Sáng sớm hôm nay trời đổ mưa bụi, Yến Kiêu đứng dưới mái hiên, tay cầm một cành cây, dạy A Miêu viết chữ
Nhạc phu nhân bưng ghế dựa ra ngồi bên cạnh, cười tủm tỉm, tay còn cầm một kiện xiêm y để may vá, bộ dáng vui sướиɠ vô cùng
Qua một lát, có người đến thông báo, nói Bàng đại nhân có việc mời Yến cô nương đến nhị đường đằng trước
Nhị dường là nơi Huyện lệnh xử lý công vụ hàng ngày, Yến Kiêu theo bản năng nghĩ là có án mạng xảy ra, không dám chần chờ, vội ném cành cây xuống, rời đi
"Nhìn ngươi này" Nhạc phu nhân giữ nàng lại, bảo A Miêu vào phòng lấy dù "nói không chừng lát nữa sẽ có mưa lớn, ngươi để đầu trần như thế mà đi, nếu lỡ cảm lạnh thì phải làm sao?"
Cha mẹ Yến Kiêu ly hôn từ rất sớm, nàng từ nhỏ đi theo ông bà ngoại, khi nàng lên sơ trung thì hai người qua đời, không còn ai lo lắng nàng trời mưa ra cửa có mang theo dù hay không. Nàng hít hít cái mũi, nhận lấy dù, tươi cười
Nhìn theo bóng dáng nàng biến mất trong làn mưa bụi, Nhạc phu nhân lắc đầu cười nói "haizz,cũng là một đứa nhỏ ngốc háo thắng"
Khi Yến Kiêu đến nhị đường liền nhìn thấy hai vị lão nhân gia ở tiệm vải Hữu Đức, nghi hoặc hỏi "đại nhân, đây là?"
Hai vị lão nhân gia vội run rẩy đứng lên, giống như muốn quỳ trước mặt nàng. Tề Viễn vội tiến lên, tay năn miệng mười, nâng hai vị lão nhân gia đứng lên. Yến Kiêu thở phào nhẹ nhõm, liếc mắt nhìn hắn cảm kϊƈɦ. Nào ngờ Tề Viễn trực giác kinh người, đột nhiên quay đầu nhìn qua, còn nhếch miệng cười, lộ ra hàng răng trắng bóc chỉnh tề, ngược lại lại làm Yến Kiêu bị dọa
Mọi người cùng ngồi xuống, Bàng Mục mới nói ra lý do đến của cha mẹ Vân Nương. Vương Võ đã bị chém, hai vị lão nhân gia lại bị bệnh mấy ngày, cố gắng làm thất đầu cho nữ nhi, hôm nay khỏe hơn một chút, vội nhờ người hỏi nơi ở của Yến Kiêu, mang theo lễ vật tới cảm tạ
Trong đời, không gì đau bằng người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh
Tuy Yến Kiêu quen nhìn sinh tử, nhìn thấy tình cảnh này cũng chua xót "người chết đã đi xa, người sống vẫn phải sống tiếp, hai vị ngàn vạn bảo trọng, như vậy Vân Nương ở trêи trời mới dễ chịu một chút"
Lão gia tử thở dài, nói "đa tạ Yến cô nương, tuy là thế, nhưng..."
Chỉ có mấy ngày ngắn ngủi mà hai vị lão nhân tang thương hơn rất nhiều, lưng cũng còng đi trông thấy, vẻ mặt suy sụp. Nỗi đau mất con là thấy tâm, dù người ngoài an ủi thế nào cũng vô dụng
Bàng Mục là người trực tính, không biết nói lời an ủi gì, Tề Viễn lại có thể nói chen vào vài câu, không khí cũng bớt u buồn hơn
Nói một lát, hai vị lão nhân sai người mang lễ vật đi vào. Tràn đầy hai gánh lớn đều là vải bông các màu cùng lăng la, tơ lụa, còn có một cái tráp, bên trong chứa đầy bạc, khiến cho Yến cô nương cả gia tài chỉ có sáu lương ba văn bị khϊế͙p͙ sợ. Nàng đời này chưa từng thấy nhiều tiền như vậy
Hài tử không còn, lão phu thê bọn họ cũng không còn gì vướng bận. Ý hai vị lão nhân là đợi qua bốn mươi chín ngày của nữ nhi, xử lý xong mọi việc, an trí cho người làm trong tiệm vải xong, hai người sẽ về quê. Mấy thứ vải này quá chiếm chỗ, cũng không tiện mang đi toàn bộ, vì thế một ít đưa cho láng giềng, phần lớn còn lại đều dùng làm tạ lễ cho Yến Kiêu
Lão gia tử nói "mấy năm qua kiếm cũng được, hiện chỉ còn lại hai lão già chúng ta, cũng không dùng bao nhiêu"
Lão thái thái Yến Kiêu, lại nhịn không được mà rơi nước mắt "cô nương gia các ngươi nên trang điểm"
Lão gia tử quật cường nói "nếu ngài vẫn khăng khăng không nhận, suốt quãng đời còn lại, vợ chồng già chúng ta sẽ không được an bình"
Yến Kiêu mọi cách từ chối không xong, vô cùng sốt ruột
Bàng Mục nói "tâm ý của hai vị lão nhân gia, chúng ta hiểu. Vải vóc thì cụng thôi đi, chỉ là bạc thật không thể nhận. Hai vị nếu về quê, chi bằng quyên tiền mở thư viện, dạy dỗ bọn nhỏ đọc sách biết chữ hoặc là mở thiện đường, đều là chuyện tốt"
Yến Kiêu cảm kϊƈɦ nhìn hắn, gật đầu như gà mổ thóc "đúng, đúng. Đại nhân nói rất đúng" Tạ lễ không thể không nhận nhưng bạc kia đúng là phỏng tay
Hai lão nhân nhìn nhau, ánh mắt mơ hồ sáng lên. Nếu bọn họ làm nhiều việc thiên, có phải nữ nhi kiếp sau sẽ đầu thai tốt hơn, mọi sự trôi chảy, trường mệnh vô tai?
Hồi lâu, hai lão phụ ngàn ân vạn tạ rồi dìu nhau rời đi, để lại đống vải chất cao như ngọn núi nhỏ
Tề Viễn nhìn theo bóng dáng bọn họ, thổn thức "thật đáng tiếc"
Yến Kiêu cũng cảm khái một hồi, nhưng nhìn đống vải kia, lại thấy đau đầu. Mấy năm tới không cần mua vải rồi. Nàng bỗng nhiên nhớ ra gì đó, cẩn thận hỏi "đại nhân, ta như vậy có tính là nhận hối lộ không?"
Trước mặt mọi người mà nhận hối lộ, chuyện nghiêm trọng nha
Tề Viễn bật cười, Bàng Mục cũng cười nhưng vẫn ra vẻ nghiêm túc đáp "ừ"
Yến Kiêu vẻ mặt lo lắng, lại nghe Bàng Mục cười nói "khi đó ngươi chưa thuộc công môn, giúp đỡ, nhận được tạ lễ cũng là bình thường. Không tính"
Nếu hiện tại nàng vẫn là bánh tánh bình thường, nhận ngân lượng cũng không sao, nhưng hiện thân phận đã thay đổi, nếu để người khác biết nàng nhận bạc của người khác, cũng không hay lắm
Yến Kiêu nhẹ nhàng thở ra, thủ trưởng này cũng thật hiểu lý lẽ
Tề Viễn khoanh tay nhìn nàng hồi lâu, đột nhiên nói "sống ngần ấy năm, ta lần đầu tiên làm việc cùng nữ tử"
Hiện tại công văn đã ban xuống, ngày sau trong nha môn liền có thêm một vị ngỗ tác, mọi người hiển nhiên có rất nhiều chờ mong. Quanh năm cộng sự cùng một đám nam nhân thô lỗ, cũng không có gì hay, đến nỗi nhìn heo nái Tôn đồ tể nuôi ngoài thành cũng có chút mi thanh mục tú
Ngoài ý muốn là Quách ngỗ tác bị Yến Kiêu làm mất mặt trước mặt mọi người lại không phản đối
Yến Kiêu ôm quyền, nghịch ngợm nói "về sau còn thỉnh Bàng đại nhân, Tề đại nhân quan tâm nhiều hơn"
Bàng Mục và Tề Viễn đều bị nàng chọc cười
Đúng lúc này, Đồ Khánh từ bên ngoài hớt hải đi vào "đừng cười nữa"
Nghe vậy, Yến Kiêu căng thẳng hẳn, theo bản năng, hỏi "có án mạng sao?"
Đồ Khánh dừng bước, biểu tình phức tạp nhìn nàng "sao ngươi biết?"
Dự cảm trở thành sự thật, Yến Kiêu cười gượng, đáp "kinh nghiệm thôi, vậy chúng ta sẽ đến hiện trường vụ án ngay bây giờ sao?"
Quả thật, dự cảm của pháp y tuyệt đối không phải là chuyện tốt