“Ngươi là Chúc Khê, hay là Nhậm Trạch?”
Chúc Khê lập tức hiểu ra ý của Bàng Mục, thân thể hơi hơi phát run, lần đầu tiên thành tâm thành ý bái lạy, cái trán dán xuống nền gạch đá xanh lạnh lẽo, kiên định nói: “Thảo dân nguyện lấy thân phận con cháu Nhậm thị cho đến lúc chết, mong đại nhân thành toàn.”
Hắn vẫn luôn nhận định đây là con đường đã đi thì không thể quay lại, nhưng chưa từng nghĩ, hiện giờ lại có người hỏi hắn, có muốn quay trở lại hay không?
Giờ phút này tại đây, hắn nguyện ý tin tưởng, nói không chừng trên đời này thật sự có thần minh.
Thần minh kia, giờ phút này đang lẳng lặng nhìn hắn, trong mắt tràn đầy thương xót.
Thần minh không nói lời nào, nhìn chằm chằm người trẻ tuổi đang quỳ dưới đất hồi lâu, đột nhiên cười ra tiếng, gãi đầu, nháy mắt trở về trần thế. Hắn có chút bất đắc dĩ mà nói: “Thôi, năm nay thật sự phải hồi kinh một chuyến.”
Nhân tiện hỏi Kiêu Kiêu một chút, xem nàng có nguyện ý tiếp nhận tứ hôn hay không, hắc hắc……
Chúc Khê, không, là Nhậm Trạch ngẩng đầu, gương mặt tuấn tú tràn đầy nước mắt, “Tạ đại nhân!”
Bàng Mục giơ tay kêu hắn đứng lên, như dao sắc chặt đay rối nói: “Nghe nói ngươi cũng không có chỗ ở ra hồn, tạm thời trước mắt không cần đi khắp đâu, ở lại trong nha môn. Bổn quan thấy ngươi và Vô Thanh cũng rất hợp nhau, lãnh giáo học vấn lẫn nhau cũng tốt.”
Nhậm Trạch kinh ngạc vạn phần, buột miệng thốt ra, “Ta còn có thể tiếp tục khảo thí sao?”
Bàng Mục ngược lại so với hắn càng kinh ngạc hơn, “Vì cái gì không thể khảo thí, phải khảo! Ngày sau ngươi khảo thí càng tốt, khả năng cứu vãn đường sống mới càng lớn.”
Vụ án này vô cùng nguy hiểm, mỗi một bước đi đều là một nước cờ hiểm. Đến cuối cùng vẫn không thể tách rời được sự khai ân của thánh nhân cùng sự trợ giúp của các văn nhân.
Người trước, không có gì lo, chỉ là người sau…… Nhất định phải nghĩ mọi cách khiến bọn họ trân trọng tài năng và giúp đỡ Nhậm Trạch!
Nhậm Trạch dùng sức gật đầu, lau mặt, trong ánh mắt phảng phất phát ra ánh sáng.
“Đúng rồi, phát quan và ngọc bội kia, khi nào ngươi rảnh rỗi mang đến cho bổn quan và Liêu tiên sinh nhìn một lần, xem có sơ hở gì hay không.”
Nhậm Trạch trong lòng kích động vạn phần, thật lâu mới có thể bình tĩnh, “Thật sự là làm liên luỵ đến đại nhân.”
“Ngươi cũng không phải thí sinh thuộc Tuấn Ninh phủ, vụ án này cũng không phải lỗi của bổn quan,” Bàng Mục trả lời vô cùng dứt khoát, thậm chí còn có điểm không thể tưởng tượng, “Bổn phủ sợ cái gì.”
Nhậm Trạch sửng sốt, bỗng nhiên có chút buồn cười, sau đó khóe miệng cũng thật sự giật giật.
Nếu là thần minh, chỉ sợ đây cũng là thần minh vô lại nhất trong thiên địa.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy, Nhậm Trạch đột nhiên cảm thấy gánh nặng đè bẹp bản thân bấy lâu nay bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, hắn thậm chí còn có tâm tình quan tâm người khác, “Vậy thì Tô Bổn?”
“À, đúng vậy, còn có ngỗ tác Tô Bổn kia,” Bàng Mục vỗ trán rên rỉ một tiếng, trầm ngâm, “Chốc nữa bổn quan phái hai người đắc lực đi cùng ngươi, cũng đem người qua đây.”
Tô Bổn là nhân chứng duy nhất nhìn thấy thi thể của Phương Lê Tuệ, tầm quan trọng không cần nói cũng biết. Để ở loại địa phương như kỹ viện, cũng không có khả năng bảo hộ kỹ càng, không biết chừng ngày nào đó để lộ ra dấu vết, đến lúc đó có muốn khóc cũng không có chỗ ngồi khóc.
Vừa lúc người này có suy nghĩ tinh tế, hai người nói chuyện với nhau, không chừng có thể có thêm tin tức hữu dụng.
Sau đó Bàng Mục gọi Liêu Vô Hà và Yến Kiêu mở một cuộc họp nhỏ, Yến Kiêu sau khi nghe xong sắp xếp của hắn vui sướng không thôi, cũng nói ra một tin tức tương đối khiến lòng người phấn chấn.
“Mấy ngày hôm trước ta lại lấy danh nghĩa thưởng hoa, gửi một tấm thiệp cho người Trương gia, bọn họ vẫn nói là Ngọc Dung bị bệnh, ta chỉ nói miệng rằng chỗ chúng ta có một ngự y tiền nhiệm, là đại phu cực kỳ cao minh, từng chữa trị vô số chứng bệnh nan y phức tạp, muốn trực tiếp phái hắn qua xem bệnh. Trương gia vừa nghe, liền hoảng hốt, nói đã chuyển biến tốt, mấy ngày nữa có thể ra cửa gặp khách.”
Hiện giờ hai bên đang âm thầm so chiêu, đề phòng lẫn nhau, nhưng ai cũng chưa xé rách ngoài mặt. Đối với đám người Trương Hoành mà nói, Bàng Mục chính là danh tướng trong vài thập niên nữa không thể lung lay, cũng không thể khiêu khích.
Không ngờ thái độ của Yến Kiêu đột nhiên cường thế đến vậy, đánh bọn họ một cái trở tay không kịp, lại không dám ở thời điểm mẫn cảm giết người diệt khẩu, cho nên cũng chỉ có thể nói Ngọc Dung “chuyển biến tốt đẹp”.
Bàng Mục và Liêu Vô Hà đều cười to, “Người này ngang ngược vô lý, thủ đoạn kỳ quái nhưng thật ra rất có hiệu quả.”
Yến Kiêu không giữ được mặt, cũng cười theo, lại có chút ngượng ngùng, “Trước đó vẫn nói với mọi người, ta cũng coi như là xả da hổ làm đại kỳ*. Ngọc Dung là một tiểu cô nương, cả ngày bị ép uống thuốc sao có thể tốt? Nếu án này kéo dài một hai năm, chỉ sợ đến lúc đó cứu nàng ra, người cũng bị phế.”
*: lấy da hổ làm cờ, ý chỉ người cường thế, mạnh mẽ.
Ban đầu nàng còn sợ ném chuột vỡ bình, nhưng mấy ngày gần đây đột nhiên suy nghĩ cẩn thận: Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ Ngọc Dung ở ngay dưới mí mắt nàng cũng bị tra tấn đến chết, một khi đã như vậy, còn có cái gì phải kiêng kị?
Liêu Vô Hà thập phần vui mừng gật gật đầu, “Không sao, ta và Thiên Khoan cũng thận trọng không bằng ngươi.”
“Các ngươi trăm công ngàn việc, cân nhắc đủ điều, nơi nào không đủ thận trọng.” Yến Kiêu sờ sờ mặt, nóng nảy nói, “Dù sao gần đây các bá tánh đều sống tốt, ta đây hết nhàn rỗi lại nhàn rỗi, có thể hỗ trợ chia sẻ một chút cũng tốt thêm một chút.”
Bàng Mục cùng Liêu Vô Hà trong tiềm thức cảm thấy lời này có chỗ nào quái quái, nhưng ngẫm kỹ nghĩ lại thì thấy rất hợp lý……
Liêu Vô Hà đối với việc Bàng Mục Nhậm xử trí Nhâm Trạch, mặt khác không có ý kiến, chỉ là ở phương pháp xử lý có chút ý kiến.
“Việc này không phải là chuyện nhỏ, đại nhân xuất thân vốn chính là tướng soái trấn thủ biên cương, hiện giờ lại chủ động xuất đầu giúp đỡ đời sau tội thần, chỉ một việc này, những tướng sĩ đó sẽ nghĩ như thế nào? Văn võ bá quan sẽ nghĩ về ngài như thế nào? Thánh nhân lại sẽ nghĩ về ngài như thế nào?”
“Những điều tiên sinh nói, ta cũng đã nghĩ tới.” Bàng Mục vô cùng nghiêm túc nói, “Năm đó, trong số các quan viên bị giết, kỳ thật ai cũng biết có bao nhiêu người bị giận chó đánh mèo, nhưng tiên đế đã qua đời, cũng khó mà nói. Đến nỗi Nhậm Trạch, năm đó cũng chỉ là một hài tử chín tuổi, hắn có tội gì?”
“Đương kim hoàng thượng lấy nhân hiếu trị thiên hạ, cảnh đời thay đổi, còn sẽ vì một con cá con mà chọc giận cả đàn cá sao?”
Cửa thành bốc cháy vạ lây cá trong ao, Nhậm Trạch chẳng lẽ không phải là một con cá con vô tội?
Thấy Liêu Vô Hà nhíu mày không nói lời nào, Bàng Mục cười cười, hỏi ngược lại: “Nếu tiên sinh là phán quan, nói vậy nhất định phải đem Nhậm Trạch ra chém đầu thị chúng.”
“Ta sao có thể” Liêu Vô Hà theo bản năng định phản bác, mới nói mấy chữ liền ý thức được mình trúng kế, lập tức hừ lạnh một tiếng, không nói nữa.
Nhậm Trạch kia đúng là kỳ tài ngút trời, nếu sinh tại nhà bá tánh bình thường, ngày sau tất là trụ cột của triều đình.
Đáng tiếc, đáng tiếc a đáng tiếc……
Bàng Mục lại nói: “Ngàn vàng dễ kiếm, nhân tài khó cầu, hắn đi đến ngày hôm nay cũng là bất đắc dĩ, cũng chưa từng chủ động hại người, chỉ muốn lấy mạng để đổi lấy công đạo thôi.”
Cuộc đời này, hắn kính trọng nhất chính là nam tử hán thấy sợ không lùi, bây giờ ở đây, trước có ở Vệ Lam, Nhậm Trạch này là thư sinh nhu nhược nhưng trên người lại lộ vẻ bất khuất, sao có thể nào không động lòng?
Liêu Vô Hà bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, bất lực xua tay, “Thôi thôi, ta mới nói ngươi một câu, ngươi liền nói ra một tràng.”
Bởi vì có bước ngoặt lớn, tâm tình Bàng Mục hiển nhiên vô cùng tốt, lập tức cười ha ha lên, “Tiên sinh không cần lo lắng, ta cũng là người biết nặng nhẹ. Yên tâm, ta chỉ phụ trách thuật lại sự tình từ đầu đến cuối, còn việc thánh nhân và triều thần có phản ứng như thế nào là việc của bọn họ, ta tuyệt không áp đặt can thiệp.”
Chiến đấu ngần ấy năm, hắn hiểu ra rất nhiều đạo lý, một trong số đó là: Muốn cứu người khác, trước phải giữ được mạng mình, bằng không chỉ có một kết cục chính là mọi người cùng chết!
Xét đến cùng, Định Quốc Công cũng chỉ là người thành thật, dù rời xa kinh sư cũng không quên vì nước phân ưu thôi, có thể ở bên trong trăm vội phát hiện ra một cọc án mạng đọng lại nhiều năm, không những vô tội, ngược lại còn có công, ai có thể nói cái gì?
Liêu Vô Hà lắc đầu cười, tuy rằng không nói, nhưng rõ ràng yên tâm không ít.
Mùa đông sắp đến, nhiệt độ ngày đêm trong ngày chênh lệch rất lớn, vì chống đỡ giá lạnh, lượng cơm mọi người ăn bất giác lớn hơn rất nhiều.
Buổi tối theo thường lệ Yến Kiêu và Bạch Ninh học kỹ năng phòng thân, kết quả tập luyện đến mức đói bụng, hai người liếc nhau, quen cửa quen nẻo đến phòng bếp.
Yến Kiêu thấy còn sót lại thịt ba chỉ sống và một miếng đậu phụ khô lớn, trực tiếp cắt thành miếng mỏng, kêu Bạch Ninh nhóm lửa, chuẩn bị xiên que để nướng.
Thời gian gấp, nhiệm vụ nặng, không kịp ướp thịt, nàng đem thịt nạc thịt mỡ xen lẫn thái cực mỏng, dùng que xiên qua, rồi quét nước sốt lên.
Không bao lâu, lớp mỡ trắng bắt đầu ứa ra dầu, dần trở nên trong suốt, cạnh thịt có màu nâu nhạt.
