Thân thể cũng sạch sẽ nhẹ nhàng, tuy rằng còn lưu lại dấu vết loang lổ, xem ra Hiên Viên Hủ còn biết tẩy rửa, tuy là như thế cũng vô phương bù lại hành vi ác liệt của hắn gây ra.
“Vận Nhi, sao xuống giường?”
Mới từ thư phòng trở về, Hiên Viên Hủ nhìn thấy Hàn Vận không khỏi hoài nghi. Chẳng lẽ hắn đêm qua chưa đủ cố gắng?
Hàn Vận phẫn hận trừng mắt nhìn Hiên Viên Hủ.
“Cũng đã gần buổi chiều, nếu không đứng lên ta sẽ chết đói!”
“Phấn Mai, Lục Ngạc, đi chuẩn bị món ăn.”
Hiên Viên Hủ phân phó.
“Dạ.”
Ngoài cửa lập tức truyền đến giọng Phấn Mai, nhưng mà trong đó như mang theo ý cười, không biết gặp cái gì vui vẻ.
Hiên Viên Hủ giúp đỡ Hàn Vận ngồi vào bàn, không quên cẩn thận lót tấm nệm, Hàn Vận sắc mặt lại đen một tầng.
Rất nhanh món ăn được bưng lên, hình thức rất đơn giản, đều là món ăn thanh đạm, thức ăn lỏng. Lại nhìn thấy Phấn Mai đỏ mặt ánh mắt tránh trái tránh phải. Hàn Vận nếu không biết sao lại thế này thì chính là ngu ngốc.
Uống xong một chén canh rau, Hàn Vận cảm giác chính mình rốt cục sống lại.
“Đúng rồi, phạm nhân thế nào?”
Phất tay để Phấn Mai cùng Lục Ngạc lui ra, Hiên Viên Hủ mở miệng nói:
“Đã điều tra rõ thân phận, là U Vương Thần Quốc.”
“Vương gia?”
Hàn Vận chớp chớp mắt, thân phận quả nhiên không thấp.
“Ngài chuẩn bị làm gì hắn sao?”
Hẳn là có giá trị lợi dùng mới đúng.
Hiên Viên Hủ mỉm cười.
“Cái này phải xem Thần Huy phối hợp, Vận Nhi biết hôm qua người cướp ngục kia là ai không?”
Hàn Vận tức giận liếc Hiên Viên một cái. Ta ở nơi này nhận biết hữu hạn, làm sao biết.
“Ha ha, là Hữu Hộ Pháp ma giáo.”
Hiên Viên Hủ khóe miệng hơi hơi cong lên.
“Khúc Dịch Tâm?”
Hàn Vận nhớ rõ người này, hắn có một đôi mắt hồ ly xinh đẹp đa tình.
“Hắn cùng Huy Vương là quan hệ gì?”
Không lẽ là tình nhân.
Nhìn ra suy nghĩ trong lòng Hàn Vận, Hiên Viên Hủ chứng thật.
“Bọn họ là tình nhân, chỉ là Khúc Dịch Tâm tính thiện lương, hình như vẫn chưa ăn Thần Huy.”
Hàn Vận gật gật đầu. Tốt xấu gì Thần Huy cũng là Vương gia, muốn ăn cũng không dễ dàng, huống chi người kia thật quật cường lại cứng nhắc.
“Thần Quốc hiện tại cùng Hiên Viên Quốc như nước với lửa, sớm muộn gì cũng khai chiến, nếu Thần Huy phối hợp đối với Hiên Viên Quốc mà nói phần thắng rất lớn.”
Chuyện Thần Huy, hắn vẫn chưa báo cáo hoàng thúc. Thứ nhất là Thần Huy còn chưa quy thuận, thứ hai là hắn không muốn hoàng thúc lo lắng.
“Ngài muốn Thần Huy quy thuận Hiên Viên Quốc, để kéo Hoàng đế Thần Quốc xuống ngựa?”
Hiên Viên Hủ gật gật đầu, cùng đại thúc nói chuyện quả nhiên thực nhẹ nhàng.
“Cho nên hiện tại cần phải làm Thần Huy gật đầu gia nhập vào chúng ta, sau đó mượn sức Tà Thiên Viêm.”
Hàn Vận khẽ nhíu mày.
“Ngài muốn ta giúp phải không?”
Hiên Viên Hủ thản nhiên cười, một tay để lên eo Hàn Vận nhẹ nhàng xoa xoa.
“Vận Nhi giúp ta chứ.”
Hàn Vận quay mặt đi. Thật không biết hắn lấy tự tin chỗ nào đến.
“Không lợi sẽ không làm.”
Hiên Viên Hủ ái muội cười, ấn ấn eo Hàn Vận, tay dần dần trượt xuống.
“Ta sẽ đem đại thúc hầu hạ thoải mái.”
Hai chữ "đại thúc" nói hết sức ái muội.
“Cái gì mà thoải mái, ta hiện tại eo còn đau đây! Nói cho ngài hay, ta là người bị thương, đừng động tay động chân.”
Hàn Vận chỉ chỉ chân mình, đại thúc cũng không muốn làm người tàn tật.
Hiên Viên Hủ đưa tay để lên đầu gối Hàn Vận, trong mắt hiện lên xót xa.
“Sẽ tốt mà.”
“Khụ khụ.”
Hàn Vận xấu hổ ho hai tiếng.
“Nếu thu phục được, không nên tiếp tục nhốt bọn họ ở nhà lao, dù sao đó không phải thái độ đối đãi người muốn dùng.”
Hiên Viên Hủ đồng ý với Hàn Vận.
“Chỉ là Thần Huy quá mức cứng nhắc, cứng mềm đều không chịu, muốn cho hắn quy thuận thật khó.”
Hàn Vận cười nhạo một tiếng:
“Chỉ sợ là ngài đã sớm có quyết định rồi.”
Hiên Viên Hủ cũng không phủ nhận.
“Chỉ là bước tiếp theo còn phải nhờ Vận Nhi hỗ trợ.”
Hàn Vận biết, chỉ cần lung lạc Khúc Dịch Tâm là có thể mượn sức Tà Thiên Viêm.
“Ha ha, Vận Nhi giúp ta nhé?”
Hiên Viên Hủ nịnh nọt, hắn tin tưởng Hàn Vận có năng lực này. Chỉ cần Khúc Dịch Tâm hỗ trợ, như vậy Tà Thiên Viêm không chỉ không cản trở Hiên Viên Quốc, ngược lại sẽ trở thành trợ lực, đó chính là lưỡng toàn kỳ mỹ.
Hàn Vận hừ lạnh một tiếng.
“Đêm nay ngài cho ta nằm trên, ta liền giúp ngài.”
“Hả...... Vận Nhi xác định đêm nay có thể sao?”
Vỗ nhẹ nhẹ mông đối phương, hắn nhớ đến tiếng rên rỉ dễ nghe của đại thúc mà thực vừa lòng.
Hàn Vận nghiến răng. Ác ma này đáng giận, ta sớm muộn gì cũng ăn lại ngươi!
Ngay buổi tối đó, Hiên Viên Hủ cùng Hàn Vận quay lại địa lao.
Khúc Dịch Tâm ánh mắt tràn ngập phòng bị.
“Hữu Hộ Pháp, đã lâu không thấy.”
Hàn Vận mỉm cười nói.
“Hàn Vận.”
Hàn Vận gật đầu, lại nhìn về phía Thần Huy được Khúc Dịch Tâm bảo hộ ở sau lưng, mỉm cười gật đầu.
“Người đâu, kéo bọn họ ra cho ta.”
“Dạ, Vương gia.”
Lập tức bốn gã thị vệ hình thể hung hãn tiến lên.
Khúc Dịch Tâm sao để những người này đụng chạm Thần Huy, lập tức bày ra tư thế chuẩn bị ứng phó.
“Khúc Dịch Tâm, ngươi cho rằng phản kháng hữu dụng sao? Hay là ngươi nắm chắc đột phá được tầng tầng thủ vệ Vương phủ an toàn mang Thần Huy rời đi?”
Hiên Viên Hủ không nhanh không chậm nói.
“Hiên Viên Hủ, ta sẽ không để cho các ngươi tổn thương Thần Huy!”
Trong ánh mắt hoa đào sát khí đằng đằng.
“Có thể. Trừ phi hắn đồng ý quy thuận Hiên Viên Quốc.”
Hiên Viên Hủ phất tay để thị vệ dừng lại.
“Hoặc là ngươi nguyện ý chịu thụ hình, cho đến khi hắn quy thuận Hiên Viên Quốc mới thôi."
“Không cần.”
Thần Huy giữ chặt tay Khúc Dịch Tâm, trong mắt lộ vẻ bi thương.
Nhìn đối phương cầm tay mình, Khúc Dịch Tâm ngây ngốc cười.
“U ngươi yên tâm, ta da dày thịt béo, không có việc gì.”
Thần Huy trong mắt đẫm lệ. Nếu thế giới này còn có một người hiểu mình, người này chính là Khúc Dịch Tâm.
Hiên Viên Hủ sử dụng ánh mắt ra lệnh, lập tức có hai gã thị vệ đem Khúc Dịch Tâm trói lại.
Cai ngục bưng tới một chén thuốc.
Hàn Vận đối với chén thuốc rất sợ, lập tức tránh khá xa.
“Ép hắn uống hết đi.”
Hiên Viên Hủ mở miệng.
“Đây là cái gì?”
“Ngươi uống, bằng không hắn uống.”
Hiên Viên Hủ chỉ Thần Huy một bên mình đầy thương tích.
“Ta uống."
Khúc Dịch Tâm uống cạn chén thuốc không dư thừa một giọt.
“Hành hình.”
Hiên Viên Hủ ngồi vào ghế, hạ lệnh.
Cai ngục cầm lấy roi da, dùng hết sức đánh vào người Khúc Dịch Tâm. Roi da này có thể làm quần áo rách tươm, da tróc thịt bong. Một tiếng kêu đau đớn cùng tiếng vụt roi vang vọng ở trong phòng giam.
“Đủ rồi, đừng đánh nữa!”
“Huy, không cần cầu bọn họ, ta không sao.”
Khúc Dịch Tâm ánh mắt đầy ôn nhu. Huy là đang quan tâm hắn.
“Không cần, các ngươi không cần đánh hắn, đánh ta! Khúc Dịch Tâm, ngươi là đứa ngốc. Ngươi biết rõ chúng ta không có khả năng, vì cái gì còn muốn làm cho ta đến mức độ này, còn không dậy nổi, còn không chống cự được!”
Thần Huy hét khàn cả giọng.
Roi đánh không ngớt. Khúc Dịch Tâm hiện tại biết thuốc kia là làm cái gì. Không có nội lực hộ thể, roi da quất vào thật đúng là khó chịu đựng.
“Huy, ta chỉ hối hận lúc trước không có mang ngươi rời khỏi Thần Quốc.”
Khúc Dịch Tâm nhìn Thần Huy. Còn nhớ rõ năm ấy, hắn muốn mang Thần Huy rời khỏi Thần Quốc, Thần Huy lại không đồng ý rời khỏi quê hương, mà hắn lựa chọn bỏ đi. Nếu lại cho hắn một lần cơ hội, hắn nhất định sẽ không theo ý Thần Huy, dù là trói cũng đưa Thần Huy đi. Đáng tiếc hiện tại nói cái gì cũng vô dụng rồi.
“A!”
Đột nhiên roi đổi phương hướng, đánh cổ Khúc Dịch Tâm, máu tràn ra.
Thần Huy hoảng sợ ngẩng đầu, chống đỡ thân thể quỳ xuống.
“Hiên Viên Hủ, đừng đánh nữa, hắn sẽ chết!”
“Ngươi nguyện ý quy thuận Hiên Viên Quốc sao?”
“Ta nguyện ý, ta nguyện ý, van cầu ngươi cứu hắn.”
Thần Huy tuyệt vọng nhìn về phía Hiên Viên Hủ, hắn không thể nhìn Dịch Tâm chết.
“Dừng tay.”
Hiên Viên Hủ nói.
Roi vọt ngừng lại, Thần Huy bước từng bước một đi đến bên Khúc Dịch Tâm.
“Huy, ngươi......”
Lúc này Hàn Vận tiến lên, đem thuốc trị thương Hiên Viên Hủ giao cho trước đó bôi vào miệng vết thương trên cổ Khúc Dịch Tâm.
Không hổ là trân phẩm hoàng tộc, thuốc rót vào miệng vết thương liền không còn đổ máu.
“Đem hai người họ đến Thanh Huy Các Nam Uyển, mời đại phu chữa thương cho bọn họ.”
Hiên Viên Hủ mở miệng.
“Dạ.”
Bọn thị vệ dìu hai người ra khỏi nhà giam.
Hàn Vận thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Vừa lòng chứ?”
Hiên Viên Hủ mỉm cười gật đầu, kéo Hàn Vận sang, kề sát lỗ tai nói nhỏ:
“Tiếp theo đến phiên đại thúc.”