Nghĩ đến Phượng Tiêu Tương, Hàn Vận cảnh giác đứng dậy, dù sao ở khách điếm này cũng không thể hoàn toàn thả lỏng cảnh giác được.
Đợi hồi lâu, không truyền đến bất cứ động tĩnh nào, điều này làm cho Hàn Vận không thể không hoài nghi. Bản thân là thần trộm, Hàn Vận rất cẩn thận, mặc áo mang giày vào, chuẩn bị đi kiểm tra.
Ngay khi Hàn Vận chuẩn bị gõ cửa phòng Phượng Tiêu Tương, đột nhiên nghe được bên trong truyền ra giọng một người khác nói chuyện với Phượng Tiêu Tương, không thể không làm Hàn Vận dừng lại.
“Tiêu Tương, làm bằng hữu ta khuyên ngươi tốt nhất không nên khư khư cố chấp, nếu không xảy ra chuyện gì, ta cũng bảo vệ không được ngươi.”
“Ha ha, ngươi không cần nhiều lời, ta đều hiểu được, ngươi vẫn là trở về đi, nếu không sẽ bị người phát hiện sẽ không tốt lắm.”
“Ai da.”
Hàn Vận cũng không có đi vào, mà lặng lẽ quay về phòng, có một số việc sớm muộn gì cũng sẽ biết được. Hơn nữa Hàn Vận tin tưởng Phượng Tiêu Tương sẽ không hại mình.
Khi đêm xuống, Phượng Tiêu Tương đến tìm Hàn Vận.
“Hàn Vận, ta hiện tại mang ngươi đi tổng đàn ma giáo, ta sẽ từ một nơi bí mật gần đó bảo vệ ngươi, nhớ rõ vạn sự cẩn thận.”
Phượng Tiêu Tương dặn dò.
“Ta biết.”
Hàn Vận gật đầu.
“Ngươi thay quần áo này, đến tổng đàn ma giáo, ngươi sẽ trà trộn vào Thúy Trúc Viện, bên trong sẽ có người tiếp ứng. Ngươi tự nghĩ biện pháp tiếp cận Tà Thiên Viêm, Võ Lâm Lệnh nhất định giấu ở trong tay Tà Thiên Viêm.”
Phượng Tiêu Tương đem một gói nặng ném cho Hàn Vận.
Hàn Vận mở ra, bên trong là một bộ quần áo người hầu màu xám, một gói nhỏ hình như là trái cây khô, cùng với một lệnh bài.
So với Hàn Vận một thân quần áo rườm rà, Phượng Tiêu Tương một thân y phục dạ hành màu đen nhẹ nhàng gọn gàng.
“Chúng ta đi.”
Phượng Tiêu Tương chớp mắt, nhìn về phía cửa sổ rộng mở. Hàn Vận hiểu rõ, gật gật đầu.
Hai người khinh công đều là bất phàm, không lâu sau liền tới tổng đàn ma giáo.
“Đi cửa hông, ta sẽ từ một nơi bí mật gần đó bảo hộ ngươi, khi ngươi có nguy hiểm thì sẽ xuất hiện.”
“Được, ngươi cũng cẩn thận.”
Hàn Vận sửa sang lại một chút, nắm lệnh bài trong tay, đi đến cửa hông. Tại cửa hông chỉ có hai người đứng ở trước cửa ngáp liên tục, thấy Hàn Vận tay cầm lệnh bài không chút suy nghĩ liền cho đi vào.
Tiến vào tổng đàn, Hàn Vận thở phào nhẹ nhõm một hơi. Trừ bỏ hai tên gác cổng, nơi này đại đa số mọi người vẻ mặt đầy sát khí, thật dọa người, so với Tư Không Hàn phảng phất giống như con rối không có linh hồn.
Về địa hình nơi này, Phượng Tiêu Tương đã nói qua một ít, tuy rằng cũng không hoàn thiện, nhưng cũng có nắm được chút ít.
Ước chừng đi một khắc thời gian, Hàn Vận rốt cục nhìn thấy Thúy Trúc Viện mà Phượng Tiêu Tương đề cập qua.
Hàn Vận dựng thẳng sống lưng, đi nhanh tới Thúy Trúc Viện. Tà Thiên Viêm hầu như mỗi đêm đều sẽ ở nơi này, bởi vậy muốn tiếp cận Tà Thiên Viêm sẽ bắt đầu từ nơi này.
“Người tới là người nào?”
Người canh gác Thúy Trúc Viện lạnh giọng hỏi.
Hàn Vận lấy ra lệnh bài.
“Tiểu nhân là người hầu Lam công tử, công tử muốn ăn mơ nên mới đi mua trở về.”
Nói xong liền từ trong lòng lấy ra một túi nhỏ, mở ra bên trong đúng là ô mai mơ.
Người này lại nhìn nhìn Hàn Vận.
“Sao trễ như vậy mới trở về?”
Hàn Vận e lệ cúi đầu.
“Tiểu nhân thật vất vả đi ra ngoài một chuyến, luống cuống liền đã quên thời gian, hai vị đại ca trăm ngàn lần đừng tìm công tử nói nha!”
Nói tới đây, trong mắt lộ vẻ khẩn cầu.
Hai người này nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Hàn Vận vài lần, không nghĩ tới bộ dạng người hầu lại tốt như vậy, dáng dấp thập phần mê người.
“Ha ha, chúng ta tất nhiên sẽ không nói, mau vào đi thôi, miễn cho Lam công tử sốt ruột.”
Nói xong hắn ở trên đùi Hàn Vận trên sờ soạng một phen.
Hàn Vận vặn vẹo eo nhỏ, kiều mỵ cười, liền đi vào Thúy Trúc Viện. Sau khi đi xa một chút Hàn Vận thầm mắng.
" Mẹ nó, dám lợi dụng ta như thế, nhưng còn không biết ai lợi dụng ai đâu!