Bạch Ninh nhìn mà nuốt nước miếng, càng cảm thấy sắp đói đến ngất xỉu, một bên điên cuồng quạt lửa, một bên không ngừng lẩm bẩm.
Yến Kiêu dùng dầu cọ bôi lên xiên thịt, không ngừng lật xiên, mỡ chảy xuống đống lửa tạo nên một luồng khói trắng, mang theo mùi thơm chết người.
“Ực.” Đây là tiếng nuốt nước miếng của Bạch đại tiểu thư.
Yến Kiêu làm như không thấy, kiểm tra lại một lần nữa, giơ lên mũi ngửi, ra vẻ thâm trầm nói: “Ăn thịt xiên nướng chính là thú vui nhất trên đời này, mà đêm khuya trộm nướng xiên, càng là……”
Tư vị của nó, thật sự khiến người ta khó có thể nói nên lời!
Sau đó hai cô nương vui vẻ ăn thịt xiên nướng trong đêm khuya.
Bạch Ninh nghe nói hai đường án kiện đều có tiến triển nên rất hưng phấn, nhảy dựng lên, hương thơm thịt nướng nồng đậm từ nàng trong miệng bay ra, “Thật sự là tốt quá!”
Yến Kiêu thấy nàng tóc mái ở trên trán nàng, không khỏi cười khúc khích, “Nhưng Thiên Khoan và tiên sinh đều nói hiện tại không phải thời điểm tốt, còn phải chờ.”
Rốt cuộc cử nhân có hàng ngàn hàng trăm, nhưng Trạng Nguyên, Bảng Nhãn,… ba năm mới có một người, địa vị hai người khác nhau như một trời một vực.
Chỉ có chờ đến khi Nhậm Trạch thành danh để cho thiên hạ đều biết, dùng tài năng của chính mình chinh phục người trong thiên hạ, thánh nhân cùng văn nhân, sĩ tộc mới có thể chân chính để hắn ở trong mắt, mới có thể cảm thấy giết hắn là vô cùng đáng tiếc.
Mà điều đáng tiếc này chính là thứ Bàng Mục cần.
Thời điểm mấu chốt, một chi tiết nhỏ cũng đủ để xoay chuyển cuộc chiến.
“Đó là đương nhiên,” Bạch Ninh gật đầu như mổ thóc, bắt đầu nhe răng trợn mắt cắn đậu phụ khô nướng, “Hô hô, đúng vậy, nóng vội cũng không thể làm đậu hủ hết nóng. Dù sao đã đợi hơn hai năm, cũng không vội mấy tháng này. Cũng may Ngọc Dung bên kia cũng không còn trở ngại, ngươi cũng có thể yên tâm.”
Yến Kiêu cười gật đầu, lại nghe nàng hỏi: “Nói như vậy, các ngươi muộn nhất thi đình sang năm sẽ vào kinh? Trong khoảng thời gian này, thánh nhân chắc chắc sẽ thường xuyên gửi thiệp mời, nên đi từ năm nay, đến lúc đó thuận thế nhập kinh, cũng không tính là cố tình. Ngươi không biết đâu, ăn tết ở kinh thành rất náo nhiệt! Đúng rồi, nếu ngươi cảm thấy ở Quốc công phủ khó xử, không bằng đến ở nhà ta, dù sao ta cũng không có tỷ muội, quá cô đơn, đến lúc đó chúng ta ở chung một viện!”
Bạch gia có rất nữ hài, mấy năm trước tỷ tỷ duy nhất của Bạch Ninh gả đến Đông Bắc, nàng càng thêm cô đơn lẻ bóng.
Yến Kiêu vừa nghe, cũng cảm thấy chủ ý này không tồi, “Được! Nhưng ngươi nên nói với người nhà về thân phận của ta trước, rốt cuộc thân phận của ta……”
Thành kiến của thế nhân đối với ngỗ tác đã ăn sâu bén rễ, vạn nhất những người khác ở Bạch gia cảm thấy đen đủi, Bạch Ninh không nói trước đã mang mình qua, đến lúc đó đã có thể xấu hổ.
Ai ngờ Bạch Ninh liền cười nói: “Ta đã sớm viết ở trong thư gửi cho người nhà, ở chỗ này ta đã trải qua rất nhiều chuyện mới mẻ, quen biết rất nhiều người thú vị, vui mừng nhất, là được kết bạn với ngươi, tỷ tỷ độc nhất vô nhị trên đời này! Cha mẹ ta nghe xong đều nói người có thể làm như ngươi không nhiều, chính là việc thay trời hành đạo, là việc đáng đươc ghi nhận, không hề dễ dàng, bảo ta phải thỉnh ngươi đến nhà.”
Bạch gia lập nghiệp từ quân công, qua nhiều thế hệ, giết người so với số thi thể Yến Kiêu từng thấy còn nhiều hơn, thái độ đối đãi với ngỗ tác thật ra cùng Bàng Mục không mưu mà hợp.
Một câu “không hề dễ dàng”, dễ như trở bàn tay chọc đến tâm Yến Kiêu, khiến nàng đột nhiên muốn khóc.
Ở nơi dị quốc tha hương, nàng thật đúng là không dễ dàng.
Bạch Ninh càng nói càng cao hứng, ngoài dự đoán nói: “Ta không chỉ mời ngươi đến nhà làm khách, còn muốn ngươi bồi ta xuất giá!”
Yến Kiêu ngẩn ra, trước nói chúc mừng, sau lại sợ hãi nói, “Cái này, có vẻ không được tốt lắm?”
Rốt cuộc là đại sự cả đời, ngày đại hỉ, tuy là người nhà họ Bạch người không thèm để ý, nhưng người bên ngoài? Truyền ra ngoài rốt cuộc cũng không xuôi tai.
“Ta nói tốt là tốt,” Bạch Ninh dứt khoát nhéo nàng một cái, giả vờ tức giận nói, “Ngươi sao lúc nào cũng lải nhải như vậy. Của hồi môn của ta còn có vô số bảo đao, thần thương,… mà tổ phụ, cha ta lấy được khi ra trận giết địch, kêu ta mang theo trấn trạch! Ai dám nói cái gì!”
Yến Kiêu nghe được trợn mắt há hốc mồm.
Quả nhiên là tướng môn hổ nữ, người một nhà tác phong hành sự đều không giống người thường.
Hai người lại nói chút nhàn thoại, đang ăn, lại thấy sắc mặt Bạch Ninh biến đổi, coi xiên tre trong tay như ám khí giơ tay ném mạnh ra ngoài, đồng thời nhanh nhẹn che chở Yến Kiêu lùi ra xa chỗ bóng đen, lạnh giọng quát: “Bọn chuột nhắt phương nào âm thầm nhìn trộm? Có gan thì ra đây đánh với cô nãi nãi một trận!”
Vừa dứt lời, nghe thấy một tiếng thở dài thườn thượt, hai người theo tiếng thở nhìn lại, thấy đầu tường bên kia không biết từ khi nào có một hàng người, mắt phát ra lục quang, vô cùng quen mắt.
Dẫn đầu là Bàng Mục, giữa hai đầu ngón tay cầm cái xiên tre Bạch Ninh vừa bắn lại đây, buồn bã nói: “Nửa đêm nướng thịt, đây chuyện mà người làm sao?”
Thế này ai ngủ được?
*********
Sáu ngày sau, ngày mười hai tháng mười, Nhậm Trạch đưa nhân chứng mấu chốt của bổn án Tô Bổn đến nha môn Tuấn Ninh phủ.
Kỳ thật nếu thuận lợi, vụ án sẽ có tiến triển nhanh hơn, nhưng khổ nỗi Tô Bổn một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, thật sự là bị một đám người Trương Hoành dọa sợ đến mất gan, vừa nghe Nhậm Trạch nói muốn dẫn hắn đi gặp quan, nhất thời sợ tới mức hồn phi phách tán, bắt đầu phát điên, một đám người mất sức chín trâu hai hổ, lúc này mới ngăn cản hắn không lao ra đường.
Nhậm Trạch khuyên can mãi, Tô Bổn lúc này mới nơm nớp lo sợ mà đi theo, nhưng trên đường vẫn thi thoảng đổi ý, nếu không có đám người tiểu Ngũ nhìn chằm chằm đến nghiêm, chỉ sợ hắn sớm đã chạy vài lần.
Giờ khắc này, hắn run rẩy quỳ trên mặt đất, hai cánh tay không ngừng phát run, đầu hận không thể vùi vào đũng quần.
“Đây là Bàng Mục, Bàng đại nhân, hiện giờ là tri phủ Tuấn Ninh phủ, hắn là tới giúp chúng ta, ngươi không cần sợ hãi.” Nhậm Trạch nhỏ giọng giới thiệu.
