Mục lục
Đại Huyện Lệnh Tiểu Ngỗ Tác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy Nhậm Trạch, Yến Kiêu khó tránh khỏi lại nghĩ tới Ngọc Dung, cũng không biết cô nương đáng thương kia hiện giờ như thế nào.

“Tháng trước ta nghe nói nàng xuất gia,” Bàng Mục nói, “Gần đây nàng vội vàng chạy hai nơi, mắt thấy cằm càng ngày càng gầy, cho nên không nói với nàng.”

Gần đây trong thành không có vụ án lớn, khó được yên bình, hai người đã hồi lâu không nói chuyện thoải mái giống như bây giờ, chậm rãi đi dọc theo hành lang dày đặc dây thường xuân.

“Xuất gia?!” Yến Kiêu kinh ngạc nói.

“Bằng không, còn chỗ nào có thể đi?” Bàng Mục giơ tay thay nàng ngăn một dây thường xuân ở đằng trước, thở dài, “Có lẽ chuyện của Nhậm Trạch thật sự làm xúc động lòng người, thánh nhân vẫn chưa giận chó đánh mèo gia quyến của phạm quan cùng hạ nhân, những người đó sống quen trong nhung lụa quán, một sớm cao ốc sụp đổ, có thể đi nơi nào? Nếu lưu lạc bên ngoài, không biết rơi vào kết cục gì, chi bằng thanh đăng cổ phật, tốt xấu có thể bảo toàn một đời an bình.”

Yến Kiêu im lặng không nói, suy nghĩ một lát, “Ta muốn gặp nàng.”

Bàng Mục gật đầu, “Đi thôi, nhưng mấy ngày nữa chính là viện thí, ta không thể thoát thân được, không thể đi cùng nàng.”

Yến Kiêu nhoẻn miệng cười, “Ta cũng không phải người không hay ra cửa, đâu cần lúc nào cũng có người đi cùng?”

“Đồ không có lương tâm,” Bàng Mục chua nói, “Tức phụ người ta đều hận không thể buộc nam nhân ở trên lưng quần, nàng thì lại chẳng quan tâm.”

“Không muốn đi, đuổi đi cũng vô dụng;” Yến Kiêu để tay sau lưng xuống, rung đùi đắc ý nói, “Không muốn ở, cho dù là băm chân, bò cũng phải bò đi.”

Cái loại cảm tình này trước nay đều là lưỡng tình tương duyệt, một bên nhiệt tình chỉ là đơn phương, nếu Bàng Mục đối nàng vô tình, lì lợm la liếm cũng có ích lợi gì? Còn không bằng chuyên tâm phát triển sự nghiệp, làm đệ nhất hào nữ bộ đầu.

Nữ nhân sao, hoặc là sự nghiệp, hoặc là tiền bạc, dù sao cũng phải nắm chặt ở trong tay mới có thể an tâm, không hoảng hốt.

Hiện giờ, nàng có sự nghiệp lãnh song bổng, hình tượng nữ cường nhân.

“Nghe thế, ngộ đạo như vậy,” Bàng Mục không biết nên khóc hay nên cười nói, “Ta xem, nghiễm nhiên là Thiệu lão đầu nhi dạy nàng rồi.”

Yến Kiêu cười khúc khích, “Đừng nói bừa, nhân gia lão gia tử khá tốt, rất chiếu cố ta.”

Bàng Mục hừ hừ nói: “Hắn không có hảo tâm……”

Hai người một đường vừa đi vừa nói, thỉnh thoảng gặp được người nào thì chào hỏi một câu, tuy nói không phải đại sự gì, nhưng chính là cảm thấy thoải mái.

Bàng Mục đưa người về trong viện rồi rời đi, viện thí sắp tới, hắn cũng không thể mặc kệ.

A Miêu cùng tiểu Kim, tiểu Ngân ở trong phòng bếp bận rộn, khí thế ngất trời, nghe thấy động tĩnh thì đều ra nghênh đón, người này hỏi có khát hay không, người kia hỏi có mệt hay không, vừa bưng trà đổ nước vừa đấm lưng niết chân.

“Bận việc gì vậy?” Yến Kiêu cười nói.

“Ngài thật vất vả trở về, lại lấy được chức quan, đây chính là đại sự chưa từng có ở Đại Lộc Triều, tương lai nhất định được ghi chép trong sách sử,” A Miêu mặt đầy hồng quang nói, “Thế nào cũng phải bày tiệc chúc mừng.”

Tiểu Kim tiểu Ngân cũng ở một bên điên cuồng gật đầu, sau khi tin tức được truyền về, không ít người bên ngoài đột nhiên đối xử với bọn họ nhiệt tình hơn, càng có người muốn tiến vào hầu hạ.

Yến Kiêu thanh danh vang dội, toàn bộ người trong tiểu đều đi theo, nước lên thì thuyền lên, đám người A Miêu tự nhiên cao hứng.

Ngày thường luôn có người nói ngỗ tác đen đủi, nữ ngỗ tác càng là âm càng thêm âm, đen đủi càng thêm đen đủi, hiện giờ tốt rồi, sư phụ lắc mình biến hoá thành bộ đầu được thánh nhân khâm điểm, xem bọn họ còn có mặt mũi, can đảm mà nói!

“Cái này không tồi, ta thích.” Yến Kiêu lại hỏi thực đơn, chỉ điểm một hồi.

Nhất thời lại có đại sư phụ ở phòng bếp lớn mang theo thực đơn tới xin chỉ dẫn, càng ồn ào náo nhiệt lên……

Tuy rằng tinh thần phấn khởi, nhưng một đường ngựa xe mệt nhọc, Yến Kiêu cũng mệt đến thảm, ăn cơm xong sau liền ngủ ba canh giờ, một giấc ngủ dậy trời đã tối rồi.

“Sư phụ tỉnh rồi?” A Miêu đang ở gian ngoài gấp quần áo cho nàng, nghe thấy động tĩnh liền nói, “Sư phụ dậy ăn cơm đi.”

“Buổi trưa ăn cơm còn chưa tiêu hóa, trước để đó đi,” Yến Kiêu xoa đôi mắt nói, “Đúng rồi, sáng mai ngươi cùng ta đi ra ngoài một chuyến, nhân tiện kiểm tra công khóa có rơi xuống hay không.”

Sáng sớm ngày kế, Yến Kiêu nửa mộng nửa tỉnh mơ hồ nghe thấy tiếng tằm ăn lá dâu “sàn sạt sàn sạt”, đứng dậy đẩy ra cửa sổ thì thấy, không khí ướt dầm dề ập vào trước mặt, u, trời mưa.

Mưa xuân quý như du (vui vẻ, cao hứng), đây chính là dấu hiệu tốt.

“Sư phụ, phòng bếp nhỏ chiếu theo công thức của ngài làm bánh thịt băm sốt tương cùng tào phớ, nhân lúc còn nóng thì ăn luôn,” A Miêu bưng cơm tiến vào, cười nói, “Ta cố ý dặn dò các nàng cho nhiều tương hơn.”

Chiếc bánh vàng ruộm được phủ dày một lớp nước sốt thịt cay đỏ nâu, bên trong còn có hành lá xanh biếc, khí nóng ùng ục ứa ra, nhìn liền muốn ăn.

“Làm tốt lắm.” Yến Kiêu một bên buộc qua tóc, một bên bớt thời giờ hướng nàng giơ ngón tay cái, trong miệng bắt đầu nuốt nước miếng.

Cái tinh túy nhất của món này là tương, cho nhiều ăn mới ngon.

“Bên ngoài trời còn mưa, sư phụ, hôm nay vẫn đi ra ngoài?” A Miêu thuần thục khéo léo đảo tào phớ lên cho nàng, “Đi ra ngoài ngồi xe hay là cưỡi ngựa? Nếu cưỡi ngựa, ta gọi người chuẩn bị áo tơi.”

Yến Kiêu nhanh chóng rửa mặt, “Ngồi xe đi.”

Đường lớn còn tốt, nếu đường bùn lầy hay có nhiều đá cứng, những đường nhỏ thì không được, vó ngựa chạm xuống bùn có thể làm bùn bắn lên cao vài thước, trong nước không chừng có uế vật gì đó, dầm mưa chạy lại phải thay mất một bộ xiêm y, không có lời.

Tròng lên xe, mang theo ngựa, trời tốt là thời điểm cưỡi ngựa, trời mưa thì ngồi xe, không nên trì hoãn.

Hai thầy trò ăn cơm sáng, sau đó gọi tiểu Lục cùng tiểu Bát xuất phát.

Trận mưa này ôn nhu, không nhanh không chậm giống người hiền lành, hoa dại ven đường bị đè xuống lại nảy lên, giống như động tác lắc đầu duỗi eo để thị uy, nó cũng không giận, tính tình tốt nên một lần lại một lần cúi xuống.

Bàng Mục cho địa chỉ, chỗ đó tên là Yên Hà am, địa phương này có điểm rách nát, nhưng may mà cách Tuấn Ninh phủ không xa, ước chừng ba ngày đến nơi.

Chờ tới khi thực sự ở trước mặt Yên Hà am, Yến Kiêu mới cảm nhận được một cách thiết thực “địa phương có điểm rách nát” trong miệng Bàng Mục là có ý gì:

Một tòa thổ am nho nhỏ, xám xịt, tường vây có mấy chỗ sụp, trong khe hở mọc ra cỏ xanh ngoan cường lắc lư theo gió, thậm chí còn hợp với hình tượng bông hoa mỏng manh.

Tấm bảng viết ba chữ Yên Hà am càng không đáng chú ý hơn, như thể tùy tay nhặt một mảnh gỗ vụn ở bất kì đâu, cọ rửa một chút, rồi viết chữ treo lên, hiện giờ dãi nắng dầm mưa, chữ viết sớm đã loang lổ, vừa rồi thiếu chút nữa bọn họ đã đi qua.

Ni cô mở cửa cụp mi rũ mắt, nghe nói bọn họ tới tìm Vô Ưu thì mang mời vào, cơ hồ không có cảnh giác gì - chỉ là nam nhân không được đi vào.

Trong nháy mắt nhìn thấy Ngọc Dung, Yến Kiêu thiếu chút nữa không dám nhận, bởi vì nữ nhân đen gầy khô quắt trước mắt này cùng Trương gia tiểu thư quang thải chiếu nhân trong trí nhớ quả thực như hai người khác nhau.

Vẫn là Ngọc Dung tiến lên hành lễ trước, “Yến thí chủ.”

Đã lâu không thấy, hơi thở ấm áp nhu hòa trên người cô nương này đã không thấy, Yến Kiêu đột nhiên không biết nên nói gì.

Nói cái gì? Hỏi nàng có sống tốt không? Quá mức châm chọc.

Ngược lại là Ngọc Dung tựa hồ nhìn ra nàng khó xử, bình tĩnh nói: “Đa tạ thí chủ còn nhớ, hiện giờ Vô Ưu trần duyên đã đứt, không có gì không tốt.”

Nhìn đôi tay đen hồng nứt nẻ của nàng, Yến Kiêu có chút chua xót, đột nhiên ma xui quỷ khiến hỏi một câu, “Ngươi hối hận sao?”

Ngọc Dung rũ mắt, thần sắc có chút đạm mạc, “Đã nhập không môn*, tự nên vô dục vô cầu, từ đâu ra hối?”

*: cửa Phật, nói theo những người tu Phật giáo.

Vốn dĩ nàng chỉ muốn tìm công đạo cho Phương tỷ tỷ, lại chưa từng dự đoán được sau lưng có nhiều ẩn tình như vậy, càng không ngờ đến người đẩy Phương tỷ tỷ vào địa ngục chính là phụ thân của nàng. Người phụ thân mà chính mình vẫn luôn kính ngưỡng, thế nhưng ở sau lưng có ý đồ gϊếŧ người diệt khẩu……

Thánh nhân ban ra ý chỉ chém đầu xét nhà xuống, cả người nàng đều rối loạn, bốn chữ “đại nghĩa diệt thân” như ngàn cân cự thạch đè ở đỉnh đầu, đối mặt với tiếng khóc lóc cùng thóa mạ của người nhà mà không biết nên làm như thế nào cho phải.

