Beta: ๖ۣۜVy ๖ۣۜVy – Minh Nguyệt Tâm Vy
“Thúi lắm! Ai nói độc này chỉ có ngươi giải được? Lão tữ cũng giải được! Phệ Hồng Huyết Ngọc phải là của lão tử! Các ngươi đừng ai mơ lấy được! ” Một đại hán nóng tính quát lên, khẩu khí cực kỳ cuồng vọng, vừa dứt lời liền tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước để giành lợi thế) vung cây chùy làm bằng nanh sói lên với người bên cạnh.
Phanh!
Lúc cây chùy sắp nện vào người hắn thì hắn liền phản ứng kịp, thân hình né sang một bên, thuận lợi né tránh được công kích của người kia, cây chùy nanh sói nện mạnh xuống đất phát ra tiếng đinh tai nhức óc, trên đất xuất hiện một cái hố thật sâu, nếu một chùy này nện trúng người kia thì không chết cũng tàn phế.
Đại hán không sợ hãi lại quay sang tiếp tục tấn công hai người kia, lực mê hoặc của Phệ Hồng Huyết Ngọc quá lớn, đã làm cho bọn họ đánh mất bản tính của mình, chỉ muốn một mình độc chiếm nó, ngoại trừ mình ai cũng đừng mong có được!
Vân Khinh nhíu mi lại chịu đựng thân thể không khoẻ, con ngươi đen không gợn sóng không sợ hãi nhìn về phía ba người kia, độc tố không ức chế kịp đã lan ra khắp nơi trên cơ thể, nếu như không nhanh chóng uống thuốc giải đợi đến khi độc dược xâm nhập vào tim thì chỉ có chết, mà giải dược vừa nãy nàng đã ném vào bụi cỏ cách Khiêm không xa, bây giờ trên người nàng không còn viên giải độc hoàn nào, lúc này bọn Khiêm hẳn là đã uống thuốc giải xong rồi chứ?
Đối với hiểu biết của nàng về Khiêm, Khiêm nhất định sẽ đuổi theo, nhưng mà xem ra nàng không đợi được Khiêm tìm đến, độc đã lan tràn khắp thân, nếu bây giờ một người trong số họ lao đến cướp Phệ Hồng Huyết Ngọc thì nàng cũng không thể giữ, không được! Tuyệt đối không thể để cho bọn họ cướp đi! Tịch còn ngủ say ở bên trong Phệ Hồng Huyết Ngọc.
Một tia kiên định chợt lóe lên trong mắt Vân Khinh, nàng liền nín thở chăm chú nhìn ba người đang đánh nhau ngươi chết ta sống kia, chịu đựng khó chịu trong thân thể vận khí, rất nhanh liền biến mất, chỉ cần không bị mấy người kia dây dưa, nàng tin tưởng Khiêm có thể tìm được nàng.
Cảnh tượng chung quanh nàng đã trở nên mơ hồ, bởi vì Vân Khinh vận khí độc dược nhanh chóng lan ra, bước chân càng ngày càng chậm, trong đầu một mảnh hỗn loạn, thân thể dần dần vô lực, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Hai chân Vân Khinh chạm xuống đất, chống tay vào thân cây để đỡ lấy thân thể sắp ngã xuống, bước chân lảo đảo đi về phía trước, trong lòng chỉ còn một ý niệm: Tuyệt đối không để Phệ Hồng Huyết Ngọc rơi vào trong tay kẻ khác! Chỉ vì Tịch, nàng đã coi hắn là bằng hữu thì nàng sẽ quyết không để cho hắn rơi vào tay người khác!
Tầm mắt ngày càng trở nên mơ hồ, đầu óc Vân Khinh liền choáng váng, sau đó Vân Khinh liền ngã xuống đất mất đi tri giác.
Lá cây bay xuống, bóng dáng màu trắng xuất hiện ở bên cạnh Vân Khinh, người nọ đứng yên nhìn Vân Khinh không có động tác gì, tầm mắt nhìn chằm chằm nàng như là đang suy nghĩ gì đó, cuối cùng thân ảnh màu trắng kia cũng cúi xuống ôm lấy Vân Khinh, trong nháy mắt liền biến mất không thấy bóng dáng. (sẽ là ai đây???)