Vốn tưởng rằng còn phải tốn nhiều miệng lưỡi, ai ngờ Tô Bổn đột nhiên cứng đờ, sau đó ngẩng đầu, lắp bắp hỏi: “Ngài, ngài chính là tiền nguyên soái tam quân, hiện giờ là Định Quốc Công?”
Ở loại địa phương như kỹ viện quán trà, tin tức so với nơi khác càng nhanh và chính xác hơn. Tô Bổn tuy rằng chưa từng thấy Bàng Mục, nhưng hai năm gần đây liên tiếp nghe được sự tích của hắn, không cầu công danh lợi lộc, không màng thánh nhân giữ lại, kiên trì rời kinh thành; tới các địa phương nhiều lần thể hiện thần uy, phá kỳ án, thiết diện vô tư, trừng trị rất nhiều quan xấu……
Bàng Mục gật đầu, “Chính là bổn quan.”
Hán tử trung niên trước mắt ước chừng gần 40 tới, gương mặt vốn đoan chính lại có hai vết sẹo xấu xí, vẻ mặt của hắn cùng động tác nói chuyện không nhịn được run rẩy, thực sự đáng sợ.
Lại thấy cả khuôn mặt Tô Bổn kịch liệt run rẩy, cuối cùng hai hàng nước mắt lã chã rơi xuống, dùng sức dập đầu, lớn tiếng khóc lóc kể lể nói: “Quốc công gia, tiểu nhân oan uổng, tiểu nhân oan uổng!”
Mấy năm nay hắn thật sự nghẹn đến mức tàn nhẫn.
Vốn là người thành thật, tuy rằng cũng giống như tuyệt đại bộ phận ngỗ tác khác, không được mọi người tiếp nhận, nhưng tốt xấu cũng có nghề nghiệp chính đáng, có thể tự nuôi sống chính mình. Ai ngờ tai bay vạ gió, hắn tuy nhặt về được cái mạng, nhưng dường như lại giống con chuột già hôi thối trong mương, người không ra người……
Ít nhất Nhậm Trạch còn có thể tự do đến kinh thành, nhưng Tô Bổn vì trốn tránh đuổi giết, đến Thiên Hương Lâu cũng không ra được, trong lòng ủy khuất, không cam lòng, trong lòng đầy thù hận cùng sợ hãi.
Hiện tại thấy Bàng Mục, biết được có hi vọng giải oan, tức khắc không thể khống chế cảm xúc.
Chờ đến khi oán khí gần như được trút bỏ, Bàng Mục đích thân đỡ hắn lên, chỉ vào Yến Kiêu nói; “Đây là thủ hạ ngỗ tác đầu tiên của bổn phủ, họ Yến, ngươi có thể đem chi tiết tình huống của Phương Lê Tuệ nói ra.”
Tô Bổn lúc này mới ý thức được mình thất thố, theo bản năng vội vàng lấy tay áo che mặt, rũ đầu nói: “Ta, tiểu nhân đã nghe qua về Yến cô nương, thực sự khâm phục, hôm nay nhìn thấy thật sự là tam sinh hữu hạnh.”
Yến Kiêu nhìn mà chua xót, ôn nhu nói: “Không có việc gì, chúng ta đều không có việc gì.”
Nhưng Tô Bổn chỉ lắc đầu, nói rõ bộ mặt xấu xí của chính mình, sẽ làm người khác sợ.
Yến Kiêu suy nghĩ một hồi, đi ra phía sau lấy khẩu trang mỏng trong rương của mình đưa cho hắn, “Ngươi nếu không muốn, dùng cái này đi.”
Bằng không cứ luôn cúi đầu che đậy, cũng quá mệt mỏi.
Tô Bổn do dự, nhận lấy đeo lên, thanh âm nặng nề nói lời cảm tạ.
Có khẩu trang, Tô Bổn cuối cùng cũng dám ngồi thẳng, đầu óc cũng minh mẫn hơn nhiều, “…… Tiểu nhân đi mới biết được, kỳ thật bọn họ cũng không muốn tiểu nhân đi nghiệm chứng chết đuối ngoài ý muốn…… Tiểu nhân lúc ấy cái gì cũng không biết, vừa vào đã thấy thi thể Phương cô nương, suýt nữa bị hù chết, tiểu nhân muốn chạy, nhưng bọn họ, bọn họ liền đuổi theo, uy hiếp nói hiện giờ tiểu nhân cũng biết, nếu không khai công văn chứng minh, sẽ để tiểu nhân chết không có chỗ chôn!”