Nàng mới chỉ rút một cọng rơm, lại không biết mặt sau rơm rạ hợp với cả một tòa núi lớn lung lay sắp đổ! Ngay lúc cọng rơm được rút ra, núi lớn đổ sập ầm ầm.

Nàng cũng từng nghĩ tới cái chết cho xong việc, nhưng sư phụ Yên Hà am nói cho nàng, thế gian hết thảy đều có nhân quả, tất cả những chuyện này đều đã tích từ lâu, mà người mở ra không phải nàng, cũng sẽ có người khác.

Chậm rãi, Ngọc Dung cũng thông suốt, bắt đầu niệm kinh cho mọi người, cũng bao gồm chính mình.

Nàng thay người giải oan, dường như cũng hại người.

Ngày xưa biểu tỷ nói thấy cơm canh đạm bạc chỉ sợ tránh không kịp, nhưng hôm nay xem ra, nàng đã luyện ra, nước cũng biết gánh, củi cũng biết chặt, ngày ngày mặc áo vải thô, ăn rau xanh đậu hủ, ngược lại cảm thấy so với cẩm y ngọc thực trước kia càng khiến nàng an tâm hơn.

Khi Yến Kiêu định rời đi, quay lại chính điện, dập đầu với tượng Phật, quyên hết tất cả ngân lượng có trên người.

Ngọc Dung chỉ thờ ơ lạnh nhạt, không cảm tạ, cũng không ngăn trở, cuối cùng hơi hơi hành lễ.

Lúc Yến Kiêu đi, nàng đưa đến cửa, “Vô Ưu hết thảy đều tốt, thí chủ ngày sau cũng không cần tới.”

Yến Kiêu há miệng thở dốc, “Ngươi bảo trọng.”

Ngọc Dung lại thi lễ, trên mặt không có một tia dao động, “Thí chủ đi thong thả.”

Nói xong, liền đóng cửa lại, đợi khi bên ngoài có tiếng bước chân vang lên, nàng mới chậm rãi quỳ rạp xuống đất, dập đầu một cái thật mạnh.

Cuộc đời này không có gì báo đáp.

“Vô Ưu, đi thôi?” Một nữ ni tuổi tác cùng nàng không sai biệt lắm, từ phía sau đi tới, “Chúng ta nên đi gánh nước!”

“Tới!” Vô Ưu vội vàng từ trên mặt đất bò dậy, thuận tay lau mặt, chạy chậm đi qua.

Từ nay về sau, trên đời chỉ có Vô Ưu.

Trên đường trở về, tâm tình Yến Kiêu nói không nên lời, vô cùng phức tạp, cả người đều có chút buồn bực, làm cho bọn A Miêu cũng không dám lên tiếng.

Mọi người một đường chạy như điên, lấy tốc độ kinh người trở lại Tuấn Ninh phủ, kết quả vừa đến cửa nha môn liền gặp phải một phụ nhân gần 30 tuổi, đầu quấn băng gạc từ trong nha môn đi ra, được một hán tử tuổi xấp xỉ cõng, gian nan lắm mới đi xa.

Yến Kiêu theo bản năng nhường đường, lại tiến lên hỏi nha dịch dắt ngựa: “Có chuyện gì xảy ra?”

“Haizz, đừng nói nữa, đây là lần thứ hai trong tháng này!” Nha dịch kia miệng lanh lợi, một bên oán giận, một bên kể rõ ngọn nguồn sự tình.

Trước khi Yến Kiêu trở về, ở bên ngoài Tuấn Ninh phủ phát sinh cùng một loại án kiện như nhau, đều là phụ nhân đơn độc ra ngoài thì bị người đả thương sau đó đoạt lấy tài vật, phạm nhân đến nay còn chưa bắt được.

Án cướp bóc liên hoàn? Yến Kiêu chuyển lực chú ý đến vụ án, chân như cưỡi gió đi vào trong, tùy tay bắt một người hỏi: “Đại nhân đâu?”

“Ở nhị đường.”

Ước chừng bởi vì vừa mới tra hỏi người bị hại xong, người tụ tập còn rất đầy đủ: Bàng Mục, Liêu Vô Hà, Đồ Khánh cùng Tề Viễn, cùng đám người Phùng đại phu, Trương Dũng, Lý Đào cùng Quách ngỗ tác, Giả Phong, Phương Hưng, Đỗ Khuê cũng ở đây.

Kỳ thật, nếu chỉ đơn thuần nói về trình tự xử lý, án đả thương người chưa chắc sẽ sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều so án đánh chết người, bởi vì cũng cần một ngỗ tác nghiệm vết thương, liên quan đến đến việc kết án phạm nhân sau này càng nhiều, tương đối mẫn cảm, rất nhiều phong ba cũng là bởi vậy mà sinh ra.

Thấy nàng tiến vào, trừ bỏ ba người ở ngoài, mọi người còn lại đều theo Tề Viễn trước hành lễ vấn an, “Yến đại nhân.”

Yến Kiêu sửng sốt mới hồi phục tinh thần lại, “Không cần đa lễ.”

Mới vừa thăng quan còn chưa có thích ứng đâu, nàng cũng đã quên mình hiện giờ cũng là mệnh quan triều đình chính lục phẩm, trực thuộc trung ương, so với tri huyện còn cao hơn một phẩm hai cấp.

Lúc nàng mới đến, hoàn toàn không biết gì về vụ án, Bàng Mục gọi người cầm tư liệu đến, một bên xem một bên nghe.

Ước chừng hai mươi ngày trước, một thôn phụ tên Hoàng Hoa dậy sớm vào thành mua bán, vì nhà họ ở thị trấn hẻo lánh xa xôi, khi trở về sắc trời đã tối, nửa đường trở về bị người ta đánh bất tỉnh từ phía sau, vẫn là người nhà lo lắng nên đi tìm mới phát hiện.

Bởi vì là thị trấn trực thuộc phủ thành, cho nên lúc ấy trực tiếp đi báo án, ngày đó là Trương Dũng cùng Phùng đại phu cùng nhau nghiệm thương, người trước tự mình tay ghi chép. Trên hồ sơ vụ án viết là da đầu bị rách, chảy rất nhiều máu, choáng váng buồn nôn , sau khi nghỉ ngơi thì kể lại rõ ràng mọi chuyện, không có cảm giác không khoẻ.

Yến Kiêu âm thầm gật gật đầu, chắc hẳn là chấn động não rất nhỏ. Cái khác không nói, Trương ngỗ tác này ghi chép xác thật không tồi, đơn giản mà đi thẳng vào trọng điểm, vừa xem hiểu ngay.

Bàng Mục lúc ấy liền phái người đi khám nghiệm hiện trường, đáng tiếc vị trí hẻo lánh, sắc trời lại tối, xung quanh căn bản không có người đi qua, hoàn toàn không tím thấy bất luận chứng cứ gì.

Lúc ban đầu mọi người lo lắng người bị đả thương sẽ chấn động mạnh ảnh hưởng đến cuộc sống sau này, may mà Hoàng Hoa bình an vô sự, chỉ là tiền bạc vất vả kiếm được cùng cây trâm bạc trên đầu đã biến mất.

Hoàng Hoa chỉ là thôn phụ bình thường, tuy là có chút mạnh mẽ hơn nữ nhân bình thường, nhưng cũng chưa từng trải qua chuyện như vậy, nhất thời vừa sợ hãi, đau đớn lại tức giận nên trực tiếp ngã bệnh, nghe nói mấy ngày nay mới có thể xuống đất.

Hôm nay phụ nhân đến báo án cũng không nói rõ tên, Bàng Mục chỉ đành gọi nàng Hồng thị.

“Hồng thị năm nay 35, Hoàng Hoa 33, tuổi xấp xỉ nhau, đều bị đả thương, cướp tài vật ở nơi hẻo lánh, mục tiêu, thủ pháp giống nhau, hẳn là cùng một người làm.”

Mọi người đều không có dị nghị, chỉ là Phùng đại phu nhíu mày nói: “Vết thương của Hồng thị so với người trước nghiêm trọng hơn, lão phu hỏi mấy câu, nàng đều nói không nhớ, nhìn miệng vết thương cùng mạch tượng của nàng, ngày sau khó tránh khỏi để lại bệnh căn.”

Người nhà kia thấy trong nha môn cũng có đại phu, nghe nói có xuất thân ngự y, cho nên cầu hắn xem lại.

Đỗ Khuê nói: “Ta dẫn người tuần tra xung quanh hiện trường, không có dấu vết dọn dẹp đặc biệt, thủ pháp vụng về, hẳn là người bình thường làm, nhẹ một chút nặng một chút cũng có khả năng.”

Mọi người nghe vậy gật đầu, “Đúng vậy.”

“Có thể tìm ra hung khí không?” Yến Kiêu hỏi.

“Có thể,” Đỗ Khuê nói, “Lúc Hoàng Hoa xảy ra chuyện trời đang mưa, lại cách xa nha môn, lúc chúng ta đến hiện trường đã bị phá hoại, trên cơ bản không tìm được cái gì. Nhưng vụ án của Hồng thị, vừa mới xảy ra thuộc hạ liền dẫn người đi xem, tìm được một cục đá dính máu, đối chiếu với miệng vết thương thấy giống nhau.”

Nói xong, liền trình lên  một cục đá to bằng năm tay của nam tử thành niên. Cục đá kia quả nhiên cực kỳ bình thường, có vết máu dính ở một mặt hơi nhọn, trừ cái này ra, nhìn qua không khác gì một cục đá bình thường có thể tùy tiện nhặt ở ngoài thành.

“Vết thương ở trên đầu Hoàng Hoa cũng bị dùng đá đập?” Yến Kiêu hỏi.

Đỗ Khuê theo bản năng nhìn về phía Phùng đại phu, người sau gật đầu, “Hẳn là không sai.”

Yến Kiêu nhíu mày.

Thu thập được chứng cứ ngay tại chỗ, lại không thể kiểm tra dấu vân tay, tuyến đường hung khí xem như bị chặt đứt.

Hiện giờ mọi người đều đã quen dùng tảng đá xoay do Yến Kiêu làm, hiện tại mở họp, viết biên bản thảo luận cũng viết ở trên đó.

Đang lúc nghe bọn họ nói chuyện, Yến Kiêu sao chép lại địa điểm xảy ra hai vụ án ở trên tảng đá, ở trên quyển sổ nhỏ viết xuống một hàng chữ:

Phạm tội thăng cấp? Hay là trùng hợp?

“Phương Hưng, Đỗ Khuê, các ngươi dẫn người đi quan hệ xã hội cùng gia đình hai người này, xem có thù hận gì lẫn nhau hay không, cẩn thận chút, đừng bỏ sót.” Vì đã quen với Yến Kiêu lâu rồi, Bàng Mục cũng không nhận ra mình đã học thêm mấy từ mới, đơn giản lại rõ ràng, mọi người tiếp thu cũng rất thống khoái.

Hơn chín phần trở lên, vụ án là do người quen gây án, động cơ không ngoài yêu hận tình thù, mặc dù hai vụ án này thoạt nhìn chỉ là cướp giật tiền đơn thuần, nhưng cũng không thể bài trừ khả năng dùng nó làm thủ thuật che mắt.

Mà theo lời kể của người nhà họ, Hoàng Hoa và Hồng thị chưa từng gặp mặt nhau, hơn nữa lại cách xa, nếu có thể tìm được điểm tương đồng, thì cũng sẽ có được phương hướng điều tra.

“Ở địa phương khác còn có vụ án tương tự như vậy không?” Yến Kiêu hỏi.

Bàng Mục hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm này, “Đã liên lạc với người khắp nơi, mấy nhiều ngày nữa sẽ có tin tức.”

Nếu thực sự cùng một người làm, có lẽ không chỉ có hai vụ án này. Tổng hợp lại manh mối một lần nữa, có lẽ sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK