Bước chân vào Thần Quốc, cảm giác bất an của Hàn Vận càng rõ ràng hơn, trong lòng có một loại cảm giác bị dã thú rình mồi.
“Vận Nhi làm sao vậy, mệt mỏi sao? Sắp đến Thiên Dương Thành, đến nơi đó chúng ta có thể nghỉ ngơi một chút.”
Hiên Viên Hủ nghĩ là Hàn Vận vì phải cưỡi ngựa liên tục khiến mệt mỏi nên tinh thần không tốt. Dù sao mấy ngày nay cũng không nghỉ ngơi đủ.
“Không có việc gì, tiếp tục đi đi.”
Hàn Vận lắc đầu, độc của Thần Khiêm không thể đợi được, chậm trễ sẽ sinh biến.
Ba người một đường ra roi thúc ngựa, chạy đến Thiên Dương Thành thì trời đã tối.
Tìm một khách điếm vào ở. Ba người vào phòng chuẩn bị đi nghỉ ngơi.
Gió đêm lành lạnh, Hiên Viên Hủ đi đến cửa sổ định đem cửa sổ đóng lại. Ngay khi cửa gỗ khép lại, nháy mắt một trận kình phong đánh úp chính diện.
“Là người phương nào?”
Hiên Viên Hủ đánh ra một chưởng đối kháng lại. Gặp hai luồng lực ép lại cửa sổ bằng gỗ bị nghiền nát thành mảnh vụn, bị gió thổi bay tứ tán.
“Chậc chậc, không hổ là Hủ Vương gia của Hiên Viên Quốc, quả nhiên không giống người thường.”
Người tới mặc một thân y phục đen, gương mặt trắng bệch mang theo vẻ chết chóc, nhìn âm trầm tàn nhẫn.
“Ngươi là người nào? Ngươi biết thân phận của ta à!”
Hiên Viên Hủ cả kinh, trên đường hắn cũng không có lộ ra thân phận của hắn.
Người y phục đen cười dữ tợn, cũng không nói nhiều, trực tiếp ra tay. Hiên Viên Hủ cũng không phải người dễ bị uy hiếp. Hai người đánh nhau trong phòng.
Hiên Viên Hủ đánh nhau, Tư Không Hàn cũng bị hắc y nhân tập kích. Khách điếm biến thành chiến trường, tiểu nhị cùng những vị khách khác đều chạy thoát thân. Hàn Vận biết võ công mình không xong, liền tránh ở chỗ khuất.
Đúng lúc này một mùi hương lạ lùng truyền đến. Hàn Vận thầm nghĩ không tốt, lập tức định kêu cứu, nhưng cơ hội mở miệng cũng không có, trước mắt tối đen, mất đi ý thức.
“Vụt!”
Người đang giao đấu với Hiên Viên Hủ cùng với những người đang đánh nhau với Tư Không Hàn đột nhiên lui về phía sau.
“Nhiệm vụ hoàn thành, lui!”
Hiên Viên Hủ quay đầu nhìn thấy phòng trống rỗng, vội la lớn.
“Tư Không Hàn ngăn bọn họ lại, Vận Nhi bị bắt rồi!”
Tư Không Hàn cả kinh, xuất ra tuyệt chiêu đánh úp về phía hắc y nhân. <HunhHn786>
Thấy đồng bọn bị vây, người giao đấu cùng Hiên Viên Hủ nheo mắt lại, phóng ra ba ám khí hình thoi hướng về phía Tư Không Hàn.
Tư Không Hàn nhanh chóng né tránh.
“Phốc!”
Hai ám khí thất bại, cái còn lại trúng trán hắc y nhân.
Người kia cũng không nhìn thi thể, hai chân đạp không, biến mất ở trong bóng đêm.
“Vương gia.”
Tư Không Hàn lập tức đi đến bên cạnh Hiên Viên Hủ.
“Lại nhìn xem thi thể kia có manh mối gì không.”
Hiên Viên Hủ buộc mình phải tỉnh táo. Vận Nhi bị bắt, hắn tuyệt đối không thể tự loạn. Rốt cuộc là người phương nào bắt Vận Nhi, hơn nữa vì sao biết thân phận của hắn.
“Dạ.”
Tư Không Hàn đi đến bên cạnh thi thể, đâm thêm một nhát chí mạng.
“Thưa Vương gia, trên thi thể có dấu ấn.”
Tư Không Hàn phát hiện một đóa hoa đào, có lẽ là dấu hiệu của một tổ chức.
“Cắt khối da đó, chúng ta đi suốt đêm đến quốc đô Thần Quốc.”
Xem ra chỉ có thể đi hỏi Thần Khiêm.
“Dạ.”
Tư Không Hàn giơ kiếm chém xuống, cắt khối da có chứa dấu ấn hình hoa đào, bỏ vào hộp ngọc tùy thân.
Tuy rằng trong phòng không có lưu lại một dấu vết, nhưng lại có một mùi hương thoang thoảng, xem ra Vận Nhi bị đánh thuốc mê rồi mang đi. Điều này chứng minh người này cũng không muốn tổn hại Hàn Vận.
“Vương gia, đã xong.”
“Đi.”
Hiên Viên Hủ lạnh lùng xoay người, cả người tản ra sát khí nồng đậm.
“Dạ.”
Tư Không Hàn đi phía sau Hiên Viên Hủ, hắn biết lúc này Vương gia rất tức giận.
Lại nói về Hàn Vận.
Đầu óc mơ mơ màng màng giống như ngồi ở trên thuyền, thân thể rất khó chịu.
“Hắn phải tỉnh rồi chứ?”
Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên.
“Thưa tộc trưởng, đã bảy ngày, chờ hai canh giờ nữa là có thể hoàn toàn tỉnh lại.”
Một giọng trầm trầm đáp lại.
“Được rồi, hắn tỉnh lại thì dẫn tới gặp ta.”
Có tiếng bước chân dẫm lên tấm ván gỗ rời đi.
Hàn Vận khẽ nhíu mày. Ta đã hôn mê bảy ngày? Những người này vì sao phải bắt ta? Mục đích của họ là gì?
Hai canh giờ sau, cảm giác mê muội dần biến mất, ánh mắt Hàn Vận chậm rãi mở ra.
“Tỉnh rồi?”
“Là ngươi.”
Hàn Vận lạnh lùng nói. Người này đúng là người giao đấu cùng Hiên Viên Hủ.
“Tỉnh thì đứng lên đi, tộc trưởng muốn gặp ngươi.”
“Tộc trưởng cái gì?”
Hàn Vận vẻ mặt không kiên nhẫn hỏi. Đã bị bắt còn cái gì mà hoà nhã.
Người kia kinh ngạc.
“Gặp tộc trưởng xong ngươi sẽ biết.”
Hàn Vận khởi động tay chân một chút, nằm bảy ngày tứ chi có chút vô lực, nhưng hành động vẫn không có vấn đề.
“Dẫn đường.”
Hàn Vận muốn xem tộc trưởng kia rốt cuộc là người phương nào.
Cửa gỗ mở ra, Hàn Vận đi theo người kia ra ngoài. Dưới chân quả nhiên là một con thuyền, bốn phía là đại dương mênh mông vô bờ.
Hàn Vận đột nhiên có chút mê man. Đừng nói là lại không xuyên chứ?
“Hàn công tử, đã lâu không gặp, biệt lai vô dạng?”
Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên ở phía sau Hàn Vận.
“Ngươi là ai?”
Hàn Vận xoay người nhìn về phía người tới.
“Hàn công tử thật sự là quý nhân hay quên, tại hạ là Lục Triển Tường.”
Nam tử mỉm cười nói.
“Lục Triển Tường?”
Hàn Vận cảm giác tên này có chút quen tai, nhất thời nhớ không nổi nghe qua ở đâu.
"Thiên sơn điểu phi tuyệt
Vạn kính nhân tung diệt
Cô chu thôi lạp ông
Độc điếu hàn giang tuyết"
(Núi non chim vắng bóng
Đường xa khôn g dấu chân
Thuyền cũ cùng áo tơi
Một mình trên sông băng)
Nam tử nhẹ giọng nói.