• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vâng.” Mạc Ngôn đáp lời rồi lập tức đi đến phòng bếp tìm thứ chủ tử bọn họ cần, dám chửi Vương gia và Vương phi nhà bọn họ? Thực con mẹ nó tự tìm chết!

Xuân Đào hối hận nhìn sắc mặt lạnh lùng tản ra lệ khí của Cung Mạch Khiêm, tuy rằng không biết hắn rốt cuộc muốn làm gì, nhưng trong lòng nàng bỗng dâng lên một trận bất an, khủng hoảng mãnh liệt thổi qua thần kinh của nàng. Nàng có một loại dự cảm, giống như chuyện sắp phát sinh sẽ khiến nàng cảm thấy còn thống khổ hơn so với chết.

“Chủ tử, tìm được rồi!” Rất nhanh Mạc Ngôn đã tìm được đao Cung Mạch Khiêm cần.

Bảo đao quả thật là không sắc bén, rất không sắc bén! Trên mặt đao có một tầng rỉ sắt thật dày, lưỡi đao chằng chịt những đường dấu vết ngoằn ngoèo.

Nhìn thanh đao bị rỉ sắt ăn mòn cực kì nghiêm trọng kia, mọi người ở đây thực hoài nghi cái đao này có thể làm được cái gì? Thực phục Mạc Ngôn có thể tìm được vũ khí không hề có khả năng sát thương như thế…..

Phong Nhiễm Tuyệt nhìn Mạc Ngôn vậy mà có thể tìm được trong sơn trang của mình một vật…. ách, làm từ sắt lại cũ kĩ cổ xưa như thế, điều này khiến cho thân là Trang chủ y cũng không khỏi bội phục hắn.

Đao đưa đến trước mặt Cung Mạch Khiêm, mọi người đều lẳng lặng nhìn hắn, xem kế tiếp rốt cuộc hắn muốn làm cái gì.

“Thử độ sắc bén của thanh đao này trên thân thể của nàng ta xem, à…… Nhớ kỹ, mỗi lần không cần mạnh tay, chúng ta có thời gian nên cứ từ từ từng chút, từng chút một thôi.” Cung Mạch Khiêm cố ý nhấn mạnh chỗ từng chút một, vừa thả chậm ngữ điệu, nhẹ nhàng bâng quơ nói ra làm cho Xuân Đào nghe xong sắc mặt xoát một cái trở nên trắng bệch.

Đây, đây có ý gì? Hắn, hắn nói muốn thử đao trên người mình?! Hắn không phải là muốn cắt thịt của mình đấy chứ?! Không, nàng không muốn! Hắn quả thực không phải người!

Trong đầu Xuân Đào lúc này tràn ngập hình ảnh máu me, hoảng sợ nhìn dung mạo tuấn dật xuất trần của Cung Mạch Khiêm, đồng tử co rút nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt kia tràn ngập sợ hãi giống như thấy ác ma!

Trốn! Nhìn nam tử bình thường trước mắt lại hệt như tử thần, thần trí Xuân Đào đã bị nỗi sợ hãi ăn mòn không còn một mảnh, chỉ dựa vào phản ứng theo bản năng là phải chạy trốn, nàng muốn thoát khỏi ác ma này, thoát khỏi ác mộng này!

Muốn đứng dậy lại phát hiện thân thể của nàng hoàn toàn không nghe chính mình sai khiến, toàn thân giống như mất đi tri giác vẫn duy trì tư thế ngồi chồm hỗm ôm Uyển Tư Tư đã xụi lơ đang thì thào tự nói. Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn thanh đao trong tay Mạc Ngôn cách mình càng chạy càng gần.

Trái tim như bị người nào đó bóp mạnh, làm cho nàng cảm giác không thể hô hấp, chỉ có thể hoảng sợ chờ đợi cực hình kế tiếp.

“Không, không, ngươi không được lại đây, đừng, đừng mà…… Đừng mà, a! Ngươi cút ngay! Cút ngay!” Nhìn Mạc Ngôn càng lúc càng gần, Uyển Tư Tư tràn ngập hoảng sợ ôm lấy Xuân Đào gắt gao nhìn chằm chằm vào hắn, trong miệng lẩm bẩm nói không ngừng. Ngay khi Mạc Ngôn chỉ còn cách các nàng vài bước chân thì Xuân Đào rốt cục chịu không nổi sợ hãi mà thét chói tai, âm thanh bén nhọn đến tận trời.

Nhìn nàng ta như vậy nhưng không có bất luận kẻ nào ở đây đồng tình, bọn họ cũng không phải người nhân từ mà nương tay, nếu không phải bọn họ phát hiện mưu kế của các nàng, nói không chừng Cung Mạch Khiêm với Uyển Tư Tư kia đã…… tổn thương sẽ không chỉ có trái tim của Vân Khinh, mà còn có trái tim của Cung Mạch Khiêm.

Cung Mạch Khiêm yêu Vân Khinh như vậy tuyệt đối không cho phép người khác thương tổn nàng, ngay cả chính bản thân hắn cũng không được. Nếu sự việc đúng như những gì Uyển Tư Tư nói hắn làm sao có thể đối mặt với Vân Khinh? Cho dù là bị người khác gài bẫy đi chăng nữa cũng không được.

Đương nhiên với năng lực của Cung Mạch Khiêm thì loại tình huống này sẽ không phát sinh, nhưng Uyển Tư Tư đã có tâm tư như vậy thì sẽ trở thành một mối họa, có lần một sẽ có lần hai, không chừng ngày khác lại tính kế gì đó hãm hại chia rẽ hai ngưởi bọn họ. Không thể lưu lại tai hoạ ngầm như vậy, tuyệt đối không thể lưu!

Không biết có phải tiếng kêu tê tâm liệt phế của Xuân Đào tác động đến Uyển Tư Tư hay không, Uyển Tư Tư đang thì thào lẩm bẩm lại nhìn Cung Mạch Khiêm không chớp mắt, trên mặt lộ ra thần sắc tươi cười sáng lạn có chút thẹn thùng.

Giai nhân xinh đẹp dịu dàng, nhưng khi tầm mắt nhìn tới Vân Khinh được hắn ôm trong lòng, nhất thời thần sắc trên gương mặt xinh đẹp trở nên dữ tợn, vẻ mặt vô cùng kích động.

“Sư huynh, nữ nhân này làm sao có thể xứng với huynh?! Nàng là Sát tinh! Uyển Tư Tư ta mới là người xứng với huynh nhất trên đời này, chúng ta từ nhỏ đã sinh hoạt cùng nhau, chỉ có ta mới hiểu huynh nhất, ta sẽ trở thành thê tử của huynh cùng huynh yêu nhau trọn đời. Chúng ta có thể ẩn cư ở Y cốc cùng nhau phụng dưỡng sư phụ thật tốt.” Trên mặt Uyển Tư Tư nở ra nụ cười tràn đầy hạnh phúc, giống như Cung Mạch Khiêm thật sự muốn lấy nàng làm vợ, không ngừng ảo tưởng về cuộc sống sau này của bọn họ, không chút chú ý tới tuấn nhan của Cung Mạch Khiêm càng ngày càng lạnh.

Ngay khi Cung Mạch Khiêm muốn phát tác, Vân Khinh ngồi trong lòng hắn vươn tay nắm lấy tay hắn trấn an lệ khí giận dữ của hắn, không tiếng động nói cho hắn biết, nàng đang ở bên cạnh hắn, vẫn luôn bên cạnh hắn, tuy nàng nghe những lời đó trong lòng cũng rất tức giận, nhưng nàng cũng không để cho ghen tị ăn mòn lý trí, ăn mòn lương tâm.

“Sư phụ bị ngươi làm cho đến giờ còn nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, ngươi cho rằng sư phụ sẽ đồng ý cho ngươi ở bên Khiêm?” Vân Khinh nhìn Uyển Tư Tư thần trí đã không còn rõ ràng thản nhiên nói.

“Sư phụ? Không, ta không có! Ta chỉ.. chỉ làm cho mạch tượng của sư phụ biến hóa một chút mà thôi, ta không hại sư phụ, ta không có…… Sư phụ là đang ngủ, đang ngủ, tỉnh dậy sẽ không sao, sư phụ tỉnh lại biết ta trở thành thê tử của sư huynh nhất định sẽ thật cao hứng, ha ha……” Uyển Tư Tư tự mình ảo tưởng, nói xong còn si ngốc cười rộ lên.

Mà Xuân Đào bị nàng ta bỏ quên ở một bên đã bị Mạc Ngôn nhanh chóng điểm huyệt, chỉ có thể giữ nguyên tư thế không nhúc nhích.

“Ai nha, nên xuống tay từ chỗ nào đây?” Thời điểm Mạc Ngôn cầm thanh đao loang lổ vết tích trên tay cách thân thể Xuân Đào chỉ còn chưa tới một thước bỗng nhiên dừng lại, quét mắt một lượt từ trên xuống dưới khắp cơ thể nàng ta lại còn khoa tay múa chân trước mắt nàng.

Mạc Ngôn nhìn sự sợ hãi kinh hoàng trong mắt Xuân Đào trong lòng nổi lên một trận thống khoái, con người nàng ta sao lại âm độc như vậy, dám tính kế trên người chủ tử bọn họ? Ta phải gọi ngươi là đần độn hay là tiện nhân! Cho ngươi thấy cái gì mới gọi là âm độc! Hù chết ngươi! Ngược chết ngươi!

Mạc Ngôn tức giận bất bình vì chủ tử nhà mình, bàn tay to vung lên, máu tươi văng khắp nơi, một khối thịt đỏ hồng bị hắn chém rơi xuống mặt đất.

Bị điểm huyệt đạo, Xuân Đào vẫn cảm giác sâu sắc được hành động đột ngột của người kia, khuôn mặt xoát một cái trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ra từ trên người rơi xuống, đau đớn kịch liệt xâm chiếm thần kinh của nàng, làm cho nàng muốn lớn tiếng kêu gào để giảm bớt đau đớn trên người, nhưng Mạc Ngôn đã điểm cả huyệt câm của nàng, cho nên nàng căn bản không thể phát ra âm thanh gì.

Ý định hét to để giảm bớt đau đớn trên người là không có khả năng, tuy động tác của Mạc Ngôn nhìn có vẻ nhanh, nhưng lại dùng một con dao cùn loang lổ vết tích để cắt, da thịt trên người sẽ không lập tức đứt rời, mà Mạc Ngôn lại dùng lực đạo cùng với tốc độ nhẹ nhàng chậm rãi cứa vào da thịt Xuân Đào, cắt trực tiếp vào cơ bắp, khiến cho nàng cảm nhận được đau đớn hết sức rõ ràng.

Theo đường đao hạ xuống, thịt lìa từng khối, máu tươi rơi xuống trên mặt Uyển Tư Tư, làm nàng ta đang si ngốc ảo tưởng cảm thấy trên mặt ấm áp, theo bản năng giơ tay lau đi, lúc thu tay về thì thấy dòng máu đỏ tươi dính trên tay nàng cùng với ngón tay trắng nõn tạo thành một hình ảnh đối lập chói mắt.

Kinh hách dâng lên như thủy triều làm đồng tử nàng ta co rút mạnh, si ngốc nhìn bàn tay dính đầy máu, trong miệng không ngừng thì thào: “Máu.. máu, thật nhiều.. thật là nhiều máu……”

Xuân Đào đau muốn ngất đi, nghe được thanh âm của Uyển Tư Tư thì cố nén cảm giác choáng váng vô lực nhìn về phía nàng ta, giống như cảm giác được tầm mắt Xuân Đào, Uyển Tư Tư vốn còn đang lầm bẩm chậm rãi dời tầm mắt từ tay mình nhìn sang Xuân Đào.

Lọt vào trong mắt là hình ảnh Xuân Đào vẻ mặt trắng bệch ngồi chồm hỗm dưới đất, bởi vì đau đớn trên người đôi mắt tràn đầy sợ hãi và thống khổ, mồ hôi lạnh to như hạt đậu không ngừng tuôn ra, trên cánh tay là một vết lõm đỏ tươi màu máu, vô cùng bắt mắt.

Không biết có phải bộ dạng cực kì thảm hại này của Xuân Đào đã thức tỉnh thần trí của Uyển Tư Tư hay không, chỉ thấy đôi mắt si dại của Uyển Tư Tư dần dần trở nên thanh tỉnh, kinh ngạc nhìn cơ bắp và da thịt trên cánh tay Xuân Đào đang không ngừng rỉ máu mà lắp bắp:

“Xuân, Xuân Đào, ngươi, ngươi sao rồi…… Là ai làm? Tại sao có thể tàn nhẫn như vậy.” Uyển Tư Tư nhìn vết thương thê thảm trên cánh tay Xuân Đào, môi run run, không biết có phải bị dọa sợ hay không mà giọng nói trở nên đứt quãng.

Xuân Đào nghe Uyển Tư Tư hỏi ánh mắt trợn to hung hăng trừng Cung Mạch Khiêm, không tiếng động muốn nói cho Uyển Tư Tư biết nam nhân các nàng vẫn tưởng là người khiêm tốn hữu lễ căn bản chính là ác ma đội lốt người!

Theo tầm mắt Xuân Đào nhìn lại, là hai người Cung Mạch Khiêm và Vân Khinh, nhưng Uyển Tư Tư vốn yêu thích Cung Mạch Khiêm làm sao có thể cho rằng là hắn, cho nên nghĩ cũng không nghĩ lập tức đổ lỗi lên người Vân Khinh…… Gắt gao trừng mắt nhìn chằm chằm Vân Khinh lên án: “Nữ nhân như ngươi sao có thể nhẫn tâm như vậy, tàn nhẫn như vậy? Ngươi thật là ác độc căn bản là không xứng với sư huynh!”

“Là ta hạ lệnh, không liên quan tới phu nhân.” Cung Mạch Khiêm ôm Vân Khinh không thèm nhìn vẻ mặt kích động của Uyển Tư Tư, thản nhiên nói cho nàng ta chân tướng sự việc.

“Không, không có khả năng! Sư huynh là một chính nhân quân tử ôn nhu khiêm tốn làm sao có thể làm ra loại chuyện mất nhân tính này? Không có khả năng! Nhất định là nữ nhân này! Nhất định là yêu nữ này mê hoặc huynh phải không? Sư huynh, huynh mau tỉnh lại, yêu nữ này căn bản là không xứng với huynh, đừng bị yêu nữ này mê hoặc thần trí nữa……” Cho dù chính miệng Cung Mạch Khiêm thừa nhận, Uyển Tư Tư thủy chung cũng không chịu tin tưởng, trong cảm nhận của nàng ta sư huynh tuấn dật khiêm tốn sẽ không làm chuyện tàn nhẫn như thế, đó là người mà! Rõ ràng là một người sống đấy! Làm sao có thể…… chuyện tàn nhẫn như thế không thể do sư huynh sai người khác làm? Nhất định là nữ nhân kia! Đúng! Nhất định là nàng ta!

Sư huynh sau khi ở cùng một chỗ với nàng cả người tựa như hoàn toàn thay đổi, nhất định là yêu nữ này mê hoặc sư huynh, nhất định là nàng ta!

Không thể không thừa nhận trong chuyện này Uyển Tư Tư cực kì tích cực biện hộ cho Cung Mạch Khiêm, đem hết thảy tội danh của Cung Mạch Khiêm áp đặt lên người Vân Khinh. Đôi mắt tràn đầy hận ý và oán khí mãnh liệt nhìn chằm chằm Vân Khinh, tất cả là do yêu nữ này cướp đi sư huynh!

Nếu không có yêu nữ kia sư huynh sẽ không biến thành cái dạng này. Uyển Tư Tư hoàn toàn quên mất nếu không nhờ Vân Khinh trấn an Cung Mạch Khiêm cả người đang tản ra lệ khí, thì nàng ta mắng Vân Khinh một tiếng yêu nữ nhất định sẽ phải chết trong vòng không quá một khắc. Cung Mạch Khiêm yêu thương che chở thiên hạ của hắn như vậy, sao có thể để người khác tùy tiện chửi bới thương tổn?

“Ngươi nói ta mê hoặc Khiêm?…… Vậy sao? Được rồi, xem ra ta mê hoặc rất thành công nha.” Vân Khinh được Cung Mạch Khiêm ôm trong ngực nghe Uyển Tư Tư chửi rủa cũng không nổi giận đùng đùng mắng, mà vẻ mặt vẫn lạnh nhạt đạm mạc nhìn sắc mặt dữ tợn của Uyển Tư Tư ra vẻ tự vấn, sau đó vô cùng bình tĩnh đáp một câu, tỏ vẻ rất đồng ý.

Phốc! Không thể không nói Vân Khinh cũng thực phúc hắc có thể tức chết người không đền mạng nha, tuy rằng chỉ nói một câu, nhưng lại khiến đối phương nghe được không thể không hộc máu. Vốn Uyển Tư Tư chỉ oán hận Vân Khinh cướp đi Cung Mạch Khiêm nên mới mắng nàng ta là yêu nữ, nhưng Vân Khinh lại cảm khái một câu như vậy làm cho Uyển Tư Tư vốn không chiếm được Cung Mạch Khiêm càng giận dữ không cam lòng, tức đến thổ huyết.

Những người liên quan khác trong này nghe Vân Khinh nói lạnh nhạt như thế trong lòng cảm khái bội phục một tiếng, lúc này đáp như vậy quả thật là cường hãn! Thật sự là quá cường đại! Quả thực chính là giết người vô hình, không nói thì thôi, vừa mở miệng liền kinh động người khác!

Ôm cả người Vân Khinh trong lòng Cung Mạch Khiêm nghe nàng trả lời không nhịn được cười khẽ, đôi mắt vốn dĩ chứa đầy rét lạnh đã rút đi thay bằng ý cười thản nhiên, ánh mắt tràn đầy sủng nịch và nhu tình.

Ha ha, mèo con của hắn, thấy nàng có một mặt phúc hắc như vậy quả thực khiến cho hắn hận không thể ngay lập tức hung hăng yêu nàng một phen.

Nhìn Cung Mạch Khiêm tràn đầy nhu tình cười khẽ với Vân Khinh, Uyển Tư Tư lại thêm oán hận Vân Khinh hơn, ánh mắt phun ra oán độc, khuôn mặt xinh đẹp uyển chuyển hàm xúc bởi vì nội tâm ghen tị mãnh liệt mà trở nên vặn vẹo dữ tợn, tóc và quần áo do lúc trước bị mấy nam nhân lăng nhục mà trở nên luộm thuộm không chịu nổi, làm nàng nhìn như một điên phụ ác độc.

“Ngươi! Ngươi! Ngươi đắc ý cái gì? Trên đời này còn rất nhiều người xinh đẹp hơn ngươi, hiện tại ngươi có thể mê hoặc sư huynh, nhưng còn sau này? Ha ha, vạn nhất sư huynh gặp được nữ tử đẹp hơn ngươi? Ha ha ha, ta nguyền rủa ngươi đụng phải một nữ tử đẹp hơn so với ngươi, rồi nàng ta sẽ cướp sư huynh đi! Ha ha ha!…… Ha ha……”

Không chiếm được Cung Mạch Khiêm, Uyển Tư Tư dần dần mất đi tâm trí lâm vào điên loạn, điên cuồng cười lớn phun ra vô số lời ác độc, đôi mắt lấp lóe ánh lửa, mong chờ kết cục về sau của Vân Khinh cũng bị người khác khinh thường như nàng ta.

“Phải không? Chỉ cần Khiêm không buông tay ta thì dù chết ta cũng đi theo chàng.” Vân Khinh nhìn Uyển Tư Tư lâm vào điên cuồng thì bình tĩnh nói, giọng nói lạnh nhạt nhưng lại hàm chứa quả quyết và kiên định, đây là lời hứa hẹn nàng dành cho hắn, cũng là lời thề của nàng.

Lời nói lạnh nhạt lại như gõ một phát thật sâu ở trong lòng Cung Mạch Khiêm, sâu trong lòng hắn mặt hồ yên ả bỗng nổi lên sóng to gió lớn, Vân Khinh hiếm khi mới thổ lộ với hắn, hắn làm sao mà không kích động? Hắn vui mừng đến nỗi tâm tình quả thực sắp bay lên trời rồi.

Sẽ không có chuyện đó, hắn có chết cũng không buông tay, nàng, chỉ có thể là của mình hắn!

Cánh tay bên hông Vân Khinh tăng thêm lực đạo ôm chặt nàng, nhưng không làm đau nàng, lực đạo được nắm giữ rất tốt, hắn cúi đầu ở bên tai Vân Khinh thấp giọng thủ thỉ: “Ta sẽ không buông tay, chết cũng sẽ không.” Giọng nói từ tính mang theo khí phách cùng tình yêu đã khắc sâu trong cốt tủy dành cho nàng.

Vân Khinh nghe được lời hắn nói cũng không nói gì, nụ cười thanh nhã nở rộ trên dung nhan lạnh nhạt, thánh khiết tuyệt đẹp khiến vạn vật đều trở nên thất sắc, ngay cả ánh mặt trời cũng phải ảm đạm. Giữa bọn họ đều không cần nói gì thêm.

Lúc này cả thế giới như chìm trong im lặng, không còn nghe tiếng cười điên cuồng của Uyển Tư Tư, không nhìn thấy oán hận trong mắt Xuân Đào, giờ khắc này, chỉ còn hai người bọn họ, thế giới của riêng họ……

Đôi mắt lạnh lùng của Thanh Y hiện lên một tia chúc phúc, chỉ cần chủ tử hạnh phúc là tốt rồi, nam nhân này cũng không tệ.

Phong Nhiễm Tuyệt nhìn hai người kia ôm nhau, trong mắt hàm chứa nồng đậm chúc phúc và vui vẻ, có thể cùng nữ tử tao nhã như thế yêu nhau, thật sự là may mắn làm cho y nhịn không được mà ghen tị!

Ở đây mỗi người một tâm tư khác nhau nhưng đều có ý chúc phúc cho Vân Khinh và Cung Mạch Khiêm.

“…… Cuối cùng cũng xong.” Tiếng nói khoan khoái đột nhiên vang lên đánh vỡ một màn yên tĩnh mà ấm áp.

Mọi người đều bị thanh âm đột ngột kia kéo thần trí về, nhìn theo hướng phát ra âm thanh, thấy một cảnh tượng làm mọi người nhịn không được biến sắc, chỉ thấy trên nền thạch xám trắng những giọt máu đỏ tươi vung vãi khắp nơi, từng khối từng khối thịt phân tán trên mặt đất, nằm xung quanh thân thể Xuân Đào.

Xuân Đào đã sớm muốn chết ngất đi hấp hối té trên mặt đất, trên người thương tích đầy mình, lộ ra trong không khí là xương cốt lành lạnh trắng bệch, còn có một ít thịt nát chưa tách rời, máu tươi đầm đìa cùng với xương cốt trắng bệch tạo thành một cảnh tượng lạnh lẽo quỷ dị.

Giờ khắc này thế giới cũng lặng yên không tiếng động, chẳng qua phía trước là ấm áp và duy mĩ còn bây giờ là cảm giác sợ hãi lạnh lẽo.

Ách, an nhàn đã lâu hôm nay đột nhiên phải thấy hình ảnh máu me khủng bố như vậy trong lúc nhất thời có chút không kịp thích ứng…….

Phong Nhiễm Tuyệt bất đắc dĩ nhìn một màn quỷ dị khủng bố trước mắt, trong lòng hơi cảm thán nói.

Mạc Ngữ thì lại không có cảm giác gì, bọn họ có thể sống trong gió tanh mưa máu lâu như vậy, trường hợp nho nhỏ này tính là gì?

Vân Khinh và Thanh Y còn lợi hại hơn, trước kia ở dưới âm phủ có cảnh tượng kinh khủng nào mà các nàng chưa từng nhìn thấy?

Còn Tịch, nó đã là quỷ rồi còn sợ gì nữa? Chẳng những nó không sợ mà còn tà ác cảm thấy chuyện này thật vui.

Uyển Tư Tư vẫn duy trì tư thế ngồi dưới đất thần trí mơ màng đột nhiên đem tầm mắt chuyển hướng về phía Xuân Đào và Mạc Ngôn bên này, khi nhìn vũng máu trên mặt đất cùng với Xuân Đào chỉ còn lại một bộ khung xương, đột nhiên hai mắt trừng lớn rồi xụi lơ ngất lịm đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK