mái. Sợ làm Vương gia mất hứng, nàng mới không để lộ ra cảm xúc của mình, chỉ cười cười, "Đã như vậy thì ta nhận, đa tạ Vương gia ban thưởng."
"Khách khí với ta làm gì?"
Thiếu nữ rũ lông mi, Dự Vương nhìn không rõ cảm xúc trên mặt nàng. Hắn nhíu mi, nắm lấy cằm nàng, khi muốn nâng khuôn mặt nhỏ của nàng lên thì nàng lại trốn vào trong lòng hắn, duỗi tay ôm lấy hắn, khuôn mặt nhỏ cọ cọ lên ngực hắn.
Khi nàng làm nũng luôn thích ôm hắn mà cọ, Dự Vương cũng không nghĩ nhiều. Thấy tiểu cô nương thân mật ôm mình không buông tay, trong mắt hắn mang theo ý cười, vỗ nhẹ đầu nàng.
Lương Y Đồng bình phục cảm xúc, cảm giác rầu rĩ mới tan đi một chút.
***
Buổi chiều bọn họ liền trở về kinh thành. Khi trở lại Vương phủ, trời đã tối.
Đêm nay Lương Y Đồng trở về Thanh U đường. Dự Vương cũng nghỉ ngơi lại đây.
Hiện giờ Thanh U đường đã được tu sửa xong xuôi, không chỉ nhiều thêm một cái bồn tắm, còn có cả một gian nhà trồng hoa. Tuyết Mai cùng Ngọc Cầm đã dọn tới viện tử cách vách.
Khi cùng nhau tắm gội, Dự Vương khó tránh khỏi muốn hôn nàng. Lúc trước Lương Y Đồng vẫn luôn thẹn thùng, xấu hổ vì bị hắn chạm vào, nhưng sau chuyện ở thôn trang, nàng lại có chút sợ nếu không cho hắn chạm vào, hắn sẽ quay đầu tìm nữ nhân khác, cho nên đêm nay nàng ngoan ngoãn đến không thể tưởng tượng.
Khi Dự Vương cởi y phục của nàng, nàng không hề cự tuyệt, chỉ chôn khuôn mặt nhỏ thật sâu trong ngực hắn. Cho dù không viên phòng, Dự Vương cũng coi như được thỏa mãn.
Vì ngày mai phải lại mặt, đêm nay bọn họ nghỉ ngơi khá sớm.
Sáng sớm, khi Lương Y Đồng vừa tỉnh lại đã nghe Tuyết Mai nói: "Vương phi, Chử cô nương hiện giờ đang chờ ở bên ngoài, nói muốn kính trà cho người, có cho nàng ta vào không?"
Chử Tuyết mấy tháng trước đã hết lệnh cấm túc, từ đó về sau nàng ta vẫn luôn an phận, căn bản không ra khỏi Vân uyển. Thấy hôm nay nàng ta tới, Lương Y Đồng hơi ngẩn ra một chút.
Hiện tại nàng là Vương phi, nếu không muốn gặp thì chỉ cần đuổi đi, nàng ta cũng tuyệt đối không dám có ý kiến, nhưng Lương Y Đồng lại muốn gặp nàng ta.
Dù sao thì khi Trịnh Hiểu Nhã rời đi cũng từng nói, nàng ta vì câu dẫn Dự Vương không thành mới bị cấm túc. Một nữ tử có ý đồ bò giường, cho dù nàng ta hiện giờ khá an phận, Lương Y Đồng cũng không quá tin tưởng. "Vậy cho nàng ta vào đi."
Lương Y Đồng nói rồi đi tới nơi tiếp khách.
Chử Tuyết rất nhanh đã tiến vào. Nàng ta mặc một cái áo màu tím cùng váy dài trắng, trang điểm rất thanh nhã, nhưng vẫn không che được dáng người đầy đặn. Nàng ta giống với Liễu Chi Mạn, đều rất quyến rũ, cho dù khuôn mặt không thể coi là đẹp nhất, nhưng chỉ với dáng người kia cũng đã khiến người ta khắc sâu trong lòng.
Lương Y Đồng là lần đầu nhìn thấy nàng ta, sau khi gặp, nàng còn mơ hồ nhớ tới Hoàng Diệu Nhi.
Chử Tuyết hành lễ, nói: "Thiếp thân thỉnh an Vương phi."
Lương Y Đồng híp híp mắt, cầm chén trà lên nhấp một ngụm, mới từ từ hỏi: "Ngươi tới Dự Vương phủ mấy năm rồi?"
Chử Tuyết rũ mắt, cung kính nói: "Hồi Vương phi, đã ba năm."
Ba năm, thời gian tất nhiên là không ngắn. Nàng đang muốn hỏi thêm một chút thì đã thấy Dự Vương đi tới.
Hắn vừa luyện kiếm xong liền nghe nói Chử Tuyết tới chỗ này. Một năm qua Chữ Tuyết khá thành thật, Dự Vương cũng đã quên mất có một người như vậy ở hậu viện. Thấy nàng ta tới chỗ Lương Y Đồng, Dự Vương liền nhíu mi. Hắn có vài phần ấn tượng với Chử Tuyết, nhớ rõ nữ nhân này không hề an phận, sợ nàng ta gây chuyện nên trực tiếp tới Thanh U đường.
Dự Vương vừa đi tới đã liếc Chữ Tuyết một cái, ánh mắt có chút lạnh lẽo. Chử Tuyết vội vàng quỳ xuống hành lễ, căn bản không dám ngẩng đầu nhìn hắn, nhìn cũng khá an phận.
Khi Dự Vương liếc Chử Tuyết, bởi vì vấn đề góc độ nên Lương Y Đồng chưa nhìn thấy ánh mắt của hắn, thấy hắn lại nhìn về phía người khác trước, trong lòng Lương Y Đồng có chút không thoải mái, trong một khắc đó, nàng thậm chí còn suy nghĩ, có phải dáng người quyến rũ của nàng ta hấp dẫn hắn không?
Lương Y Đồng tuy có tự tin về tướng mạo của chính mình, nhưng nàng rốt cuộc cũng chỉ mới mười lăm tuổi, so sánh với Chử Tuyết đã mười tám mười chín, dáng người nhất định là kém hơn nàng ta. Nghĩ đến Dự Vương rất thích thưởng thức đôi thỏ trắng của nàng, nàng lại nhịn không được mà lướt qua Chữ Tuyết, của nàng ta cũng lớn hơn nàng.
Lương Y Đồng đột nhiên không còn tự tin, cũng may Dự Vương chỉ nhìn thoáng qua liền thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nói: "Lui ra đi."
Chữ Tuyết nào dám cãi lệnh, vội vàng lui xuống.
Sau khi nàng ta lui ra, Dự Vương đã đi tới trước mặt tiểu cô nương, thây thiếu nữ vô thức mím môi, có chút không vui, trong lòng Dự Vương giật giật, thấp giọng nói: "Nàng ta chọc nàng không thoải mái à?"
Lương Y Đồng đúng là có chút không thoải mái. Cẩn thận nói lại, hôm qua trong lòng nàng đã không thoải mái, hôm nay vì thấy Chử Tuyết, hơn nữa hắn còn nhìn nàng ta, cảm xúc của nàng lại càng không tốt.
Kỳ thật, phần lớn nam tử trên đời này đều thê thiếp thành đàn, vì nối dõi hương hỏa, đương gia chủ mẫu có khi còn chủ động nạp thiếp cho phu quân. Hắn là Vương gia, bên người như thế nào cũng không có khả năng chỉ có một Vương phi.
Vào khoảnh khắc Lương Y Đồng gật đầu đồng ý gả cho hắn, nàng đã biết về sau phải gánh vác trách nhiệm.
Tất cả đạo lý nàng đều hiểu, nhưng khi thấy hắn nhìn nữ nhân khác thì vẫn có chút không thoải mái. Cho dù biết hắn chưa chắc đã nhìn trúng Chử Tuyết, có lẽ chỉ là vô thức liếc nàng ta một cái, nàng vẫn không hề vui vẻ. Tưởng tượng đến ngày sau, hắn sẽ cùng người khác thân mật, sẽ ôm hôn nữ tử khác, nàng cực kỳ khó chịu.
Thấy tiểu cô nương không nói lời nào, Dự Vương buồn cười mà ôm người vào trong lòng, "Ngay cả ta cũng không thèm để ý nữa sao?
Lương Y Đồng lúc này mới hoàn hồn, nàng ngẩng đầu, thanh âm hoàn toàn không mềm mại như lúc trước, mà vừa lạnh vừa buồn, "Nàng ta đẹp không?"
Dự Vương nhíu mi, sau đó mới ý thức được "nàng ta" trong miệng Lương Y Đồng là Chử Tuyết.
Dự Vương không đáp, trực tiếp nhéo mũi nàng. "Nàng nói xem?"
Lương Y Đồng rất không thích việc hắn không dứt khoát, nàng đột nhiên có chút bực, trực tiếp kéo cổ hắn lại. Khi nam nhân bị ép cúi đầu, nàng liền mở miệng cắn hắn một cái, không hề lưu tình chút nào mà cắn lên xương quai xanh. Tuy một chút này đối với Dự Vương cũng không phải không thể nhịn, hắn vẫn nhíu mi, búng nhẹ trán Lương Y Đồng.
Thấy xương quai xanh của hắn có thêm dấu răng, trong lòng Lương Y Đồng mới thống khoái một chút.
Trải qua chuyện này, Lương Y Đồng coi như đã minh bạch, ngày sau nàng nhất định không rộng lượng nổi, đời này cũng không thể trở thành hiền thê. Nàng không chỉ không thể chấp nhận hắn thân cận cùng người khác, thậm chí không thể chịu đựng hắn đặt ánh mắt lên người nữ nhân khác.
Thấy Dự Vương đang nhíu mày nhìn mình, nàng hơi ngẩng đầu, nói: "Cho dù nàng ta có đẹp thì chàng cũng không được nhìn. Cố Thừa Dịch, chàng nghe rõ đây, ta thà rằng không cần thôn trang của chàng, cũng không hy vọng chàng lấy tiền bạc để tống cổ ta đi. Ta nói trước cho chàng nghe, chàng đối tốt với ta, ta cũng sẽ đối tốt với chàng y như vậy, về sau nếu chàng trở mặt, cũng đừng trách ta vô tình."
Dự Vương tất nhiên là biết cô nương đã hiểu lầm, hắn búng nhẹ trán nàng, có chút buồn cười. Bỏ qua chuyện của Chử Tuyết, hắn hỏi vấn đề mà mình tò mò nhất, "Ai lấy bạc tống cổ nàng đi?"
Lương Y Đồng nhìn thẳng vào mắt hắn, căn bản không có ý trốn tránh, "Chàng đột nhiên cho ta thôn trang, chẳng lẽ không phải sợ bản thân về sau sẽ sủng ái người khác sao?"
Khả năng này Dự Vương hoàn toàn không nghĩ tới. Hắn sống hai mươi mấy năm, cũng chỉ động tâm với một mình nàng. Hắn nghĩ nhiều kỳ thật là vì chuyện chiến trường, dù sao thì vụ việc Hoài Vương mưu phản còn chưa hoàn toàn kết thúc.
Lúc trước thích khách sở dĩ khai Hoài Vương ra, mục đích chính là muốn hắn nhắm vào Hoài Vương. Dự Vương cảm thấy người đứng đằng sau sai khiến có khả năng cao là người của địch quốc, bọn họ tất nhiên hy vong Đại Hạ triều không được yên ổn.
Hắn tuy đã bắt được Hoài Vương, nhưng hai nhi tử cũng là tâm phúc của Hoài Vương đều đào tẩu rồi. Chừng nào đồng đảng còn chưa bị tiêu diệt, bọn chúng vẫn sẽ có cơ hội nổi dậy, Dự Vương thậm chí còn hoài nghi bọn chúng đã chạy tới Nam Man. Nếu bọn chúng cấu kết với Nam Man, chỉ sợ sẽ lại có chiến sự.
Thấy tiểu nha đầu ghen, trong mắt Dự Vương mang theo ý cười. Hắn ôm nàng vào trong lòng, thấp giọng nói: "Xem ra ta phải thu hồi câu nói Vương phi rộng lượng kia rồi."
Hắn rõ ràng là đang chê cười nàng, nói không chừng còn cảm thấy nàng lòng dạ hẹp hòi. Gương mặt của Lương Y Đồng có chút nóng, nhịn không được mà đấm vào vai hắn, lại không biết Dự Vương rất thích dáng vẻ này của nàng.
Hắn ngồi xuống vị trí của nàng, ôm nàng ngồi lên đùi hắn.
Lúc trước, hắn vẫn luôn cảm thấy tình cảm mà tiểu cô nương dành cho hắn giống như đối đãi với huynh trưởng, nàng tuy sùng bái hắn, cũng tin cậy hắn, nhưng lại thiếu đi phần tình cảm nam nữ.
Hắn thích nàng nên mới vô cùng để ý Lương Việt Trầm, nhưng mà nàng lại không có dụ.c vọng độc chiếm hắn, nàng thậm chí còn không thèm để ý đến nữ nhân hậu viện của hắn. Tuy nữ nhân ở Vân uyển chỉ như đồ trang trí, nhưng thấy tiểu cô nương không ghen, hắn cũng có chút không vui. Hiện giờ nàng đã thông suốt, trái tim Dự Vương rung động đến lợi hại.
Hắn nhịn không được mà cúi đầu hôn nàng, nói: "Ai nói với nàng là ta muốn sủng ái người khác? Muốn ta móc tim của ta ra cho nàng xem không? Hửm?"