Gió không tiếng động xẹt qua, cuồn cuộn nổi lên thổi bay những lá cây khô trên mặt đất, một khung cảnh yên tĩnh, giống như chưa từng phát sinh chuyện gì, cái gì cũng chưa tồn tại.
……
Cung Mạch Khiêm đuổi theo phương hướng Vân Khinh rời đi, âm thầm vận nội lực để bức hết độc tố, bước chân vẫn không dừng lại, tốc độ nhanh chóng, không chỉ như thế, tốc độ lúc này của Cung Mạch Khiêm so với lúc trước đều nhanh hơn rất nhiều.
Ngay khi lòng Cung Mạch Khiêm nóng như lửa đốt, lo lắng cho an nguy của Vân Khinh, thì nghe thấy thanh âm suy yếu truyền đến, đợi Cung Mạch Khiêm đuổi tới, liền thấy mấy người lúc nãy muốn cướp Phệ Hồng Huyết Ngọc đều suy yếu ngã trên đất, rải rác các nơi, xem sắc mặt những người này liền biết họ trúng độc giống hắn vừa nãy, xem ra bên trong nhóm này có người ngầm ra tay, vậy Mèo Con đâu?
“Nữ tử mà các ngươi đuổi theo đâu?Nói!” Cung Mạch Khiêm đi đến người cách hắn gần nhất, liền đưa tay bóp cổ tàn nhẫn nhìn hắn nói, cả người tỏa ra lệ khí làm cho những người ở đó đều kinh hồn táng đảm. Lúc trước vì bị Phệ Hồng Huyết Ngọc mê hoặc tâm trí cho nên không sợ Cung Mạch Khiêm nhưng bây giờ thì không giống nữa, hiện tại bọn hắn đều trúng độc không có năng lực phản kháng, nếu như nam tử khí phách ngoan tuyệt trước mắt muốn giết bọn hắn thì quả thực dễ như trở bàn tay.
Bọn họ đã không lấy được Phệ Hồng Huyết Ngọc, vậy thì giờ đây phải bảo toàn tính mạng trước, vì vậy người kia liền cầu xin tha thứ: “Đại hiệp tha mạng, đại hiệp tha mạng, ta nói, ta nói, có người vụng trộm hạ độc, tất cả chúng ta đều trúng độc, không, bất quá vẫn có mấy người đuổi theo, đi theo nữ tử kia, đi thẳng về đằng trước, khụ khụ… Đại, đại hiệp tha mạng! Ngươi, ngươi mau buông tha ta đi, ta không có thương tổn đến nàng! Khụ khụ khụ…” Tiếng nói vô lực suy yếu.
Hai tay vô lực của nam tử kia đưa lên muốn gỡ tay Cung Mạch Khiêm đang ở trên cổ mình ra, chỉ là cả người hắn đều vô lực, lúc này bọn họ không có năng lực phản kháng.
“Các ngươi làm nàng bị thương?” Cung Mạch Khiêm nghe ra ý tứ trong lời của người kia, đôi mắt híp lại lóe lên hàn ý, ngón tay càng siết chặt, không khí xung quanh lạnh lẽo đến cực điểm, ngay cả khi ánh nắng tháng ba chiếu lên bọn họ, bọn họ vẫn cảm thấy giống như đang bị đặt trong hầm băng.
Người nọ thấy Cung Mạch Khiêm càng siết chặt phổi liền thiếu khí, mặt trở nên đỏ bừng, cầm lấy cổ tay Cung Mạch Khiêm không ngừng giãy dụa muốn hắn thả tay ra.
Cung Mạch Khiêm nghĩ đến cảnh bọn họ làm Vân Khinh bị thương liền không khống chế được cảm xúc, ánh mắt lạnh lùng nhìn người dưới thân, gân xanh nổi lên.
“Không, không, không phải, là ta… Là, là bọn hắn, phóng, ám, ám khí… Thực, thật sự không, không, không phải, ta……” Nam tử vô lực giãy dụa, thanh âm đứt quãng vì chính mình giải thích, muốn Cung Mạch Khiêm lưu lại mạng, nhưng mà hắn lại không biết Cung Mạch Khiêm không bao giờ nhân từ với kẻ địch. Nếu không phải bọn họ muốn cướp đoạt Phệ Hồng Huyết Ngọc thì hắn với Mèo Con sao phải tách ra ? Nếu Mèo Con xảy ra chuyện gì…
Đáng chết! Những người này tất cả đều đáng chết!
Tròng mắt Cung Mạch Khiêm hiện ra các tia lo lắng, lực tay càng thêm mạnh. Trong nháy mắt người kia không còn dãy dụa, ngón tay Cung Mạch Khiêm buông lỏng nhìn thân thể người kia xụi lơ trên mặt đất.
Đám người còn lại nhìn hắn đã giết đi người kia, trong mắt tràn đầy sợ hãi, hoảng sợ nhìn nam tử ác ma thị sát kia.
Không muốn, không muốn, bọn hắn còn chưa muốn chết, đều là tại tên kia hạ độc nên giờ bọn họ mới bị như thế này ! Nếu không bọn họ sẽ không ngã xuống đây, cũng không gặp nam tử ác ma này.
“Không phải, không phải chúng ta phóng ám khí, người phóng ám khí hại chúng ta thành ra như bây giờ, vẫn đuổi theo cô nương kia, mà, cô nương kia đã trúng ám khí bị thương, ngươi, ngươi, nếu ngươi không nhanh đuổi theo, nói không chừng kia cô nương đã, đã…” Một người trong đó muốn dời đi lực chú ý của Cung Mạch Khiêm, muốn Cung Mạch Khiêm đuổi theo, chỉ như thế, nam tử giống như Tu La địa ngục này sẽ không có thời gian quản bọn họ, như vậy bọn họ có thể bảo toàn mạng nhỏ của mình.
Nhưng mà tất cả những điều này đều chỉ là ý nghĩ của người kia mà thôi, chứ không phải Cung Mạch Khiêm, hơn nữa bây giờ với cơn tức giận Cung Mạch Khiêm giết mấy người không hề sức phản kháng này dễ như trở bàn tay.
Cung Mạch Khiêm vừa nghe thấy Vân Khinh bị trúng độc, lửa giận vừa bị hắn áp chế lại bùng lên, lý trí đứt đoạn, trên khuông mặt tuấn dật chỉ còn lại lạnh lẽo cùng tức giận, cả người tản ra khí thế muốn hủy thiên diệt địa, nhìn về phía bọn họ “Các ngươi, …. tất cả các ngươi đều đáng chết!”
Giọng nói từ tính bao hàm phẫn nộ thốt lên, giống như tử thần tuyên án. Hơi thở lạnh lẽo bao trùm tất cả.
Cung Mạch Khiêm đứng đó giống như Tu La địa ngục, hai tay ra đòn.
“Phanh! Phanh! Bang bang phanh!”
“Không!…”
“A!…” Cùng với tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc là tiếng thét thê lương vang vọng trong rừng cây, kinh động tất cả chim cá trong rừng, đồng thời cũng làm cho bước chân của hai người Phong Nhiễm Tuyệt và Thanh Y đang đuổi theo Cung Mạch Khiêm nhanh hơn.
Những người muốn cướp đoạt Phệ Hồng Huyết Ngọc đều bị nội lực cùng chưởng phong tàn nhẫn của Cung Mạch Khiêm đánh cho huyết nhục mơ hồ, máu thịt nát ở giữa không trung đang rơi xuống, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi, dính không ít lên người Cung Mạch Khiêm, nếu là bình thường hắn tuyệt đối sẽ không để có một ít máu nào bắn vào trên người mình, mà bây giờ trong đầu hắn đều là lo lắng cho an nguy của Vân Khinh, làm sao có thể để ý nhiều như vậy?
Cung Mạch Khiêm nhìn đống thịt nát trên đất, thần trí mới thanh tỉnh một chút, việc quan trọng hiện tại chính là tìm được Mèo Con.
Thân hình chợt lóe, nháy mắt liền biến mất tại chỗ, rất nhanh đi về phía trước nơi người kia vừa chỉ, chỉ chốc lát sau, Phong Nhiễm Tuyệt cùng Thanh Y cũng chạy tới nơi này, ngửi thấy trong không khí nồng đậm mùi máu tươi còn có máu thịt rải rác khắp nơi, trong mắt hai người đều lộ ra vẻ trầm trọng.
Hai người nhìn nhau, đều nhìn thấy trong mắt đối phương một tin tức: Chẳng lẽ là Vân Khinh [ chủ tử ] xảy ra chuyện gì?
Bằng không làm sao Cung Mạch Khiêm lại tức giận như vậy? Nhìn máu thịt trên đất khẳng định không chỉ vài người mà hẳn là một đám người, ít nhất cũng có hơn mười người. Nhìn tình cảnh không cần đoán cũng biết là do Cung Mạch Khiêm làm ra, nhưng mà trực tiếp dùng nội lực nổ tung bọn họ cũng đủ chứng minh lúc đó hắn phẫn nộ đến mức nào rồi.
Khiêm luôn luôn lạnh nhạt nhưng chỉ cần đụng tới chuyện có liên quan đến Vân Khinh hắn liền mất đi bình tĩnh và lý trí, cho nên điều bọn họ có thể nghĩ đến chỉ có thể là do Vân Khinh, chẳng lẽ Vân Khinh bị thương? Phải nhanh chóng đuổi theo.
Không nói hai lời, hai người nhanh chóng rời đi.
Cung Mạch Khiêm tìm ở trong rừng cây, cẩn thận lắng nghe động tĩnh trong rừng, chỉ cần có động tĩnh dù là rất nhỏ hắn cũng lập tức phi qua, nói không chừng có thể tìm được Mèo Con.
Bốn phía cảnh vật đang không ngừng biến hóa, thời gian cũng trôi đi, nhưng mà đã tìm lâu như vậy cũng không nhìn thấy bóng dáng người sống, trên đường ngẫu nhiên nhìn thấy một hai cỗ thi thể, đột nhiên Cung Mạch Khiêm thấy ba người nằm dưới đất, rất nhanh tới gần, đi đến trước mặt ba người kia, thì thấy ba người này đều đã chết, chắc là vì tranh đoạt Phệ Hồng Huyết Ngọc.
Trong đó một người huyết nhục mơ hồ, trên người không có một chỗ hoàn hảo, lỗ chỗ, hẳn là bị cái chùy nanh sói trong tay đại hán kia giết chết, mà ngực của một người khác cũng bị chùy nanh sói cắm vào tim đã chết, mà đại hán cầm chùy nanh sói kia trên ngực cắm mấy châm độc, da thịt đã chuyển sang màu đen, chắc là chết do độc tố xâm nhập vào tim.
Ngay tại khi Cung Mạch Khiêm dừng lại quan sát mấy thi thể này, hai bóng dáng liền hạ xuống bên cạnh Cung Mạch Khiêm, Cung Mạch Khiêm nghe được tiếng gió nâng mắt nhìn lại, là một nam một nữ.
“Chưa tìm được Vân Khinh sao?” Phong Nhiễm Tuyệt đi đến đứng lặng ở bên cạnh bạn tốt, nhìn ba cỗ thi thể rồi hỏi bằng hữu.
Tuy rằng Thanh Y không mở miệng hỏi nhưng đôi mắt lạnh lùng của nàng lại tràn đầy lo lắng nhìn chăm chú vào Cung Mạch Khiêm đợi hắn nói đáp án.
“Không thấy, cũng không phát hiện tiếng đánh nhau nào.” Trên người Cung Mạch Khiêm tản ra hơi thở lạnh lẽo, nhìn hai người nhíu mi nói.
“Vân Khinh thông minh như vậy sẽ không để mình xảy ra chuyện, nói không chừng đang ở phía trước, chúng ta đi nhanh đi.” Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Phong Nhiễm Tuyệt đã không còn vẻ bất cần đời như ngày xưa mà là nghiêm túc an ủi bạn tốt.
“Ừm. Đi nhanh đi.” Cung Mạch Khiêm nói xong liền vận nội lực tiếp tục bay về phía trước.
Thời gian trôi qua thật lâu, dọc theo đường đi vẫn không phát hiện được bóng dáng của bất cứ kẻ nào, trong lòng Cung Mạch Khiêm càng ngày càng khẩn trương, bỗng dâng lên một loại cảm giác hoảng hốt.
Ba người đột nhiên dừng lại, không phải bởi vì phát hiện cái gì, mà là ở phía trước đã không còn đường!