Dứt lời, hắn không khỏi dập đầu khóc lớn lần nữa, “Tiểu nhân có tội, nhưng, nhưng tiểu nhân thật sự rất sợ.”
Bàng Mục hiểu rõ ý nghĩ của dân chúng bình thường, cũng không giận chó đánh mèo, chỉ bảo hắn đứng dậy tiếp tục nói.
“Ngoài miếng ngọc bội quan trọng kia, ngươi còn có phát hiện gì không?” Yến Kiêu hỏi.
Nghe nàng nói ngọc bội rất quan trọng, thần sắc Tô Bổn tốt hơn rất nhiều, lại nhanh chóng gật đầu, “Ta lúc ấy vội vàng nhìn, những vết thương ngoài da đó nhìn rất kinh khủng, nhưng chỉ là tra tấn người thôi, cũng không trí mạng. Bụng cô nương Phương gia phình to, xác thật giống như bộ dáng chết đuối, nhưng mặt nàng sưng to phát tím, cần cổ rõ ràng có dấu vết ghì bóp, rách da, rõ ràng là bị bóp cổ đến chết!”
Nói xong, Tô Bổn lại thở dài, “Đáng tiếc hiện tại đã qua hai năm, ta mặc dù biết nàng chết như thế nào, cũng không có cách nào chứng minh.”
“Sao không có cách?” Tảng đá lớn lâu nay đè nén ở trong lòng Yến Kiêu cuối cùng cũng bị dịch chuyển, nàng tự tin cười, “Thời gian hai năm, da thịt có thể sẽ không còn, nhưng nếu đúng như lời ngươi nói, xương cụt của người chết chắc hẳn sẽ bị gãy! Chỉ cần điểm này, cũng đủ chứng minh Phương Lê Tuệ không bị chết đuối, lời nói dối tự sụp đổ.”
Tô Bổn vừa nghe, rất kinh hãi, “Đây, đây là thật sự?”
Yến Kiêu hỏi lại: “Ngươi không biết?”
Nàng tuy không rõ ràng lắm về chỉnh thể trình độ nghiệp vụ của nhóm ngỗ tác Đại Lộc Triều, nhưng trong tiềm thức lấy ba người Quách ngỗ tác cùng Trương Dũng, Lý Đào tham khảo. Kiến thức của ba người kia tuy rằng không có hệ thống như chính mình, nhưng cũng biết yết hầu người bị bóp chết tất có dị trạng, nhìn Tô Bổn dường như hoàn toàn không biết đến?
Tô Bổn vẻ mặt xấu hổ, lắc đầu nói: “Nói ra thật xấu hổ, tiểu nhân bản lĩnh vô dụng, lại sinh ra ở huyện thành nho nhỏ, quanh năm suốt tháng sợ là án mạng cũng không gặp qua mấy lần. Tần đại nhân lại là người cẩn thận chặt chẽ, sợ bá tánh phía dưới gây sự, cũng không khám nghiệm tử thi……”
Trong lòng Yến Kiêu hiểu rõ, nếu Tần Thanh không có tính tình như vậy, cũng không đến mức bị người ta khi dễ mấy năm cũng không dám mở miệng. Mà khẳng định đây cũng là hiện trạng của tuyệt đại đa số quan viên địa phương.
Đến nỗi Tô Bổn, hoàn toàn bởi vì khuyết thiếu kinh nghiệm thực tiễn, số lần nghiệm thi quá ít, cho nên khả năng chuyên môn cực kỳ thấp.
Nghĩ đến đây, Yến Kiêu không khỏi cảm tạ người thầy của mình lần nữa, là ông bắt mình phải xuất hiện ở khắp nơi có vụ án xảy ra trong thời gian thực tập, sau khi tham gia công tác càng phải chào hỏi cấp trên…… Lúc ấy chính mình thỉnh thoảng còn lén oán giận, nói những người này quả thực coi một nữ hài tử như gia súc mà sai sử, nhưng hiện tại xem ra, nếu lúc ấy không tích góp kinh nghiệm, sao có trình độ như hiện tại?
Tính đến trước mắt, nhân chứng vật chứng cần thiết của vụ án gần như đã có đầy đủ, đến lúc đó chỉ cần lấy được sự đồng ý của thánh nhân, khai quan nghiệm thi, vụ án có thể kết thúc.
Bàng Mục vốn định an bài cho Tô Bổn làm lại nghề cũ, nhưng hắn là chim sợ cành cong, lại tự nhận mình không có bản lĩnh, quyết tâm thoái ẩn, sau khi kết thúc vụ án muốn trở về quê làm một nông phu.
Như thế, vạn sự đã sẵn sàng, chỉ đợi thời cơ.
Nhậm Trạch lặng lẽ chuyển đến phủ nha, người ngoài không biết, người bên trong thấy hắn toàn thân khí phái, lại nghe nói là cử nhân lão gia, sang năm muốn cùng Vệ cử nhân vào kinh thành dự thi, còn tưởng rằng Liêu Vô Hà lại thu đệ tử, cũng không nghĩ nhiều.
Hai người trẻ, đồng mệnh tiền đồ nhiều chông gai tuổi, cho nên biết rõ kỳ thi mùa xuân kế tiếp rất quan trọng, tạm thời vứt bỏ tạp niệm, mỗi ngày chuyên tâm đọc sách, lại có Liêu Vô Hà chỉ dẫn, việc học ngày càng thuần thục củng cố.
Liêu Vô Hà tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng thái độ đối đãi với Nhậm Trạch chuyển biến rõ ràng, chỉ là trong lòng khó tránh khỏi càng thêm ngũ vị tạp trần.
Thánh tâm khó dò, trần ai lạc định ở phía trước, ai cũng không dám bảo đảm đến cuối cùng sẽ có kết quả như thế nào.
Nhậm Trạch cũng nói với Bàng Mục tính toán của mình, sau khi tuyên bố thứ tự thi đình, Quỳnh Lâm Yến được tổ chức, từ trước mặt cả triều văn võ cùng toàn bộ quan to hiển quý ở kinh thành cho đến người buôn bán nhỏ, sẽ cáo ngự trạng, từ đó, thánh nhân cũng không có khả năng làm lơ.
Liêu Vô Hà vừa nghe liền nhíu mày, “Ngu không ai bằng.”
Ngay cả Bàng Mục cũng lắc đầu, “Không thể không thể, trăm vạn lần không thể.”
“Nếu ngươi làm vậy, chẳng phải công khai cho người khắp thiên hạ biết, ngươi dùng năng lực của bản thân đưa tất cả bọn họ vào trong lòng bàn tay để đùa bỡn sao? Như vậy, khác gì nói quan quản lý khoa cử, trông coi hộ tịch là thùng rỗng kêu to, thánh nhân để mặt mũi ở đâu, triều đình để mặt mũi ở đâu? Đến lúc đó dù có lý cũng thành vô lý, ngươi còn muốn trước mặt người khắp thiên hạ uy hiếp thánh nhân, cho dù có là bậc quân chủ anh minh cũng phải tức giận.”
Nhậm Trạch vừa nghe thì cả kinh, mồ hôi lạnh lập tức làm ướt đẫm áo trong.
Hắn tuy rằng thiên phú hơn người, nhưng rốt cuộc lớn lên ở kỹ viện, đối với sự lõi đời của quan lại trong quan trường biết rất ít, chỉ nghĩ quyết tuyệt như thiêu thân lao vào lửa, lại đã quên điểm mấu chốt nhất:
Một người ở vị trí cao tuyệt đối sẽ không cho phép uy nghiêm của mình bị khiêu chiến, mặt mũi bị làm nhục.
Bàng Mục nói: “Cuối năm ta cùng với tiên sinh sẽ vào kinh một chuyến, trước hết xem xét tình thế, đợi cho đến trước khi kỳ thi mùa xuân bắt đầu, ta sẽ vào kinh lần nữa……”
Kỳ thi mùa xuân phải tổ chức theo thứ tự, thánh nhân và mấy vị lãnh tụ văn nhân, giám khảo cũng phải cảm nhận được tài hoa của Nhậm Trạch, sau đó trước khi công bố hoàng bảng ra bên ngoài, đem toàn bộ án kiện nói ra trước mặt những người này.
Lúc đó, điều gì nên biết thì đã biết, điều gì không nên biết cũng đã biết, thánh nhân và triều đình giữ được mặt mũi, mặc dù tức giận nhưng cũng hữu hạn.
Bàng Mục ngồi ở vị trí chủ vị rũ mắt trầm tư thật lâu, sau đó ngẩng đầu hướng Liêu Vô Hà cười sáng lạn, “Tiên sinh, chuẩn bị cuối năm vào kinh thôi.”
Danh Sách Chương: