Triệu thẩm cũng tranh thủ thời gian, chuẩn bị từ rất sớm
Khi Yến Kiêu tỉnh lại đã mơ hô nghe được tiếng băm nhân sủi cảo vang ra từ phòng bếp, còn có tiếng cười, thập phần náo nhiệt
Từ hôm nay trở đi liền bắt đầu vào đông
Yến Kiêu rửa mặt chải đầu, thay bộ xiêm y màu hồng có viền lông thỏ mới được đưa đến vào hôm kia, lại cài trâm ngọc hoa lan, tâm tình đột nhiên rất rốt. Nàng trước kia cũng không dùng trâm cài đầu, cảm thấy mới lạ lại thú vị, soi gương ngó trái ngó phải hồi lâu
Nhạc phu nhân đang tập dưỡng sinh trong sân, thấy nàng đi ra liền cười nói “hôm nay ăn mặc thế này rất đẹp” Lại nhìn lên tóc nàng ‘ngày xưa trêи đầu ngươi luôn thuần tịnh, giờ nhìn mới là trước mắt sáng ngờ nha” Nhi tử thô lậu nhưng ánh mắt lại không tồi
Thực ra lão thái thái đã sớm muốn trang điểm cho đầu tóc của Yến Kiêu, nữ nhi nông hộ còn mang trâm mộc, đứa nhỏ này từ đầu đến chân lại quá mộc mạc, một kiện trang sức cũng không có. Nhưng trang sức trong tay nàng thứ nào cũng là hàng cao cấp, cô nương này lại ngày thường nhận một bộ xiêm y đều khách khí, đừng nói tới trang sức quý trọng, chắc chắn sẽ không chịu. May mà tiểu tử kia không đến nỗi vụng về
Yến Kiêu theo bản năng đưa tay sờ cây trâm, mi mắt cong cong nói “ngài còn chưa ăn sáng phải không? Đợi chút liền dùng cháo gạo kê nóng hổi và bánh xốp táo đỏ nha”
Thời tiết lạnh, đêm qua nàng đã chuẩn bị trước. Gạo kê cho vào nồi đất đặt trêи bếp lò, để lửa nhỏ, hầm cả đêm, cháo sánh lại sền sệt, thơm nức mũi, càng ngon hơn so với ban ngày nấu vội
Táo đỏ được băn nhỏ, cho vào bột cùng chút mỡ heo, đặt lên vỉ hấp, gác trêи bếp lò cho lên men một đêm, lúc này cục bột hồng nâu đã nở, vừa lúc dùng đến. Cũng không cần xoa nắn, cứ thể để trêи bếp nướng chừng ba mươi phút, không lâu sau trong không khí liền tràn ngập mùi táo đỏ
Lão thái thái theo nàng đi vào, ngửi mùi, càng thêm vui vẻ “ngươi tay chân thật khéo léo, ta ngửi còn thấy thơm ngọt hơn bên ngoài nhiều” Lại làm như lơ đãng, nói tiếp “mùi vịt hôm qua thật ngon, ăn với cháo rất hợp” Thấy Yến Kiêu nhìn qua, nàng vội dời ánh mắt, ra vẻ như không có việc gì
Yến Kiêu nén cười, cố ý hỏi “không sợ quá cay sao? Mới sáng sớm đã ăn, chịu được không?”
Lão thái thái vội nói “chịu được, chịu được” Nàng chưa từng ăn qua vịt ngon như vậy, càng ăn càng thích, lúc này nói tới còn thèm tới chảy nước miếng
Yến Kiêu bật cười, chỉ vào cái bồn sứ lớn để sẵn một bên “vậy phiền ngài lấy ra một ít, chỉ một ít thôi, mới sáng sớm, không nên ăn nhiều”
Lão thái thái cao hứng, tự đi lấy đũa, vui vẻ chọn lựa
“Mùi vị thật thơm” Thanh âm Tề Viễn từ ngoài truyền vào, hai người nhìn ra ngoài, liền thấy đúng là Bàng Mục bọn họ tới
Từ lúc bị đuổi khỏi bàn ăn, Bàng Mục bắt đầu ra sức tẫn hiếu đạo, mỗi ngày đều đến bồi mẫu thân ăn sáng, có khi dư dả thời gian, buổi tối lại đến thêm lần nữa
Tề Viễn thì luôn theo sau Bàng Mục, lâu lâu cũng tới ăn ké. Bởi vậy, Yến Kiêu không đành lòng bỏ mặc Liêu Vô Hà, bảo hắn khi tới cũng gọi Liêu tiên sinh cùng đi
Đồ Khánh ở Tuần kiểm tư, cách xa nên không thường đến, tuy nhiên mấy ngày nay là ngày lễ, từ sáng sớm hắn cũng đã có mặt.
Mấy người đều mang theo gà vịt thị cá, trong tay Tề Viễn còn cầm một bình rượu vàng
“Tuyết rơi?” Yến Kiêu vừa rồi bận rộn, không để ý bên ngoài, lúc này nhìn lên đã thấy bông tuyết bay đầy trời
Bàng Mục gật đầu “vừa hạ, cũng không lớn, có điều trời vẫn rất lạnh, áo khoác ngươi thế này, có chịu được không?” Nhìn thấy nửa khuôn mặt của Yến Kiêu đều bị lông thỏ xù xù bao lấy, hồn nhiên không giống lúc làm việc sắc bén, có vẻ ngây thơ, chất phác, nhịn không được liền bật cười
“Rất tốt. Lúc mới mặt còn ra mồ hôi, bây giờ hạ tuyết lại vừa lúc”
Tề Viễn cố ý bưng hai chén gạo kê đi xuyên qua giữa bọn họ “ai u, nhường đường một chút, cháo rất nóng ah”
Liêu Vô Hà và Đồ Khánh bật cười, bưng bàn, dọn chén đũa, chọc lão thái thái cười không ngớt
Bàng Mục hận đến nghiến răng, thầm nghĩ quay đầu lại sẽ luyện chết các ngươi
Bánh táo đỏ được chưng chín, mềm mại ướt át, được cắt thành từng khối nhỏ, mùi ngọt tỏa ra thơm ngát
Liêu Vô Hà cắn một ngụm, gật đầu khen “không kém gì danh trù trong kinh”
Yến Kiêu miệng thì nói quá khen, hai mắt lại cười tít lại, ân cần nói “hôm qua mua ngó sen, cùng chế biến với thịt vịt, giòn cay ngon miệng, ăn với cơm rất vừa vặn, tiên sinh nếm thử”
Liêu Vô Hà cười tủm tỉm, gắp một miếng cho vào miệng, quả nhiên thanh thúy, miệng lưỡi sinh tân, liền khen thêm vài câu
Yến Kiêu vui đến không phân biệt được đông tây nam bắc. Thần tượng tán thưởng chính là động lực của nàng
Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, nhân nhắc tới công việc mùa đông, lão thái thái liền nói với Bàng Mục “hạ tuyết là chuyện tốt nhưng với nhà nghèo chính là chuyện khổ, huyện lệnh tiền nhiệm vô năng, ngươi càng phải cần cù hơn”
Bàng Mục nuốt xuống miếng cháo, đáp “dạ, nhi tử nhớ kỹ, mấy ngày trước đã phái người đi tuần tra các nơi, nếu có phòng ốc rách nát đều cho tu chỉnh”
Vào đông, gió tuyết lớn, nhiều căn nhà lâu năm không được tu sửa liền chịu không được mà sụp đổ, khó tránh khỏi thương vong, nhưng nếu có chuẩn bị trước, cũng sẽ không đến nỗi. Chỉ là sẽ tốn bạc, lại mất công sức nhưng chẳng được tính công tích, có nhiều quan viên không thích làm, một năm lại một năm trôi qua, chỉ xem sẽ rơi xuống đầu ai
Ăn sáng xong, bên ngoài cũng lục tục đưa đồ tới, chủ yếu là mấy cái trứng gà, bánh trái, một con gà, ít thịt…đồ vật tuy nhỏ nhưng quý ở tấm lòng
Bàng Mục đã lệnh cho nha môn không được nhận tài vật của bá tánh, nhưng những người này đều đặt trước cửa rồi chạy đi, nha dịch cũng không thể đuổi theo, đành phải lấy vào
Yến Kiêu lần đầu chứng kiến chuyện này, hốc mắt liền có chút cay xót
Lão thái thái thở dài “có thể thấy được mọi người đều nhớ các ngươi”
Nha dịch nhận lễ đau khổ nói “tuy che mặt nhưng nhìn hình thể, có thể đoán chắc là Hàn Lãm Tam, có điều hắn sống chết gì cũng không nhận, lại ồn ào không có nhân chứng, không thể oan uổng hắn”
Trong mấy người, Đồ Khánh cực ghét các loại ăn nhậu chơi gái cờ bạc, nghe vậy liền nhíu mày
Yến Kiêu buồn cười hỏi ‘hắn đây là mạnh mẽ đút lót?” Còn không có nhân chứng, rất biết tiếp thu
Mọi người đều bị cách nói của nàng chọc cười
Bàng Mục nói “hai ngày trước hắn có gởi thiệp, nói đa tạ nha môn trả trong sạch cho hắn, còn tặng tiền vật, bị ta cự tuyệt”
Lý Xuân bị giết, nha môn gọi Hàn Lão Tam đến hỏi chuyện, tuy sau đó được thả đi, nhưng không biết sao bên ngoài lại có lời đồn, nói hắn làm hại. Cũng vì mấy năm trước hắn làm chuyện không đứng đắn, bá tánh đã sớm oán hận, nghe vậy càng thêm tin tưởng và chán ghét. Hàn Lão Tam vài lần cãi lại nhưng ngược lại càng bôi càng đen
“Đã sớm thấy tiểu tử này không phải người tốt, hiện giờ quả nhiên đã gây ra họa”
‘Đúng nha, không sống tốt thì thôi, còn mở sòng bạc, làm cho chướng khí mù mịt, khiến nhiều người cửa nát nhà tan, thê ly tử tán, cũng không biết đã tổn hại bao nhiêu âm đức”
“Ta tận mắt thấy thuộc hạ của hắn hành hung người, hắc, những người bị đánh, mặt toàn máu”
“Chỉ mong Huyệt thái gia phát thần uy, trừ bỏ tiểu tử này”
Hàn Lão Tam khổ nói không nên lời, mãi đến khi vụ án tra ra manh mối, thông báo được dán khắp đầu đường cuối ngõ, lúc này mới yên ổn, cho nên vô cùng cảm kϊƈɦ nha môn
Đồ Khánh lạnh lùng nói “tự làm tự chịu”
Bàng Mục nói với nha dịch mang heo vào “bảo hắn mang về, cái khác không cần phải nói”
Mọi người bàn tán một hồi rồi tan
Buổi chiều làm vằn thắn, Yến Kiêu mới biết cái gì gọi là đa dạng phong phú
Đừng nhìn một đám đại lão gia ngày thường uy phong lẫm lẫm. lúc này nhìn thấy một bàn đầy bột và nhân, đều phát sầu. Xuống tay thế nào đây?
Bàng Mục loay hoay cái chày cán bột trong tay, cảm thấy như thế nào đều không đúng, đầu mướt mồ hôi, bảo hắn dùng mười tám món binh khí còn tốt hơn, thấy Yến Kiêu cười không ngừng, hắn cũng không nhịn được cười. Trong quân doanh cũng làm vằn thắn vào ngày lễ tết, nhưng đều có đầu bếp lo liệu, ai dám bảo hắn làm việc này?
Ngay cả Liêu Vô Hà cũng bó tay, cười khổ nói “thực sự là xem hoa dễ, thêu hoa khó, lúc trước ăn cũng không thấy gì, chưa từng nghĩ một cái sủi cảo nho nhỏ thế này cũng có đại học vấn”
Yến Kiêu cười đến chảy nước mắt nhưng không nói lời nào, nàng vẫn có lương tâm nha, dù là thần tượng nhưng đối mặt với thành phẩm của hắn, thực sự không thể nói nổi
Một cái cũng nắn không xong
“Yến nha đầu” Lão thái thái đột nhiên nói “cổ ta đột nhiên đau quá, ngươi mau đến phòng ta, lấy giúp ta chai rượu thuốc đến thoa một cái”
Yến Kiêu không nghĩ nhiều, lập tức liền đi, nhưng khi nàng mang rượu thuốc đến, lão thái thái lại cười tủm tỉm nói không đau nữa. Không chỉ thế, những người khác cũng đều mờ ám hoặc công khai nhìn nàng, trong mắt như ám chỉ gì đó
Yến Kiêu mờ mịt nhìn mình từ trêи xuống dưới, nhỏ giọng nói thầm “đâu có gì khác đâu” Tuy nhiên không tìm ra manh mối, nàng cũng chỉ tạm thời bỏ qua
Sủi cảo nấu xong, mọi người đều bảo nàng đi nghỉ ngơi, còn bọn họ chủ động bày biện chén đũa, múc sủi cảo
Yến Kiêu vui vẻ đi rửa tay, sau đó ngồi xuống bên bàn
Lão phu nhân nhắc nhở ‘ăn chậm một chút, coi chừng nóng”
Yến Kiêu nghe theo, cẩn thận cắn một cái, lại đụng trúng một vật cứng. Nàng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn mọi người, mơ hồ cảm thấy gì đó, liền thấy mọi người đều nhìn nàng cười
Yến Kiêu nhả vật trong miệng ra, là một quả táo bằng vàng, nhỏ cỡ móng tay
Kim quả tử này tuy nhỏ nhưng làm rất tinh xảo, ngay cả một mảnh lá cây bên trêи cũng được chạm khắc vô cùng sinh động
Lão thái thái rửa sạch kim quả tử giúp nàng, lại xỏ dây đỏ, đeo trêи cổ tay nàng, vẻ mặt từ nái nói “Yến nha đầu của chúng ta sau này đều bình bình an an, vô bệnh vô tai”