Đoàn người thúc ngựa chạy như điên, đến cơm trưa cũng ăn qua loa, qua nửa giờ Thân, cũng khoảng 4 giờ chiều thì đến Vân Phú huyện.
Hiện giờ Yến Kiêu đặt tên cho đại bạch mã là “Truy Vân”, càng này càng ăn ý, kỹ thuật cưỡi ngựa cũng tiến bộ rất nhiều, phi nước đại trên con đường bằng phẳng đã không làm khó được nàng. Đám người tiểu Lục và Hứa Thiến tự không cần phải nói, người trước hàng năm đi theo Bàng Mục chinh chiến, người sau từ nhỏ siêng năng theo huynh trưởng học võ cưỡi ngựa bắn cung, kỹ thuật cưỡi ngựa so với nàng càng tốt hơn.
Chỉ có A Miêu và tiểu nha dịch của Vân Phú huyện đến báo tin, thứ nhất ngựa họ cưỡi là ngựa thường, không phải kỵ mã, thứ hai kỹ thuật cưỡi ngựa của họ không tốt, tuy những người khác đã thả chậm tốc độ, nhưng khi đến nơi, cả người mệt mỏi, mắt trợn trắng, ngựa phun bọt mép, hai ngắn, bốn dài, sáu chân cùng nhau run rẩy.
Yến Kiêu nhìn A Miêu lắc đầu, “Khi về, ta sẽ tìm cho ngươi một con ngựa tốt, ngươi cũng đừng cả ngày nghẹn ở trong phòng học tập, thuật cưỡi ngựa cũng phải luyện tập thật nhiều.”
Đây vẫn còn coi là khoảng cách ngắn, đi trên đất bằng, nếu ngày sau muốn trèo đèo lội suối thời gian dài, nha đầu này chẳng phải sẽ chết mệt luôn sao?
A Miêu mệt sắc mặt trắng bệch, nghe xong lời này đến sức lực để trả lời cũng không có.
Trước mắt mới chỉ có một đệ tử, Yến Kiêu nhìn vậy cũng đau lòng, “Không sao chứ? Nếu không ngươi đến nha môn nghỉ ngơi một chút.”
Nàng còn chưa nói xong, A Miêu đã lau mặt kiên quyết nói: “Ta có thể!”
Ngày thường sư phụ đều nói, cơ hội thực tiễn không dễ đến, nàng cần phải nắm bắt mọi cơ hội càng nhiều càng tốt.
“Được rối, dù sao tiếp theo chúng ta cũng không cần chạy,” thấy nàng khăng khăng như thế, Yến Kiêu cũng không bắt ép, thấy đằng trước một lão đại nhân râu tóc bạc trắng, run rẩy dẫn người chào đón, liền biết đây hẳn là quan phụ mẫu bản địa Vương tri huyện, thuận tay lấy túi ô mai bạc hà bên hông ném cho nàng, “Khó chịu thì trước ngậm một viên.”
A Miêu thuần thục lấy ra một viên ô mai, vị bạc hà mát lạnh nháy mắt tràn ngập trong khoang miệng, hít một hơi thật sâu, đầu óc, tinh thần thanh tỉnh hơn rất nhiều.
Nàng nghĩ nghĩ, lại cầm một viên đưa cho tiểu nha dịch bên cạnh không tốt hơn so với mình bao nhiêu, “Này?”
Tiểu nha dịch xoát đỏ mặt, do dự, nhưng vẫn nhận lấy, lại nhỏ giọng nói: “Đa tạ.”
Nói xong, hắn lại bổ sung một câu, “Ta tên Chung Bình.”
A Miêu cười cười, mở miệng, mang theo một chút vị chua chua ngọt ngọt đặc biệt của ô mai, “Ta tên A Miêu.”
Sau khi xác minh thẻ bài Yến Kiêu mang theo, ánh mắt Vương tri huyện nhìn nàng như một vị cứu tinh, lập tức cung kính hành lễ, “Hạ quan đợi đã lâu, gặp qua Yến đại nhân.”
Lúc trước khi mới vừa nhận được thẻ bài, Yến Kiêu còn lo lắng mình có thể bị cản trở trong thời đại nam quyền mạnh mẽ này không, nhưng khi trải nghiệm thực tiễn mới phát hiện, nàng vẫn quá xem nhẹ hoàng quyền cùng uy lực chuyên trị.
Nàng là quan viên Hình Bộ được thánh nhân khâm điểm, đi đến đâu cũng đại biểu cho mặt mũi thánh nhân cùng uy nghiêm hoàng quyền, chỉ cần muốn sống yên ổn, ít nhất ở ngoài mặt, cũng sẽ không ngốc nghếch đến mức lấy trứng chọi đá. Trương Dũng lần trước chính là một ví dụ thực tế.
Thấy đoàn người này đều phong trần mệt mỏi, đuôi lông mày khóe mắt khó giấu được vẻ mệt mỏi, Vương tri huyện cẩn thận trưng cầu ý kiến của vị Yến đại nhân, tuổi không sai biệt lắm với cháu gái của mình, “Đại nhân một đường bôn ba lao lực, có muốn nghỉ ngơi một chút hay không?”
“Không cần, phá án quan trọng,” Yến Kiêu vuốt lại đầu tóc lộn xộn, rối mù, “Đến hiện trường trước, buổi tối nghỉ ngơi cũng không muộn.”
Vân Phú huyện ở phía tây Tuấn Ninh phủ, đoàn người Yến Kiêu tự nhiên tiến vào từ cửa thành đông; mà hiện trường vụ án lại ở phía Tây Nam huyện thành, nhóm người không thể không xuyên nghiêng cả tòa thành thị.
Yến Kiêu vừa đi vừa hỏi Vương tri huyện về tình hình vụ án, nhân tiện còn quan sát một hồi dân sinh trăm thái:
Tòa huyện thành này rất nhỏ, nghe nói tổng cộng mới có mấy ngàn người, bởi vì không có ngành sản nghiệp trụ cột nổi bật, nền kinh tế ở mức tương đối. Theo nàng chứng kiến, con đường ngoài thành được san bằng, đầm (nện,ấn,nén) vững chắc, rộng rãi, bên trong thành, những phiến đá một màu được trải ngay ngắn trên đất, con đường hai bên sườn sạch sẽ ngăn nắp, các bá tánh lui tới tuy rất ít người mặc lăng la tơ lụa, nhưng ai nấy đều sắc mặt hồng nhuận, tinh thần sung mãn, lời nói cử chỉ cũng rất có trật tự……
Muốn đạt được hiệu quả này, chắc chắn không thể ngày một ngày hai, hiển nhiên vị Vương tri huyện này vô cùng có tâm.
Yến Kiêu thuận miệng tán thưởng hai câu, trên cái mặt già của Vương tri huyện kia nhanh chóng hiện ra thần sắc kích động, chợt lại ảm đạm xuống, “Đại nhân quá khen, chỉ là vụ án lần này, ai, hạ quan sợ hãi.”
Án mạng này nếu có thể thuận lợi phá được còn tốt, nếu không thể…… Chỉ sợ mười mấy năm vất vả này của hắn như nước chảy về biển đông, thực có lỗi với chính mình, cũng thực có lỗi với sự tín nhiệm kính yêu của các bá tánh địa phương dành cho hắn.
Người chết là Hình tú tài 63 tuổi cùng bạn già Ngọc Thư 58 tuổi, hai vợ chồng già không có con cái, rất nhiều năm trước xây trường tư thục ở nhà mình, dạy dỗ các hài đồng trong thành. Hai người bọn họ gia cảnh đều không tồi, Hình tú tài tuổi trẻ cũng kiếm được kha khá, nên không quá để ý đến tiền bạc, nếu có học trò trong nhà giàu có, nguyện ý tặng quà nhập học cũng nhận lấy; nếu ai đó ngượng ngùng không muốn bỏ tiền trong túi, cũng không chủ động yêu cầu, cho nên làng trên xóm dưới đều thập phần kính trọng, ngày thường cung phụng không khác Bồ Tát là mấy.
Nói đến đây, Vương tri huyện hung hăng thở dài, “Hình tú tài kia hạ quan cũng từng gặp qua vài lần, tính tình hào phóng, sinh hoạt chất phác, thật sự là vị quân tử khiêm tốn, mấy năm nay cũng dạy dỗ ra năm vị tú tài cùng một vị cử nhân, ai mà chẳng tán thưởng một tiếng? Ai ngờ lại có kẻ không bằng cầm thú, thế nhưng, thế nhưng lại làm ra chuyện độc ác như vậy!”
Nói đến mấy câu cuối cùng, toàn thân hắn run rẩy, nghiễm nhiên không nhịn được tức giận.
Chờ đến lúc tận mắt nhìn thấy thảm trạng hiện trường vụ án, Yến Kiêu mới hiểu rõ vì sao Vương tri huyện, một lão giả lăn lộn trong chốn quan trường lâu như vậy, lại liên tiếp thất thố.
Thật sự quá thảm.
Nhà vợ chồng Hình tú tài ở ven huyện thành, ở trong một tòa nhà có ba cổng vào, một viện xây thành trường tư thục gọi là Tây Khóa Viện. Xung quanh sân là một rừng trúc lớn, vô cùng lịch sự tao nhã. Hiện giờ đang mùa tươi tốt, mỗi khi có gió thổi qua, biển trúc xanh ngắt cũng đồng thời uốn mình, xoẹt xoẹt tạo ra một mảnh sóng biển màu xanh lục, thực kỳ vĩ tráng lệ.
Nhưng mà giờ phút này, nương theo gió nhẹ cùng sóng trúc cùng nhau đánh tới, còn có mùi máu tanh nồng đậm.
Hôm nay thời tiết sáng trong, gió lạnh phơ phất, bên ngoài vẫn phồn hoa tựa cẩm như cũ, kiều diễm tươi đẹp, mà hết thảy càng tốt đẹp này, càng làm nổi bật sự thảm thiết, khốc liệt của vụ án.
Đại Lộc Triều cũng không có chế độ cấm đi lại ban đêm, chỉ là buổi tối sẽ đóng cửa thành, mà Vân Phú huyện lại không phải nơi phồn hoa, đến ban đêm mọi người đều ở nhà ngủ, chỉ có phu canh gõ mõ cầm canh đi dọc theo lộ tuyến cố định, đi lại khắp nơi.
Rạng sáng hôm nay, có phu canh theo thường lệ đi qua nơi này, thấy lúc này, trong phòng lại có đèn sáng khác ngày thường, cảm giác có chút kỳ quái, không khỏi nhìn thêm vài lần, ai ngờ một trận gió thổi tới, mùi máu tươi trong không khí phả thẳng vào mặt hắn khiến hắn hắt hơi mấy cái.
Phu canh trực giác thấy không đúng, tiến lên xem xét, thấy cửa chính không khóa, càng thêm lo lắng đề phòng, sau đó thảm trạng trong chính phòng làm hắn sợ tới mức hồn phi phách tán, muốn kêu cũng không kêu ra tiếng, ngã lộn nhào chạy đến cửa nha môn gõ trống.
Mà Vương tri huyện vừa thấy, nhanh chóng quyết định, lập tức phê chuẩn, mở cửa thành, lệnh cho nha dịch Chung Bình tay chân nhanh nhẹn nhất suốt đêm chạy đến Tuấn Ninh phủ cầu viện……
Yến Kiêu đeo bao tay, lại hỏi Vương tri huyện, “Cửa sổ, tường viện đã kiểm tra kỹ càng chưa?”
Mặc dù nàng có kiến thức tương quan, nhưng điều tra dấu vết bên ngoài xác thật không phải sở trường của nàng, vẫn nên dựa vào nhân viên chuyên nghiệp cung cấp manh mối.
Vương tri huyện gật đầu, “Đã tra qua, đều hoàn hảo không tổn hao gì, không có dấu vết cạy mở, leo trèo, có lẽ là hai vợ chồng già có tuổi, quên khóa cửa cũng chưa biết được.”
Yến Kiêu không nói chuyện, đến thẳng chính phòng nơi xảy ra vụ án, mới vừa vào cửa đã bị cảnh tượng thê thảm bên trong làm cho nhíu mày.
Lần cuối cùng nàng bị sốc tương tự, chính là một án phụ tử Lưu chưởng quầy bị chặt đầu.
Chính phòng chia làm bốn gian, bên trái thư phòng nhỏ, gian giữa tiếp khách, bên phải, gần cửa sổ có cái giường đất nhỏ, trên đó còn bày mấy cái đĩa đựng trái cây cùng một cái chén còn ít nước canh cùng đôi đũa, cuối cùng vén rèm đi vào, là phòng ngủ.
Mà Hình tú tài, nằm nghiêng ngửa mặt trên giường đất nhỏ cạnh cửa sổ, cổ gần như bị đứt lìa hoàn toàn, chỉ còn phần xương cổ cùng một chút da thịt phía sau chưa đứt, bày ra một góc độ quỷ dị mà người bình thường không thể làm được.
Chòm râu hoa râm chỉnh tề cùng trung y màu lam đều thấm đẫm máu, giờ phút này bởi vì máu khô mà trở nên cứng lại. Động mạch cổ đứt, máu bắn ra thật xa, trên mặt đất, trên tường, tất cả đều là máu, máu bắn tung toé khắp nơi, nhuộm đỏ mảng lớn giấy dán cửa sổ, chăn đệm, gối dựa, liếc mắt một cái cũng thấy ghê người, khiến người ta choáng váng.
Hứa Thiến lần này dùng thân phận thị vệ đi theo, theo lý thuyết không thể vào hiện trường, tuy chỉ vội vàng nhìn thoáng cũng đủ kinh sợ.
Mặt nàng tái nhợt, trái tim như ngừng đập trong giây lát, qua một lúc lâu mới kìm nén được cơn buồn nôn mãnh liệt, sự kinh hoàng, sợ hãi cùng rất nhiều những cảm xúc phức tạp khác trong lòng, gắt gao nắm chặt bội đao quen dùng, đứng thẳng tắp canh giữ ở ngoài phòng.
Vốn tưởng rằng Hình tú tài chết đã đủ thảm, nhưng đến khi Yến Kiêu thấy rõ tử trạng của thê tử Hình tú tài Ngọc Thư, trên mặt nhất thời xanh trắng đan xen, trên trán nổi gân xanh, không khỏi đau lòng mắng một câu súc sinh.
Vị lão thái thái này cùng nãi nãi nàng tuổi tác không sai biệt lắm, nghe nói cũng là nữa nhi tú tài, thập phần ôn nhu nhàn nhã tri thư đạt lý, nhưng hôm nay……
A Miêu tức giận vành mắt đỏ bừng, “Trên đời sao lại có kẻ hỗn trưỡng không bằng heo chó như vậy!”
Lão thái thái cũng mặc trung y như Hình tú tài, trên sườn eo có mấy lỗ thủng chảy đầy máu, quần bị cởi một cách thô bạo cởi vứt trên mặt đất, áo trên cũng bị mở rộng, bên trong lộ ra thân thể già nua chồng chất vết thương.
Giữa hai chân nàng, thậm chí còn có những đốm trắng xen lẫn vết máu khô.
Yến Kiêu đã lâu không gặp án mạng táng tận thiên lương như vậy, cả người tức đến phát run, quả thực không đành lòng tiếp tục nhìn.
Nàng nhất định phải tróc nã hung thủ gϊếŧ người này về quy án, sau đó đem hắn bầm thây vạn đoạn!
Ngỗ tác bản địa Vân Phú huyện thấy bộ dạng muốn ăn tươi nuốt sống người của Yến Kiêu, nơm nớp lo sợ tiến lên, nhỏ giọng nói ra suy đoán của mình, “Trong phòng nội không có dấu vết luật động rõ ràng, tạm thời cũng nhìn không ra thiếu cái gì, cũng không giống với cướp tiền. Nhưng hai vị lão nhân gia xưa nay làm người hiền lành, lại có khả năng lớn kết thù với người bên ngoài……”
Tử trạng của lão thái thái thật ra rất giống án tình sát (gϊếŧ người vì tình), nhưng, nhưng hai người chết đều ở tuổi này, lại thật sự nói không thông.
Yến Kiêu hỏi thăm nhiệt độ đêm ngày hôm qua tại bản địa, quan sát trạng thái thi thể, nhanh chóng phỏng đoán: “Thời gian tử vong hẳn là quá nửa giờ Hợi tối hôm qua,” nàng hơi hơi chau mày, dừng một chút lại nói, “Nói cách khác, hung thủ vừa mới rời đi không lâu, phu canh liền phát hiện.”
Vương tri huyện sửng sốt, “Ý đại nhân là, phu canh có hiềm nghi?”
Yến Kiêu cũng không ngẩng đầu lên nói: “Trước khi vụ án được phá, tất cả mọi người đều có hiềm nghi.”
Nàng lại lần nữa đi đến trước mặt thi thể Hình tú tài, tầm mắt xẹt qua quần áo hắn đang mặc cùng cái bát nhỏ được bày trên giường đất, “Là người quen gây án, hơn nữa là rất quen thuộc.”
Thời đại này có quy luật mặt trời mọc thì làm mặt trời lặn thì nghỉ, lúc án mạng xảy ra cũng đã hơn 10 giờ, hai vị lão nhân cũng đã thay đổi trung y, hiển nhiên là định đi ngủ, hoặc là đang ngủ, lại bị người đánh thức.
Hai vợ chồng già sống một mình, lòng cảnh giác khẳng định là có, nửa đêm không có khả năng ai gọi mở cửa cũng mở, còn trực tiếp mời đến trong phòng ngủ.
Yến Kiêu lại chỉ vào kiện áo khoác mỏng vắt trên ghế đối diện với cái bàn trên giường đất nói: “Lão thái thái thậm chí còn đi nấu cho người đến một chén mì, Hình tú tài ngồi đối diện hung thủ, nhìn hắn ăn xong.”
Thời điểm nàng nói lời này, tiểu nha dịch Chung Bình vừa lúc đứng bên cạnh giường đất nơi ngón tay nàng chỉ, nghe nói là vị trí hung thủ ngồi, lông tơ toàn thân đều dựng lên, vội vàng nhảy sang bên cạnh.
“Ngài, ý của ngài là, Hình tú tài thẳng đến lúc trước khi chết, còn ở bên cạnh bàn nhìn hung thủ ăn mì?” Chung Bình lắp bắp nói, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình như bị một con rắn độc lạnh băng nhè nhẹ quấn quanh.
Vương tri huyện trong đầu bất giác suy nghĩ theo một hồi, cũng cảm thấy chuyện này thật sự đáng sợ đến mức khiến người buồn nôn, theo bản năng giơ tay lau mồ hôi, lại nhịn không được hỏi: “Sao có thể biết được? Có lẽ chén này là do người chết ăn.”
Yến Kiêu bảo hắn nhìn kỹ cái chén kia, “Các ngươi xem, miệng chén có dầu đỏ, hẳn là bỏ thêm ớt, mà lần trước các ngươi cũng nói qua, hai vợ chồng già chỉ ăn chay thanh đạm, thịt cá đều ăn ít, sao có thể hơn nửa đêm ăn mì cay?”
“Huống chi này thành chén này rất cao, chén lớn như vậy, sợ là cả hai người vợ chồng già cùng ăn cũng không hết……”
Nàng một bên nói, mọi người một bên cố nén sợ hãi nghiêng người nhìn, quả nhiên như thế.
A Miêu nhanh chóng ghi chép lại, vô số lần tán dương: “Sư phụ, ngài thật là lợi hại, chúng ta mới vào bao lâu? Ta cũng không để ý đến.”
Yến Kiêu thuận miệng giáo dục nói: “Làm nghề này của chúng ta, gan phải lớn, mắt phải tinh, tâm phải tế (tinh tế, cẩn thận), trốn tránh là bản năng của con người, hung thủ cũng như thế, bọn họ cũng không sẽ ngây ngốc ngồi xổm tại chỗ chờ chúng ta đến bắt, cho nên thời gian chính là sinh mệnh.”
Người chết đã rồi, chỉ có mau chóng đưa hung thủ ra trước công lý, mới có thể an ủi người chết trên trời có linh thiêng, cũng không cô phụ kỳ vọng của các bá tánh đối chúng ta.
A Miêu niệm lại ở trong miệng mấy lần, gật đầu, “Sư phụ, ta nhớ kỹ.”
Ngoài cửa, Hứa Thiến nghe vậy, cũng không tự chủ được lẩm bẩm nói: “Thời gian chính là sinh mệnh……”
Lời này nghe có vẻ đơn giản đến quái dị, nhưng nghĩ kỹ lại thấy rất có thâm ý.
Hình tú tài chỉ bị một vết thương trí mạng, phi thường rõ ràng sáng tỏ, hung thủ hẳn là ngồi đối diện hắn, chậm rãi ăn xong chén mì, sau đó trong lúc hắn không hề phòng bị, bất ngờ chém một đao, trực tiếp chặt đứt yết hầu.
Còn lão thái thái, cho dù trước đó đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi một lần nữa Yến Kiêu đứng trước khối thi thể “thảm” đến mức không thể hình dung này, trong lòng vẫn như cũ không thể ức chế sự phẫn nộ.
Nói không dễ nghe một chút, nếu ngươi đã quyết định muốn gϊếŧ người, tốt xấu cũng để cho người ta chút thể diện không được sao?
Chẳng lẽ ngươi chui ra từ khe nứt trên tảng đá, không có trưởng bối nữ sao? Lão thái thái đã lớn tuổi như vậy rồi, ngươi sao có thể xuống tay như vậy!
Vương tri huyện nhắm mắt theo đuôi, đi phía sau nàng, thấy thế cũng thổn thức không thôi, lại căm giận nói: “Hạ quan sống hơn nửa đời, chưa bao giờ nghe thấy án mạng ác liệt khiến người giận sôi như thế, chớ nói gặp qua!”
Thấy Yến Kiêu chỉ đứng nhìn, vẫn chưa vội vã nghiệm thi, ngỗ tác phía sau vội nói: “Ti chức đã xem qua, vị lão thái thái này hẳn là chết vì mấy nhát đao đâm bên hông, có mấy nhát đâm thủng nội tạng, mất máu quá nhiều mà chết. Có khả năng trong quá trình kẻ xấu bạo dâm, nạn nhân phản kháng chống trả, hắn mới ra độc thủ.”
“Không,” Yến Kiêu vẫn luôn không lên tiếng đột nhiên mở miệng nói một lần nữa, trong giọng điệu lộ rõ sự tức giận, “Không có phản ứng sống (sinh) thậm chí là phản ứng siêu sinh, chứng minh hung thủ không phải xâm phạm khi còn sống, mà là sau khi chết gian thi (cưỡиɠ ɠiαи thi thể).”
“Sau khi chết gian thi?!”
Trên mặt mọi người đều toát ra sự khiếp sợ, khó có thể tin.
Cái này, cái này cũng quá……
Vương tri huyện nghe được, đầu đầy mờ mịt, không khỏi hỏi: “Xin hỏi đại nhân, cái gì gọi là phản ứng sống, cái gì gọi là phản ứng siêu sinh?”
“Nói ngắn gọn, phản ứng sống chính là trạng thái vết thương biểu hiện ra ngoài khi người còn sống, phản ứng siêu sinh chính là trạng thái vết thương lưu lại khi người vừa mới chết không lâu.” Yến Kiêu tâm tình phức tạp chỉ vào mấy vết thương trên người lão thái thái, chỗ da thịt bị bong chóc nói, “Các ngươi nhìn kỹ những vết thương này, bị trầy rách da, nhưng dưới da hầu như không có vết bầm nào. Đặc biệt là vết cắn này, mặt cắt có màu trắng, không có máu chảy ra. Các ngươi nghĩ lại xem, ngày thường bị thương sẽ có biểu hiện như nào?”
Đây là một huyện nhỏ mười mấy năm qua chưa từng xảy ra án mạng, các quan viên khuyết thiếu hệ thống đào tạo một cách nghiêm trọng, càng không có cách nào duy trì độ nhạy bén lâu dài, thật sự không thể yêu cầu nhiều hơn.
Có rất nhiều thời điểm, bởi vì hạn chế về chuyên môn, cùng một chuyện nhưng tốc độ phản ứng của mỗi người không giống nhau. Giống như mấy vết thương trên người lão thái thái, thật ra cũng có người cảm thấy kỳ quái, nhưng bởi vì kinh nghiệm không đủ, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ đến phương diện này, giờ phút này nghe Yến Kiêu lời ít mà ý nhiều phân tích, thật sự giống như “đề hồ quán đỉnh”*.
*: từ ngữ này được dùng để ví dụ một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt. Bởi thế nó còn có nghĩa là giúp cho người học khai ngộ một cách mau chóng.
Những vết thương này đủ để chứng minh, hung thủ bạo thi, lão thái thái đã chết từ lâu, máu trong cơ thể đã chảy khô.
“Buồn cười, buồn cười!” Gương mặt già nua của Vương tri huyện không còn chút máu, trước mắt từng đợt biến thành màu đen, mới muốn nói, lại thấy Yến Kiêu có động tác.
Nàng hình như có chút do dự, sau đó hạ quyết tâm đi về phía trước hai bước, bắt chước vị trí của hung thủ, sau đó vươn hai tay về phía trước, lại làm động tác nằm sấp xuống, quay đầu nhìn về phía mọi người, ánh mắt lạnh băng, nhưng không đè nén được lửa giận đang sôi trào, “Xem hiểu chưa?”
Mọi người ở đây không có ai mở miệng nói chuyện, nhưng không một ai không hiểu ý của nàng:
Hung thủ chờ sau khi lão thái thái chết mới tiến hành xâm phạm, sau đó trong quá trình xâm phạm, hắn còn cắn, véo ngực và những chỗ khác trên người bà……
Kẻ như vậy, có lẽ không thể gọi là người.
Danh Sách Chương: