Gần cuối năm, tuyết rơi ngày càng nhiều, lúc này mặt trời vừa ló dạng, đã có nhiều nơi tuyết chảy thành bùn, vừa ra khỏi thành không bao lâu, bốn chân Tiểu Bạch Mã đã biến thành màu xám trắng. Nó còn ủy khuất cắn ống tay áo Yến Kiêu: chân đều dơ hết rồi
Yến Kiêu bật cười “rất thích sạch sẽ nha, được rồi, trở về sẽ tìm nơi ấm áp tắm rửa cho ngươi” Còn móc trong túi ra quả táo, bẻ làm hai rồi đút cho nó ăn
Thấy chỉ mình Yến Kiêu tới, Trương thợ rèn liền hỏi “sao hôm nay chỉ mình cô nương tới?”
Yến Kiêu hà hơi cho hai tay bớt lạnh, đáp “chỉ là tới lấy nồi lẩu không thôi, cũng không phải chuyện lớn gì” Cuối năm, công văn chuyển qua chuyển lại rất nhiều, Bàng Mục bận đến chân không chạm đất, nàng cũng ngại vì chút chuyện nhỏ mà làm phiền hắn, càng không thể tài nguyên công cộng
Trương thợ rèn cầm biên lai đi vào trong, chốc lát đã mang ra nồi hai cái nồi sắt hình Thái cực “cô nương thật có khả năng. Biết phá án, biết cưỡi ngựa. Cô nương nhìn xem cón có chỗ nào chưa đúng không”
Yến Kiêu vừa thấy cái nồi này liền nảy sinh cảm giác thân quen và kϊƈɦ động, liên tục gật đầu “đúng, đúng rồi. Ngươi vất vả rồi” Lúc ít người thì dùng nồi nhỏ, khi đông thì dùng nồi lớn, cũng không cần lo khẩu vị khác biệt, quả là hoàn mỹ
Trương thợ rèn cười nói “chuyện này quá đơn giản. Sau này ngươi muốn làm gì cứ tới tìm ta, đảm bảo vừa mau vừa tốt lại rẻ”
Yến Kiêu cảm tạ, cho nồi và túi rồi cáo từ
Trương thợ rèn tự mình tiễn nàng ra ngoài, còn dặn dò “tuy là ban ngày nhưng cũng là ở ngoài thành, cô nương mau về nhà đi”
Cuối năm, không chỉ nha môn bận việc, đám du côn lưu manh hẳn cũng bận không kém
Thời tiết thật lạnh, Yến Kiêu cũng sợ bỏ lỡ lúc đoàn người Liêu phu nhân đến, vì thế giục ngựa chạy như bay.
Kết quả đúng là sợ cái gì thì cái đó tới, khi cách cửa thành chừng năm dặm, đột nhiên một người từ ven đường xông ra, thuần thục lăn một vòng trêи mặt đất, sau đó ôm cánh tay kêu la “ai da, phóng ngựa đạp chết người rồi, gãy tay rồi, không thể sống được nữa rồi”
Yến Kiêu nhìn khoảng cách một trường giữa mình và hắn, cạn lời, đây là ăn vạ phiên bản cổ đại sao?
Tiểu Bạch Mã bị phanh gấp, có chút không cao hứng, hung hăng phun khí về phía người nọ, còn nâng chân lên muốn giẫm hắn
Tiểu Bạch Mã bị phanh gấp làm đến có chút không cao hứng, hướng về phía trêи mặt đất người nọ liền hung hăng phun khí, lại nâng chân muốn hướng trêи người hắn dẫm. TruyenHD
Người nọ kinh ngạc nhưng không hoảng loạn, lập tức lăn ra sau một vòng, gào khóc còn lớn tiếng hơn
Ngựa non, vẫn còn thiếu kiên nhẫn, nếu bị chọc giận, để nó giẫm lên thì thật không hay. Yến Kiêu vội kéo Tiểu Bạch Mã lại, đút cho nó ăn táo, sau đó cau mày nói với người đang lăn lộn trêи đất “đến tột cùng là thế nào, ngươi và ta đều rõ ràng. Tết đến nơi, ta cũng không muốn so đo với ngươi, mau tránh đường”
Người nọ vẫn không nhúc nhích, híp mắt cao thấp đánh giá nàng, không hề có ý định tránh đường “tiểu nương tử thật xinh, ngươi đụng gãy tay đại gia, không động đậy nổi” Vừa rồi từ xa hắn đã nhìn ra nữ tử này ăn mặc sang trọng, tay mang vòng vàng, đầu cài trâm ngọc, còn cưỡi bảo mã, lại đơn độc một mình, chẳng phải là thời của hắn tới rồi sao?
Yến Kiêu trấn an Tiểu Bạch Mã, cười lạnh “ngươi có tránh không?”
Người kia cợt nhả chắn ngang “không”
“Thật sự không tránh?”
“Đúng vậy” Người nọ còn giả mù sa mưa mà kêu khóc, thanh âm lẫn trong gió bắc, nghe rất thê lương, khiến cho người đi đường dừng chân dòm ngó
Nơi này trước không có thôn sau không có tiệm, lại cách xa cửa thành, binh lính thủ thành sẽ không nghe không nhìn thấy, là đoạn đường tuyệt hảo để gây án
Yến Kiêu chung quanh, thấy trong số người vây xem có không ít thanh niên trai tráng nhưng chỉ đứng xem náo nhiệt, còn chỉ trỏ bàn tán, hoàn toàn không có ý giúp đỡ.
Tên ăn vạ kia càng thêm đắc ý, một hai đòi trang sức trêи người nàng hoặc là bạc
Thấy hai bên giằng co, rốt cuộc cũng có người lên tiếng, nhưng lại là khuyên Yến Kiêu chịu thiệt “cô nương, ngươi nghe hắn đi, miễn cho bản thân bị hại”
“Đúng vậy. Hắn mỗi năm đều giở trò này, là lưu manh có tiếng, nha môn cũng mặc kệ, ngươi da thịt non mềm, đừng để bị thương”
Yến Kiêu tức quá hóa cười, hỏi ngược lại “ta mất tiền còn phải cảm kϊƈɦ hắn giơ cao đánh khẽ hay sao? Ta ở nha môn hơn nửa năm, chưa từng nghe có chuyện khổ chủ cáo quan mà bị bỏ mặc”
Mọi người nghe vậy đều cười vang, cũng không để ý hết lời của nàng
Có đại nương ra vẻ hiểu, lên tiếng “mọi người đều rất vội, đang chuẩn bị ăn tết, càng muốn tay trái uống rượu, tau phải ăn thịt, đâu thèm để ý mấy việc nhỏ này?Hai năm qua cũng không phải không có người tố cao nhưng cuối cùng đều bị người ta đánh đuổi ra sao?”
Yến Kiêu thấy những người đó đều cười rộ lên, vui sướиɠ trong ngu muội, nàng liền không biết nên nói gì. Thế nhân chỉ thích tin vào cái mà mình tin, người khác nói thế nào cũng không nghe lọt tai
Lưu manh kia thấy bá tánh phụ họa, càng đắc ý, đang muốn nói thêm lại thấy tiểu nương tử ngồi trêи lưng ngựa vẫy tay, mỉm cười với mình “ngươi tới đây”
Nàng vốn xinh đẹp, cười lên liền như hoa xuân nở rộ, làm cho hắn cả người tê dại, liền không tự giác mà nhích về phía trước “tiểu nương tử”
Yến Kiêu ngoắc ngoắc ngón tay “lại đến”
Lưu manh kia đưa mặt đến gần, sau đó nghe tiếng gió bên tai, một bóng đen ập đến, phanh một tiếng, tiếp đó là đau nhức thấu tim, hắn ngã xuống đất, theo bản năng dùng hai tay ôm đầu lăn lộn
Yến Kiêu lắc lắc nồi uyên ương trong tay, cười lạnh “nhìn xem, không phải đã trị hết sao?” Muốn tống tiền ta? Nằm mơ đi
Dù không đánh lại, Yến Kiêu cũng hạ thủ không chút nương tay, thấy hắn nhanh chóng bò dậy, vung tay xông về phía nàng, miệng còn mắng “tiểu tiện nhân”, nàng cũng hai tay nắm hai cái nồi, dốc hết sức lực, hung hăng đánh tới tấp lên người hắn. Nàng hàng năm nghiệm thi, nấu cơm, hai tay cánh tay cũng rất có sức, vung hai cái nồi uy vũ sinh phong, thanh thế kinh người, lại chiếm ưu thế từ trêи cao đánh xuống, đánh cho lưu manh kia ôm đầu kêu la
Tiểu Bạch Mã cũng rất có linh tính, thấy chủ nhân đã động thủ, nó cũng đâu nhịn được, lấp tức há miệng cắn cánh tay lưu manh, chân vung lên đá
Lưu manh kia chưa từng gặp người đanh đá như thế, bị đánh đến ngu người, muốn tiến lên lại không chịu nổi đòn; muốn rút lui thì cánh tay lại bị ngựa cắn, đúng là tiến thoái lưỡng nan
Đừng nói hắn, bá tánh vây xem cũng sợ ngây người, nhất thời không biết nên đồng tình cho ai
Cuối cùng, lưu manh kia không chịu được nữa, khóc lóc xin tha “cô nãi nãi, nữ hiệp, tha mạng ah, tiểu nhân có mắt không tròng, không dám nữa. Tha mạng ah”
Trời lạnh mà đả nữ Yến Kiêu lại đánh đến toàn thân đầu mồ hôi, hung hăng đánh thêm hai cái mới dùng nồi chỉ vào hắn, mắng “hay cho một tên hỗn trướng có mắt không tròng. Ngươi còn trẻ, có tay có chân, nghề nghiệp đứng đắn không làm, lại đi giở mấy trò xấu xa, khắp nơi đe dọa bóc lột, còn đùa giỡn nữ tử nhà lành. Cũng không biết đã hại bao nhiêu bá tánh, còn khiến bọn họ giải vây cho ngươi, còn biết bốn chữ lễ nghĩa liêm sỉ viết thế nào không?”
Lưu manh kia run rẩy khóc lóc “cô nương, tiểu nhân…”Chưa từng đọc sách, đúng là không biết bốn chữ kia viết thế nào
Yến Kiêu thấy hắn còn dám há mồn, lập tức mày liễu dựng ngược, không đợi hắn nói xong, tiếp tục mắng “cô nương là để ngươi kêu? Đừng tưởng rằng cô nương dễ khi dễ, hôm nay lão nương sẽ dạy cho ngươi một bài học, sau này thấy cô nương thì tránh xa một chút. Nếu để ta còn gặp lại, thấy một lần đánh một lần, cánh tay ngươi không gãy, ta sẽ đánh gãy, thành toàn tâm nguyện của ngươi” Nói xong còn vung hai cái nồi lên, hung hăng múa may, tạo ra tiếng gió sắc bén, dọa lưu manh kia quỳ xuống xin tha
Đánh xong, Yến Kiêu mới nguôi một chút, hừ lạnh nói “đừng tưởng khổ nhục kế dễ dùng, lão nương tạm tha mạng cho ngươi, nhưng thức thời thì mau theo ta đến nha môn tự thú, hảo hảo sửa đổi, lần nữa làm người. Nếu không…”Nàng âm trầm cười vài tiếng, lại giơ cao nồi sắt trong tay “hỏi cái nồi của ta có đồng ý hay không”
“Yến cô nương?”
Yến Kiêu đang thể hiện uy phong nữ hiệp trừ hại cho dân, chợt nghe phía sau vang lên thanh âm quen thuộc, cả người cứng đờ, quay sang nhìn. Liền thấy phía sau là một đại đội xe ngựa nhìn không thấy điểm cuối, dẫn đầu là thần tượng Liêu Vô Hà và Đồ Khánh.
Từ cửa sổ xe ngựa dẫn đầu xuất hiện một gương mặt ngây như phỗng, ngay cả mũ bị lệch cũng không chỉnh lại, chính là Vương công công đã gặp mấy tháng trước
Yến Kiêu chết lặng
Một hồng y nữ tử trẻ tuổi cưỡi con ngựa màu mận chín xuyên qua đám người xông lên trêи, hai mắt sáng ngời, trêи mặt mang theo ý cười, nhìn Yến Kiêu tràn đầy tán thưởng “vị này là Yến tỷ tỷ phải không? Thật dũng mãnh nha”
Yến Kiêu…không, ta không phải
Dọc đường trở về, không khí có chút quỷ dị, có người trầm mặc, có người nghẹn cười
Liêu Vô Hà sai một người về nha môn báo tin trước, nói nhỏ một hồi với một chiếc xe ngựa trang trí rất đẹp ở phía sau, cười vài tiếng, sau đó giục ngựa tiến lên, nói với Yến Kiêu “Yến cô nương đúng là văn võ song toàn”
Yến Kiêu tâm như tro tàn, nhìn thoáng qua xe ngựa, tuyệt vọng hỏi ‘phu nhân ở trêи đó?”
Liêu Vô Hà cố nén cười, nghiêm trang an ủi “nàng vừa rồi cũng cực lực tán thưởng dáng vẻ của cô nương”
Yến Kiêu cảm thấy cả thế giới đều trở nên u ám. Xong rồi, cả nhà thần đều con mẹ nó thấy hết rồi. Nàng hiện tại nhảy sông không biết có kịp không, gió lạnh thét gào cũng không bằng nội tâm cuồng loạn của nàng; trời đông giá rét cũng không lạnh bằng thể xác và tinh thần của nàng
Khi bọn họ về đến nha môn, Bàng Mục và Tề Viễn đã đứng đợi bên ngoài. Hai người vừa nhìn thấy Yến Kiêu cúi đầu ũ rũ, liền nhịn không được bật cười, biểu tình vô cùng phong phú
Yến cô nương…ta không nhìn thấy ai hết
Tề Viễn cười ha hả, ôm bụng, thở hổn hển nói “ha ha ha, mới rồi có người tới báo, nói nha môn chúng ta có một nữ ngỗ tác uyên ương nồi dũng mãnh phi thường, ta và đại nhân đều kinh sợ nha”
Nghe hắn nói vậy, mọi người đều cười vang, Yến Kiêu thẹn quá hóa giận, bất chấp tất cả, rút nồi từ trong túi ra, xuống ngựa, nhào tới đánh hắn
Mọi người càng cười to hơn, có reo hò, có khuyên can, loạn thành một đoàn
Vị hồng y cô nương kia cũng xuống ngựa, đứng sóng vai với Đồ Khánh, cười ha hả nhìn một màn trước mặt “thật náo nhiệt, ta thích nơi này”
Đồ Khánh không nói gì, chỉ nhìn nàng
Tên lưu manh bị trói đến, thấy nữ nhân này lại cùng trêи dưới nha môn là người một nhà, kinh hồn không thôi
Lưu bộ đầu nghe tin, tự mình dẫn người tới, cười nhạo hắn “ánh mắt của ngươi cũng không tồi, đánh cướp Yến cô nương chúng ta”
“Yến, Yến cô nương?” Lưu manh kia lắp bắp, ánh mắt nhìn Yến Kiêu tràn ngập hoảng sợ “chính là ngỗ tác lột da hung tàn kia?” Đã sớm nghe nói năm nay nha môn có thêm một nữ ngỗ tác, tuy là nữ tử nhưng tàn nhẫn, độc áo, thích đào tim moi phổi, lột da người mà mắt không nháy một cái, nhiều anh hùng hảo hán đều e sợ mà tránh không kịp. Hắn chỉ là lưu manh hạng bét, đâu dám chọc tới nhân vật hung tàn bậc này, lần này hắn còn sống đúng là vạn hạnh. Nghĩ vậy, hắn liền quỳ rạp xuống đất, cảm động đến rơi nước mắt “đa tạ cô nương không giết”
Yến Kiêu…ta hiện tại có thể giết hắn không?
Đương nhiên là không, nàng liền mặc kệ mọi người níu kéo, vẻ mặt tuyệt vọng đi chuẩn bị món lẩu. Trước khi đi còn không quên đưa món ăn vặt lúc trước đã chuẩn bị cho hai hài tử của Liêu tiên sinh
Bàng Mục đi theo, cười nói “trước không cần vội, khó có lúc mọi người đông đủ, ta mang ngươi đi giới thiệu”
Yên Kiêu khóc không ra nước mắt “thanh danh của ta bị hủy hết rồi” Con mẹ nó chứ ngỗ tác uyên ương nồi dũng mãnh vô địch, Tề Viễn đáng chém ngàn đao, tên lưu manh đáng chém ngàn đao kia
Bàng Mục nghiêm mặt nói “ngươi đánh lui lưu manh, uy phong như thế, ai dám nói gì chứ?”
Yến Kiêu trừng hắn, lý lịch đen như thế có gì tốt chứ? Lúc đó nàng tiện tay bắt lấy gậy gỗ đánh người vẫn tốt hơn là dùng hai cái nồi đánh người ah
Nàng vừa xấu hổ vừa tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn đến đỏ bừng, Bàng Mục muốn cười lại không dám cười, càng cảm thấy nàng đáng yêu, vội thuận thế tiến lên kéo tay nàng, ôn nhu an ủi “chuyện này có gì đâu chứ, ngươi có thể bảo vệ bản thân, ta rất vui” Thấy Yến Kiêu vẫn không nói lời nào, hắn bổ sung “ta cũng là đại tướng quân đơn thương đánh bốn phía, vừa lúc thành một đôi”
Yến Kiêu bị hắn chọc cười, giơ tay đánh khẽ vào ngực hắn “nói lung tung, nghe là biết ngươi bịa ra”
Bàng Mục nắm lấy tay nàng nhéo nhéo, cười nói “bảy phần thật ba phần giả, ta đúng là có một danh hào còn dọa người và buồn cười hơn ngươi nhiều, từ từ sẽ kể ngươi nghe”
Hiện giờ, Bàng đại nhân nắm tay cô nương người ta đã vô cùng thuần thục
Hắn dụng tâm an ủi như thế, Yến Kiêu cũng dần thả lỏng, do dự một lát rồi đi thay y phục mới, theo hắn đi làm quen với mọi người
Phòng khách nơi nhị đường hiếm khi được sử dụng, lúc này lại đầy người, tiếng nói chuyện, tiếng cười đùa, vô cùng náo nhiệt
Yến Kiêu vừa đi vào, bên trong nháy mắt an tĩnh một chút, sau đó có vài người mặt mang ý cười đón tiếp
Vương công công tiến lên, chắp tay nói “từ biệt mấy tháng, Yến cô nương càng có khả năng. Trước khi tới, ta nghe nói ngươi hỗ trợ phá mấy vụ đại án, nhất là án giết người liên hoàn mới đây, Thánh nhân rất hài lòng” Hoàn toàn không nhắc tới “chiến tích” lẫy lừng của nàng ở trêи đường
Nghe nói giữa Bàng Mục và Yến Kiêu có tình thú đoán tới đoán lui, hắn cũng vui vẻ hùa theo, vẫn không nói rõ lai lịch bản thân
Vương công công lại không biết là Yến Kiêu đã sớm đoán được, người ta đã phối hợp như thế, nàng nói toạc ra chẳng phải sẽ xấu hổ. Vì thế Yến Kiêu chỉ cười đáp lễ “vừa rồi trêи đường nhìn thấy Vương tiên sinh còn giật mình, cứ tưởng ta nhìn lầm. Ngài đi một lượt, dù là quan đạo cũng phải mất ba tháng, thế nhưng lúc này còn chưa hết năm, vậy chẳng phải cả nửa năm đều ở trêи đường sao. Vất vả rồi
“Không vất vả không vất vả,” Vương công công cười xua tay, không hề có vẻ miễn cưỡng “khó có khi được ra kinh ngắm phong cảnh, cao hứng còn không kịp”
Không giống cung nữ, đến tuổi sẽ được thả ra cung, bọn họ đã chú định cả đời phải ở trong cung, có nhiều người đến chết cũng chưa từng rời khỏi kinh thành. Có lẽ người ngoài thấy hắn bô ba trêи đường suốt nửa năm thật gian nan, nhưng hắn lại hài lòng. Giải sầu là một chuyện, quan trọng nhất là phải xem Thánh nhân bảo hắn đến đây là gì. Đây chính là tín nhiệm và nể trọng, bao nhiêu người còn mong không được, phàm là có quan hệ với vị Quốc công gia này, đừng nói ba tháng, dù là ba năm, hắn cũng không sợ địa vị bị thất sủng, càng không nói tới Thánh nhân chắc chắn có ban thưởng, đây chính là phần thưởng độc nhất thiên hạ ah
Vương công công cười nói “chủ tử nhà ta là hảo huynh đệ với Bàng đại nhân, còn có lão phu nhân, nghe được chiến tích của đại nhân và cô nương liền vô cùng xúc động, lần này lệnh ta mang theo chút quà mừng năm mới, trong đó có một xe riêng cho cô nương ngươi”
Hảo huynh đệ? Lão phu nhân? Yến Kiêu nhanh chóng nắm bắt tin tức quan trọng, trong kinh người có tư cách sai sử thái giám, lại có thể xưng huynh gọi đệ với Bàng Mục có mấy ai chứ. Mấy tháng qua, nàng cũng dần hiểu được tình hình Đại Lộc triều, biết đương kim thánh thượng cũng không dễ dàng, thời trẻ có mười huynh đệ, tranh nhau ngôi vị hoàng đế đến đầu rơi máu chảy, đến giờ chỉ còn lại ba người, trong đó có một người đã năm mươi tuổi, hai người khác thì luôn khiêm tốn hạ mình, sao có thể gióng trống khua chiêng sai người mang quà từ trong kinh đến đây. Điểm chết người là mẫu phi của ba vị hoàng tử kia đều đã chết sớm, chỉ còn lại một người mà bọn họ gọi là lão phu nhân, đó chính là Thái hậu. Nàng đã sớm có suy đoán, nhưng vì thiếu chứng cớ mấu chốt để xâu kết hoàn chỉnh nên vẫn chưa dám kết luận. Bây giờ thì rõ rồi. Tuy nhiên suy đoán là một chuyện, chứng thật lại là chuyện khác, dù đã sớm có chuẩn bị nhưng khi đáp án ở ngay trước mắt, nàng vẫn có chút hoảng hốt. Là người sinh ra và lớn lên ở xã hội hiện đại, nàng đương nhiên có ít nhiều phản cảm với chế độ phong kiến hoàng quyền, nhưng lúc này cũng không thể phủ nhận được người ta tay cầm quyền to sinh sát, nhúc nhích ngón tay là có thể dấy động can qua. May mà nhiều năm nghiệm thi đã luyện ra tâm thái, dù trong lòng sóng to gió lớn, ngoài mặt Yến Kiêu vẫn tự nhiên hào phóng, không lộ chút sơ hở. Nàng không muốn quỳ xuống tạ ơn, mà Bàng Mục và Vương công công đều giả bộ hồ đồ, nàng càng coi như không biết
Kết thúc màn chào hỏi với Vương công công, Yến Kiêu mới nhìn về phía hai nữ nhân khác trong phòng, sau đó…ánh mắt liền không thể dời đi. Mỹ nhân, còn là mỹ nhân có khí chất. Ở thời hiện đại, nàng cũng từng nhìn thấy vô số minh tinh dung nhan hoàn mỹ nhưng so với mỹ phụ trung niên này thì chỉ là cặn bã. Trong phim ảnh không thiếu hình ảnh tiểu thư khuê các, các minh tinh cũng thích ra vẻ tạo dựng khí chất cho mình, nhưng giả chính là giả. Khi nàng nhìn thấy phu thê Liêu Vô Hà đứng cùng một chỗ, trong đầu chỉ có bốn chữ: thần tiên quyến lữ. Mỹ phụ kia dung nhan mỹ lệ, khí chất bất phàm, khiến nàng hiểu cái gì gọi là nhìn thấy quên tục
Mỹ phụ môi đỏ khẽ mở, cười hỏi “Yến cô nương nhìn ta như vậy, là trêи người ta có gì không ổn sao?”
Yến Kiêu đỏ mặt, trong lòng nhộn nhạo không thôi: ah, cười rộ lên thật dễ nhìn, thanh âm cũng dễ nghe nữa
Nàng vội lắc đầu, ngoan ngoãn vô cùng, sau đó vẻ mặt thành thật nỉ non “phu nhân, ngươi thật đẹp”
Bàng Mục…Hắn đã quên tật xấu của nha đầu này
Mọi người đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười vang
Mỹ phụ cũng không thẹn thùng, ngượng ngùng như các nữ tử khác, cũng cười theo, hai mắt chân thành trong suốt, thoải mái hào phóng nói “quá khen, ngươi cũng rất đẹp nha”
Yến Kiêu kϊƈɦ động cả người phát run: nữ tử toàn mỹ từ trong ra ngoài như thế thực sự có tồn tại sao?
Thê tử của Liêu Vô Hà họ Đổng, vì thế còn được gọi là Đổng phu nhân, nhìn thấy phản ứng của Yến Kiêu, che miệng cười nói với phu quân nhà mình “lúc trước ngươi gởi thư nói có người ngóng trông ta đến, quả nhiên là thật” Vị cô nương này thật ra là diệu nhân
Liêu Vô Hà lắc đầu, bật cười
Lúc này Yến Kiêu và Bạch cô nương cũng chào hỏi lẫn nhau, biểu tình bình tĩnh hơn nhưng vẫn cao hứng vô cùng
Bạch cô nương xuất thân võ tướng thế gia, bản thân cũng luyện võ từ nhỏ, cung mã thành thạo, võ nghệ xuất chúng, toàn thân đều lộ ra tư thế oai hùng
Hai cái cô nương nhìn nhau, bỗng nhiên cùng cười rộ lên
Bạch cô nương chủ động kéo tay Yến Kiêu, nói “ngày khác ta sẽ dạy cho ngươi hai chiêu, đảm bảo đánh người rất đau lại không nguy hiểm tính mạng” Vừa gặp, nàng đã biết vị Yến cô nương này dũng cảm quả quyết, nhưng không biết võ nghệ, gặp du côn bình thường không sao, nếu gặp phải cao thủ, bản thân sẽ bị thiệt
Yến Kiêu cười gật đầu “được” Vị Bạch cô nương này dễ nhìn, tính tình lại tốt, Đồ đại nhân đúng là có phúc
Sau đó nhi tử và nữ nhi của Liêu Vô Hà tiến lên chào mọi người, nhận lễ gặp mặt
Yến Kiêu cười nói “ta không giàu có như mọi người, may mà tay nghề cũng ổn, hai ngày qua đã làm mấy món ăn vặt, xem như chút lòng thành” Nói xong liền đưa ra một tay nải cao bằng nửa thân người
Liêu tiểu công tử cùng Liêu tiểu thư giật nảy mình, đồng thời duỗi tay tiếp nhận rồi cùng bị ép đến lảo đảo
Đi tiếp, sau đó đồng thời bị ép tới một lảo đảo.
Mọi người…Rốt cuộc một chút của ngươi là bao nhiêu? Nhìn thế này, cũng phải đến mười cân