Mấy ngày trước, Vương thị năn nỉ mọi cách để bà mối nói vun vào nhưng nhà cô nương kia vẫn không chịu, còn nói Vương Đại Ngưu không có bản lĩnh cũng không cần cù bổn phận, thà làm gái lỡ thì cũng không theo hắn. Vương Đại Ngưu luôn xem hai lão nhân là gánh nặng, nghe vậy, trong cơn giận dữ liền chạy tới nhục mạ, đánh đập. Lão thái thái không thể đánh trả, lão gia tử cố dùng hai tay nâng nửa người trêи, hung hăng cắn vào lỗ tai hắn. Vương Đại Ngưu thẹn quá thành giận, đến khi phục hồi tinh thần thì hai lão nhân đã bị hắn bóp chết. Vương thị nghe được động tĩnh chạy đến, khϊế͙p͙ sợ vô cùng nhưng việc đã đến nước này, nàng lại không đành lòng nhìn nhi tử bị bắt, tình thế cấp bách liền nổi lửa, ý đồ giấu trời qua biển. Không ngờ lại sơ hở chồng chất
Vương Đại Ngư đương nhiên đáng chết, tiếc cho Vương thị vất vả hơn nửa đời người, một ngày lành cũng không có, giờ bì bao che nhi tử, ngụy trang chứng cứ mà bị phán tù một năm
Vương Đại Dũng lại khiến Yến Kiêu lau mắt mà nhìn, hắn không viết hưu thư cho Vương thị như nhiều thôn dân suy đoán, mà thỉnh thoảng lại đến đưa cơm cho Vương thị, còn nói mình có lỗi với nàng. Hắn nói "Mấy năm qua nàng hầu hạ cha mẹ ta, không nửa câu hóa hận, mỗi ngày dù muộn cũng chờ ta trở về nhà. Hiện giờ tới phiên ta chờ nàng
Vụ án kết thúc, nha môn cũng có mấy ngày thanh nhàn
Đảo mắt liền đến Trung thu, vụ án cử tử bị hại ở Thúy Bao sơn dần dần có chút manh mối. Người phái đi tra án gởi tin về, nói ở mấy châu huyện phía nam phát hiện hành tung khi còn sống của người chết, cũng xác định có mấy người đi cùng, bọn họ hiện đang tăng nhân thủ đuổi theo về hướng bắc
"Mấy người?" Đồ Khánh kinh ngạc "Chẳng lẽ là cả đám gây án?"
"Cũng chưa chắc" Bàng Mục lắc đầu "Bên phía Điều Dương còn chưa có tin tức truyền về, mấy người này chưa hẳn quen nhau. Vả lại dù quen cũng không nhất định tất cả đều động thủ"
"Kỳ thi mùa xuân sắp tới, trêи đường chắc chắn có nhiều cử tử đi thăm, mọi người gặp nhau cùng trao đổi, hợp ý thì cùng đồng hành lên đường, đi đến vài nơi lại chia ra cũng là bình thường. Quan trọng là ở chỗ người đồng hương kia" Trong bốn người, chỉ có Liêu Vô Hà xuất thân khoa cử, quen thuộc trình tự trong đó, lập tức giải thích nghi hoặc
"Đúng vậy" Tề Viễn phụ họa "Bụng người cách một lớp da, có phải bằng hữu hay không, nói sau đi. Hơn nữa, không phải khi Yến cô nương bọn họ đã nói, cơ bản có thể xác định chỉ một người động thủ"
Nếu có từ hai hung thủ trở lên, e là người chết không có khả năng phản kháng, hiện trường cũng sẽ không thảm thiết như vậy
"Cứ từ từ mà xem đi, chúng ta vẫn nên chuẩn bị đón Trung thu đi". Nói đến Trung thu, vẻ mặt Đồ Khánh liền không nghiêm túc như ngày thường, ý cười trêи mặt cũng nhiều hơn
"Tiểu tử ngươi có phải buổi sáng mang một sọt cua đến sau bếp không?" Bàng Mục vừa đánh Tề Viễn một cái, vừa cười nói "Trung thu, cũng không để người ta nghỉ ngơi một chút"
Triệu thẩm sẽ không biết làm cua, ai làm, quá rõ như ban ngày rồi
"Ui, hiện còn chưa đâu vào đâu cả" Tề Viễn ôm vai, đau đến nhếch miệng "Đại nhân, nguyên soái, quốc công gia, ngài là đau lòng?"
"Tiểu tử, ngươi ngứa da phải không?" Bàng Mục bị hắn chọc cười, dứt khoát đánh cái nữa, còn lôi kéo hắn ra ngoài "Cũng có mấy ngày không luyện quyền, đi, đi đến diễn võ trường cho ngươi mài da"
Tề Viễn vội vàng xin tha "Ngài thương xót ta đi" Hắn sao có thể đánh lại Bàng Mục, nói là đối luyện còn không phải là làm bao cát cho người ta đánh
Bàng Mục mặc kệ hắn, Liêu Vô Hà và Đồ Khánh không khuyên giải, ngược lại còn ồn ào phụ họa, sợ lửa cháy chưa đủ lớn, còn ở bên cho thêm gáo dầu
"Đúng nha, gần đây thời tiết nóng, mọi người khó tránh khỏi lười biếng, công phu cũng giảm sút"
"Đại nhân công vụ bận rộn còn không quên chỉ điểm võ nghệ. Tiểu Tề, ngươi thật có phúc nha"
Tề Viễn tức giận đến đỏ mặt tía tai "Bớt nói nhảm đi, phúc phận này, lão tử đưa, các ngươi dám nhận không?"
Liêu Vô Hà và Đồ Khánh cùng lắc đầu, phi thường khiêm tốn nói "Không dám, không dám"
Tề Viễn khó thở "Uổng công làm huynh đệ mấy năm"
Trong phòng bếp, Yến Kiêu cùng Triệu thẩm, A Miêu và mấy tiểu nha đầu khác xử lý sọt cua, nghe ở diễn võ trường đằng trước bỗng nhiên náo nhiệt, tò mò hỏi "Đây là thế nào?"
Triệu thẩm cười đáp "Chắc chắn là mấy vị đại nhân đang luyện công"
"Đúng vậy" tiểu nha đầu Hạnh Hoa mới đến hỗ trợ phòng bếp mấy ngày nay cũng nói "Lâu lâu sẽ như vậy, cô nương quen thì tốt rồi"
"Cô nương, mấy việc vặt này chúng ta có thể làm, hay là ngươi đến đằng trước xem náo nhiệt một chút đi, cũng thư giãn" A Miêu nói
Yến Kiêu đúng là chưa từng xem luận võ, có chút động lòng, quay đầu nhìn chỗ phát ra âm thanh vài lần
Triệu thẩm và Hạnh Hoa thấy vậy đều khuyên nàng, còn đẩy nàng ra ngoài
"Thu thập mấy con cua thì tính là gì?" Triệu thẩm cao lớn vạm vỡ, chỉ hai ba cái liền đẩy Yến Kiêu đến hành lang bên ngoài "Lúc trước cũng đã xem ngươi làm rồi, cắt làm hai rồi nhúng qua bột mì, ta cũng có thể làm. Đợi là xong, chúng ta lại gọi ngươi là được mà"
Yến Kiêu dở khóc dở cười, đành phải đi cách vách lấy bồ kết rửa tay sạch sẽ, sau đó đi đến đằng trước
Một tảng đá màu xanh lớn được cải tạo thành diễn võ trường, có rất nhiều người bu quanh, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng trầm trồ khen ngợi
Có người nhìn thấy Yến Kiêu, nhiệt tình chào hỏi "Yến cô nương"
"Cô nương tới bên này xem đi, ở đây có chỗ ngồi râm mát"
Có người dùng tay áo lau sạch ghế đá "Yến cô nương, ngồi đi"
Vốn chỉ định nhìn lén một chút, Yến Kiêu bị bọn họ làm như vậy liền có chút ngượng ngùng, liên tục nói cảm tạ, cuối cùng cũng ngồi xuống
Liêu Vô Hà và Đồ Khánh cũng ở bên cạnh, ba người chào hỏi nhau
Nơi này tầm nhìn quá tốt, đúng là ghế vip siêu cấp
Trong sân, Bàng Mục và Tề Viễn chỉ mặc áo đơn, có chỗ còn ướt đẫm mồ hôi. Hai người quyền cước phi dương, ngươi tới ta đi, đánh vô cùng vui vẻ
Đồ Khánh và Liêu Vô Hà dẫn đầu hò reo, lại có người mồm năm miệng mười thảo luận, tình hình vô cùng náo nhiệt
Trước giờ, Huyện thái gia đều là quan văn, đừng nói là tập võ, cưỡi ngựa giỏi cũng không có mấy người, chúng nha dịch có khi nào gặp qua cảnh này, nhìn là mê
Hai bên diễn võ trường là giá binh khí với đủ loại đao, thương, kiếm, kϊƈɦ, búa, rìu...có thể nói là đủ mười tám loại binh khí. Hai người tay trần đánh trong chốc lát liền rút binh khí từ trêи giá đấu với nhau, nhất thời, âm thanh ì đùng, thỉnh thoảng còn tóe ra tia lửa, khiến Yến Kiêu nhìn mà khϊế͙p͙ vía hãi hùng
"Yến cô nương không cần lo lắng "Liêu Vô Hà cười nói "chỉ là chơi đùa, đều có đúng mực" Dừng một chút lại bổ sung "Người tập võ, có vạ chạm cũng là bình thường, chỉ cần không thương gân động cốt thì không sao"
Yến Kiêu...Ngươi không thấy giải thích như vậy càng dọa người hơn sao?
Lúc này thắng bại đã phân. Tề Viễn bị Bàng Mục một chân đạp ngã trê mặt đất, hừ hừ một tiếng, sau đó dứt khoát nhận thua
"Đại nhân uy vũ"
"Huyện thái gia thân thủ thật tốt"
"Huyện thái gia quá lợi hại"
Chúng nha dịch không ngớt vỗ tay, trầm trồ khen ngợi, cảm thấy xem còn hay hơn so với coi mãi võ bán nghệ ở đầu đường vào ngày tết nhiều
"Thống kɧօáϊ" Bàng Mục cười ha ha, vừa ngẩng đầu liền thấy Yến Kiêu ngồi an tĩnh trong đám nam nhân ồn ào, như phượng hoàng lạc giữa bầy gà. Hắn gãi gãi đầu, người này tới lúc nào ah?
Yến Kiêu ngẩng đầu, cười tủm tỉm nhìn hắn, hai mắt còng như vành trăng non "Đại nhân đúng là văn võ toàn toài"
Bàng Mục cười cười, chưa kịp lên tiếng, đã nghe có người hỏi "Không biết vị cô nương này là ai?"
Bàng Mục quay đầu, nhìn thấy người tới là Vương công công, liền giới thiệu "Đây là ngỗ tác mới của nha môn bổn huyện. Yến cô nương đúng là đại tài, ngày đó đã giúp chúng ta phá một vụ án mạng, mấy ngày qua cũng lập được nhiều kỳ công"
Yến Kiêu bị hắn nói đến đỏ mặt, liên tục xua tay "Chỉ là trách nhiệm công việc mà thôi, đâu có thần kỳ như ngài nói"
"Ngươi đảm đương nổi" Bàng Mục chém đinh chặt sắt nói, lại giới thiệu với nàng "Vị này chính là cố nhân trong kinh của ta, họ Vương, thay bằng hữu đến đây thăm hỏi"
Yến Kiêu gật đầu, lập tức chào hỏi Vương công công
"Tốt, thì ra cô nương chính là tân ngỗ tác mấy ngày nay thanh danh như mặt trời ban trưa, cửu ngưỡng, cửu ngưỡng" Vương công công ánh mắt đảo qua giữa Bàng Mục và Yến Kiêu, cười như hồ ly trộm gà, vẻ mặt lại ôn hòa "Bàng đại nhân vì nước vì dân, là quan tốt hiếm có, hiện có thêm nhân tài như Yến cô nương, càng như hổ thêm cánh"
Nữ ngỗ tác, thật hiếm lạ. Nhưng thật sự là ngỗ tác sao?
Yến Kiêu mím môi cười thẹn thùng, nhìn rất phúc hậu và vô hại "Vương tiên sinh quá khen, chỉ là ta không ngờ Bàng đại nhân còn có bạn cũ trong kϊƈɦ, hẳn là nhân vật lợi hại, làm ta thấy sợ hãi" Không biết có phải ảo giác hay không nhưng nàng thấy vị Vương tiên sinh này rất giống gay, lại thêm lai lịch của hắn...Có lẽ nàng trong lúc vô ý đã phát hiện ra bí mật gì đó không chừng
Liêu Vô Hà, Đồ Khánh và Tề Viễn đưa mắt nhìn nhau, bộ dáng muốn cười lại cười không nổi
Bàng Mục cũng thầm nghĩ không tốt, vội nói "Đều không phải người ngoài, các ngươi cũng không cần khách khí nhu vậy. Tới, tới, cùng ngồi đi"
Vương công công sửng sốt, sau đó cười như hiểu rõ. Hay ah, Quốc công gia cũng chưa tiết lộ cái gì ah
Xem luận võ xong, Yến Kiêu cảm thấy mỹ mãn, cũng không lôi kéo làm quen với Vương công công, khách khí vài câu rồi rời đi. Vừa đến phòng bếp, liền thấy một nha dịch mang theo một con cá cao to bằng nửa thân người, mấy người Triệu thẩm đều luống cuống tay chân, vội vàng tìm đồ để đựng
"Ah, cá thật lớn" Yến Kiêu cười hỏi "Ở đâu vậy?"