"Tiểu Tuyết à, tổng đàn ma giáo không có chỗ nào vui chơi sao?"
Hàn Vận dắt Lam Tuyết đi dạo ở tiền viện ma giáo.
Lam Tuyết lắc đầu.
"Ta mặc dù ở nơi này ba năm, nhưng ngoài Thúy Trúc Viện hoàn cảnh bên ngoài cũng không quen thuộc."
Đây là lần đầu tiên hắn đến tiền viện tổng đàn.
Hàn Vận nhụt chí, tuy rằng hiện tại có thể không kiêng nể gì mà đi lại trong tổng đàn ma giáo, nhưng chẳng thấy chỗ nào cất giấu bảo vật. Trong ba ngày thời gian đã qua đi hai ngày, chẳng lẽ đi về tay không.
Ngay khi Hàn Vận miên man suy nghĩ, đột nhiên xuất hiện một người, người này là tả hộ pháp Úy Huyễn Không.
"Hàn công tử, giáo chủ cho mời."
"Ồ."
Hàn Vận nắm tay Lam Tuyết, giơ lên lỗ mãng nói:
"Dẫn đường đi."
Hàn Vận khẽ nhíu mày, đối với thân ảnh Úy Huyễn Không thập phần quen thuộc, cảm thấy đã gặp ở nơi nào đó, còn có giọng nói của hắn. Đúng rồi! Là khách điếm! Trong phòng Phượng Tiêu Tương. Như vậy Úy Huyễn Không quen Phượng Tiêu Tương, hơn nữa hắn đã sớm biết thân phận của ta sao?
"Tiểu Tuyết, sau khi rời Huyết Mạn Thành, ta giới thiệu một bằng hữu cho đệ quen được không?"
Hàn Vận chớp mắt, cười tủm tỉm nói với Lam Tuyết.
Lam Tuyết thản nhiên gật đầu.
"Được, bằng hữu của Hàn đại ca, cũng sẽ là bằng hữu của ta."
Hàn Vận mỉm cười, Lam Tuyết đứa nhỏ này thật đúng là người gặp người thích.
"Cái tên kia là một yêu nghiệt, đến lúc đó Tiểu Tuyết không nên nhìn thấy mỹ nhân liền quên đại ca nha."
Lam Tuyết mặt đỏ lên.
"Hàn đại ca đang nói cái gì!"
"Ha ha, Tiểu Tuyết thẹn thùng sao? Ai da, Tiểu Tuyết ngoan như vậy, hy vọng đừng để Tiêu Tương lừa nha."
Hàn Vận liếc mắt chú ý bóng dáng Úy Huyễn Không, quả nhiên nhắc tới "Tiêu Tương" thân thể hắn phản ứng. Xem ra ta suy đoán cũng không sai, chỉ là không biết hắn cùng Phượng Tiêu Tương có quan hệ gì. Bất quá nhìn bề ngoài Úy Huyễn Không khí độ bất phàm sẽ chịu nằm dưới Phượng Tiêu Tương hay không?
"Hàn đại ca lại trêu ta, ta sẽ không nói với huynh nữa."
Lam Tuyết trừng mắt nhìn Hàn Vận một cái, tâm tình lại thập phần thư sướng, loại cảm giác thoải mái này thật tốt.
"Tốt lắm, Hàn đại ca không nói không nói nữa được chưa?"
Hàn Vận ác ý lấy tay xoa loạn trên đầu Lam Tuyết.
Lam Tuyết chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, lấy tay đem những sợi tóc loạn vuốt lại. Hàn đại ca có đôi khi thực thành thục, có đôi khi lại tính trẻ con.
Úy Huyễn Không rất để ý hành động hai người phía sau. Tuy rằng hắn sớm biết Lam Tuyết, nhưng là lần đầu tiên phát hiện đứa bé này còn linh động như thế, hơn nữa hai người này khi ở chung làm hắn rất hâm mộ. Hắn vĩnh viễn cũng sẽ không có tâm tình tâm sự tùy ý nói giỡn với bằng hữu.
Ba người rất nhanh đi vào phòng Tà Thiên Viêm, đã hai ngày từ khi ám toán thành công, đây là lần đầu tiên Hàn Vận nhìn thấy Tà Thiên Viêm. Mà Tà Thiên Viêm biến mất hai ngày hẳn là đi lấy Võ Lâm Lệnh.
"Giáo chủ, người đã đến."
Úy Huyễn Không ôm quyền hành lễ nói.
"Được rồi, ngươi đi xuống đi."
Tà Thiên Viêm sắc mặt âm trầm phất tay, để Úy Huyễn Không tạm thời rời đi.
"Dạ."
Cho đến khi Úy Huyễn Không đi xa, Tà Thiên Viêm mới lại lần nữa mở miệng.
"Võ Lâm Lệnh cho ngươi, cởi bỏ giam cầm trên người cho ta."
Hàn Vận tiếp nhận lệnh bài Tà Thiên Viêm đưa đến xem xét, xác định giống với Hiên Viên Hủ miêu tả, mới đưa Võ Lâm Lệnh thu vào trong ngực.
"Đưa chúng ta an toàn rời khỏi Huyết Mạn Thành, ta sẽ thực hiện cởi bỏ giam cầm."
Hàn Vận khoanh tay trước ngực, mỉm cười nói.
"Ta sao tin tưởng được ngươi."
"Tin hay không tùy ngươi, nhưng ta nói cho ngươi biết, Hàn Vận ta khinh thường nói dối. Hơn nữa nếu cởi bỏ giam cầm, ngươi chỉ cần nhấc tay bọn ta sao chạy được."
Tà Thiên Viêm khóe miệng hơi hơi run rẩy. Hàn Vận ngươi khinh thường nói dối sao? Nếu ngươi khinh thường nói dối trên thế giới sẽ không có kẻ lừa gạt.
Bản thân hắn chỉ có thể lựa chọn tin tưởng, bởi vì hắn đã điều tra qua ngân châm trong cơ thể mình, trừ phi người thi châm phá giải, nếu không sẽ làm cho võ công bị phế.
"Được, ta tin tưởng ngươi một lần. Tối nay giờ tý, ta đưa các ngươi rời khỏi Huyết Mạn Thành."
Hàn Vận nhếch miệng cười, đột nhiên ngồi vào bên cạnh Tà Thiên Viêm.
"Ha ha, giáo chủ đại nhân quả nhiên sảng khoái, tốt lắm, chúng ta buổi tối gặp."
Nói xong vỗ vỗ Tà Thiên Viêm như những huynh đệ tốt, Hàn Vận lập tức mang theo Lam Tuyết biểu tình ngốc lăng rời đi.
Mà Tà Thiên Viêm thiếu chút nữa bị động tác của Hàn Vận làm tức giận đến phẫn nộ công tâm. Nếu hắn bây giờ còn nội lực, nhất định đánh một chưởng đem Hàn Vận nện thành một khối.
"Hàn đại ca, chúng ta đi đâu?"
Lam Tuyết bị động tùy ý Hàn Vận lôi kéo.
"Đừng nói Hàn đại ca không chiếu cố ngươi, hiện tại mang ngươi đi làm chút việc."
Hàn Vận giảo hoạt cười, lúc này không xuống tay muốn đợi lần nữa lẻn vào tổng đàn ma giáo nhất định nan càng thêm khó.
"Làm chuyện gì? Hàn đại ca muốn làm gì?"
Lam Tuyết cảm giác tim đập nhanh hơn, tâm lý càng ngày càng bất an. Nơi này là tổng đàn ma giáo tuy rằng giáo chủ vẫn chưa nghiêm lệnh cấm hai người đi lại, nhưng là có người theo dõi.
"Suỵt."
Hàn Vận nhìn xung quanh, vẻ mặt đạo tặc hưng phấn.
"Đương nhiên là đi nhìn xem ma giáo có bảo bối tốt hay không."
"Á...."
Lam Tuyết chợt hiểu, Hàn đại ca muốn trộm ở ma giáo!
"Không được, nếu như bị phát hiện thì làm sao?"
Lam Tuyết khẩn trương lôi kéo vạt áo Hàn Vận, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi. Sẽ rời khỏi Địa Ngục, hắn không muốn lại xảy bất cứ sơ xuất gì.
Hàn Vận quay đầu nhìn Lam Tuyết, cười trấn an.
"Yên tâm đi, Hàn đại ca là thần trộm, chưa bao giờ thất thủ."
Lần gặp được Hiên Viên Hủ đó là không tính, mà bị Tư Không Hàn bắt càng ngoài ý muốn đi.
Lam Tuyết đã nhìn ra nếu muốn Hàn đại ca dừng tay là không có khả năng, như vậy chỉ có thể liều mình cùng "Quân tử", dù sao cái mạng này cũng là do Hàn đại ca cứu.
Cứ như vậy, hai người thành đầu trộm đuôi cướp.