Kỳ thật kỹ thuật hôn của Hiên Viên Hủ tốt lắm, nếu làm tình nhân quả thật không tệ, đáng tiếc Hàn Vận không muốn bị áp ở dưới.
Không hài lòng mình ở tình thế bị động, Hàn Vận không trốn tránh, chủ động đưa tay lên ôm cổ Hiên Viên Hủ, vươn đầu lưỡi cùng hắn ganh đua cao thấp.
Hiên Viên Hủ bị hành động phản công của Hàn Vận làm toàn thân nóng lên, máu trên người đều hừng hực muốn sôi trào, tiểu đệ phía dưới càng kêu gào lợi hại.
Ngẩng đầu rời khỏi miệng Hàn Vận, đầu lưỡi vẫn còn vấn vương, Hiên Viên Hủ giọng khàn khàn nói:
"Ngươi đốt lửa."
Hàn Vận thở hổn hển nhìn Hiên Viên Hủ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn ửng hồng. Hiên Viên Hủ cũng không phải là thiếu niên vô tri, không như Hàn đại thúc muốn đùa giỡn, hắn tự nhiên biết chính mình đang làm cái gì.
"Như thế nào sợ à?"
Hàn Vận nhướn mày khiêu khích nói. Kỳ thật xem tình huống hiện tại, cho dù là sợ cũng không phải Hiên Viên Hủ. Hàn Vận dứt lời, Hiên Viên Hủ lại đàn áp, nụ hôn mang theo hơi thở bá đạo cường thế đánh úp lại.
Ngay khi tiến đến cao trào, Hàn Vận đột nhiên cảm giác ngực đau nhức, hô hấp nháy mắt bị hạn chế, đau đến đổ mồ hôi lạnh, tình dục mới dâng lên lập tức bị tiêu diệt.
Hiên Viên Hủ cũng phát hiện Hàn Vận không đúng, mở to mắt nhìn thấy đối phương sắc mặt trắng bệch, chợt buông lỏng kiềm chế.
"Làm sao vậy?"
"Đau."
"Tư Không Hàn!"
Hiên Viên Hủ hướng ra ngoài xe ngựa hô lớn. Tư Không Hàn xốc màn xe lên, xin chỉ thị:
"Chủ tử."
"Lấy thuốc."
Tư Không Hàn nhìn Hàn Vận một cái, từ trong lòng lấy ra một cái bình đưa tới tay Hiên Viên Hủ, lập tức lui ra bên ngoài xe.
Mở bình, Hiên Viên Hủ đổ ra một viên đan, đưa vào trong miệng Hàn Vận.
Hàn Vận không thể nuốt xuống. Nhìn ra Hàn Vận thống khổ, Hiên Viên Hủ ai thán một tiếng, rót một ly trà giúp Hàn Vận uống thuốc.
Hàn Vận thật vất vả mới nuốt trôi, lúc này toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
"Ngủ đi."
Hiên Viên Hủ ôm Hàn Vận, nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc sau gáy, cực kì có quy luật. Hàn Vận rốt cục chống cự không nổi cơn buồn ngủ, mơ mơ màng màng ngủ đi.
Khi Hàn Vận mở mắt đã không còn bên trong xe ngựa xóc nảy, mà là đang ở một chỗ bố trí xa hoa.
Giường gỗ lim điêu khắc hoa văn, bàn bát tiên tinh xảo, tường treo đầy tranh chữ, trên giá cao để hai pho tượng hài nhi ôm dạ minh châu, cửa sổ có một đôi bình hoa Bạch Ngọc. Hàn Vận chớp mắt nhìn căn phòng bày đầy bảo vật trước mắt nhất thời kinh ngạc.
Mãi ngửa đầu làm cho cổ đau nhức, Hàn Vận mới nhớ tới tình huống hiện tại của mình, nơi này cũng không phải khách điếm cao cấp, mà là Vương phủ của Ác ma Hiên Viên Hủ, trừ bỏ Hủ Vương phủ, thì nghĩ không ra còn có chỗ nào đại khí như thế này.
Ngay khi Hàn Vận mới tỉnh không bao lâu, cửa đã bị người từ bên ngoài đẩy vào, Hàn Vận lập tức nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
"Vương gia không phải nói công tử nên tỉnh rồi sao? Vì cái gì còn không có động tĩnh?"
Một giọng nữ dễ nghe vang lên.
"Không biết, hẳn là đã tỉnh rồi."
Một giọng nữ khác có chút lạnh nhạt, nhưng vẫn dễ nghe.
Hàn Vận nhịn không được, hí mắt một chút, lòng hiếu kỳ nổi lên, muốn nhìn xem hai nữ tử này rốt cuộc trông thế nào. Nhớ rõ thời điểm ở đại học, đại đa số nữ sinh giọng dễ nghe đều mặt dài, chân voi, eo đầy mỡ, còn có người rất mập mạp.
Ngay khi Hàn Vận mở mắt ra liền nhìn thấy hai đôi mắt sáng long lanh đang nhìn mình. Một đôi rõ ràng mang theo kinh hỉ, một đôi khác lại thản nhiên.
"Công tử đã tỉnh?"
Giọng nói dễ nghe vang lên, ngoài Hàn Vận sở liệu, nữ tử này không chỉ không phải phì như heo béo, hơn nữa dáng người xinh xắn lanh lợi, gương mặt trái xoan xinh đẹp.
Hàn Vận mở mắt hoàn toàn, giọng suy yếu nói:
"Nơi này là chỗ nào?"
Tận lực để mình có vẻ thuần nhiên vô hại.
"Hủ Vương phủ."
Lần này là nữ tử giọng lạnh lùng trả lời. Tuổi của hai nàng xấp xỉ mười bốn mười lăm, chỉ là một người yểu điệu, một người này như nữ hiệp. Đáng tiếc trên người nàng không có bội kiếm, nếu không nhất định anh tư hiên ngang.
Hàn Vận hơi hơi nâng thân mình lên, phát hiện ngực đã không còn đau.
"Ta ngủ bao lâu?"
Nữ tử dịu dàng chớp mắt nói.
"Từ khi Vương gia đem công tử ôm vào, đã qua một ngày."
Hàn Vận cả kinh, không hề nghĩ đến mình ngủ lâu như vậy.
"Công tử đói bụng, ta đi chuẩn bị món ăn."
Nữ tử kia rời đi, để lại nữ tử lạnh lùng canh giữ ở bên Hàn Vận, không cần nghĩ cũng biết là trông chừng người.
Không bao lâu, đồ ăn được bưng lên, từng món thức ăn hấp dẫn làm Hàn Vận thèm thuồng.
Hàn Vận ăn một nửa mới nghĩ đến hai người còn không nhúc nhích.
"Vậy, các ngươi có muốn ăn hay không?"
"Chúng ta đều đã ăn, công tử mời người dùng đi."
Hàn Vận cũng biết đồ ăn trên bàn chỉ đủ mình ăn, lập tức chuyển hướng đề tài.
"Các ngươi tên gọi là gì? năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Ta gọi là Phấn Mai, nàng là Lục Ngạc, đều mười bốn tuổi."
Nữ tử dịu dàng thẹn thùng nói.
Trong khi Hàn Vận cùng hai người kia hỏi đáp vui vẻ, một người vẻ mặt lạnh lùng xuất hiện. Người này là Hiên Viên Hủ.
"Ngươi có tinh thần thế sao?"
Hiên Viên Hủ bước vào phòng, không khí lập tức giảm xuống.
"Tham kiến Vương gia."
Hai nàng quỳ xuống hành lễ.
"Các ngươi đi ra ngoài đi."
"Dạ."
Hàn Vận lắc đầu, chế độ phân biệt giai cấp cổ đại thật sự là hại người rất nặng nha. Cô gái xinh đẹp như thế, ở tuổi này mà phải làm nữ tì, nếu ở hiện đại các nàng hẳn là ở trường học đọc sách đi, hơn nữa bằng diện mạo hai người có thể làm hoa khôi học đường tuyệt đối không thành vấn đề.
"Ngươi ở đó thở dài cái gì?"
Hiên Viên Hủ không mời tự ngồi bên người Hàn Vận.
Hàn Vận nhìn thấy Hiên Viên Hủ cũng không có gì khẩu vị, hoặc là nói đã ăn no, liền buông đũa trào phúng nói.
"Cùng ngươi có quan hệ sao?"
Hiên Viên Hủ cười lạnh một tiếng.
"Quả thật không có vấn đề gì, ngươi đã tỉnh, như vậy liền nên đi vào tù."
"Đi tù?"
Nghe được Hiên Viên Hủ nói, Hàn Vận rõ ràng sửng sốt.
"Chớ quên thân phận của ngươi, tất nhiên phải đi ngồi đại lao."
Hiên Viên Hủ tự mình rót một ly trà, chậm rãi nói.
"Ngươi nằm mơ!"
Hàn Vận vừa nói đã muốn vọt tới cửa.
"Ngươi thích tự mình đi ngồi đi!"
Nói xong liền tông cửa xông ra!