Tĩnh U viện,
“Vương gia, trong cung phái người đến truyền chỉ, cung yến đêm nay bắt đầu.” Mạc Ngôn đi đến bên cạnh Cung Mạch Khiêm, nói với hắn, hai tay dâng bái thiếp nạm vàng thoạt nhìn vô cùng quý giá cho Cung Mạch Khiêm.
“Đêm nay sao?…… Xem ra là muốn thay đổi thời tiết rồi……” Ngồi trên ghế nằm, tay trái Cung Mạch Khiêm ôm Vân Khinh trong lòng của hắn, vươn tay phải lật bái thiếp màu đỏ nạm vàng, bái thiếp được mở ra, bên trong lộ ra chữ viết màu vàng dùng kim phấn để viết.
Bên trong nội dung không nhiều lắm, rất ngắn gọn, là đại thọ của hoàng đế muốn mọi người mang theo gia quyến của mình cùng nhau tiến cung để chúc thọ hoàng đế. Khép thiệp mời lại, ánh mắt Cung Mạch Khiêm thâm u, chỉ nói thì thào, nếu hắn không đoán sai thì trong thọ yến khẳng định sẽ có trò hay, đây chính là một cơ hội tốt.
Vân Khinh thoải mái nằm trong lòng Cung Mạch Khiêm hưởng thụ cảm giác thư thái ấm áp, nghe được lời nói thì thào của hắn cũng không mở miệng hỏi gì, ánh mắt nàng hiện lên một tia ánh sáng nhè nhẹ, rất nhiều chuyện đều không cần phải nói rõ ràng, trong lòng hiểu là được rồi.
Mặt trời dần lặn, ánh trăng nở rộ ánh sáng nhu hòa, chiếu sáng cả mặt đất, làm cho thế giới phủ kín một tầng màu trắng mộng ảo mông lung. Hoàng thành ban đêm không còn huyên náo ồn ào như ban ngày, chung quanh trở nên yên tĩnh, tuyết trắng trong suốt phản xạ ánh trăng càng làm tăng vẻ yên tĩnh thanh bình. Xe ngựa chạy trên đường hoàng cung, từng chiếc kiệu nối liền không dứt, xuyên qua không gian, đánh vỡ màn đêm yên tĩnh, vì nó tăng thêm không khí náo nhiệt. Một chiếc xe ngựa chạy qua, trên xe là một cỗ kiệu lớn, trên kiệu đều treo đầy trang sức, sợi tơ thượng đẳng đan vào nhau tạo thành tấm tơ lụa treo trước cửa kiệu, mặt trên còn điêu khắc nhiều loại hoa văn tinh xảo đa dạng, nhìn nó rất xa hoa, rất quý khí.
Tiếng vó ngựa, âm thanh trục bánh xe không ngừng từ bên ngoài truyền đến, một chiếc xe ngựa rất tinh xảo không ngừng đuổi theo xe của Cung Mạch Khiêm nhưng họ vẫn giữ khoảng cách, bên ngoài xe ngựa tương đối ồn ào nhưng trong xe ngựa của Cung Mạch Khiêm thì lại vô cùng im lặng.
Ở trong xe ngựa, Cung Mạch Khiêm ôn nhu ôm lấy Vân Khinh, ngón tay thon dài khẽ nâng lên vén nhẹ sợi tóc bên tai nàng, hắn chậm rãi nhấc lông mi dài như cánh bướm, lộ ra một đôi mắt thâm u như biển, trên mặt tuấn dật xuất trần giống như không nhiễm bụi trần, cả người ôn nhuận giống như tiên trong tranh.
Cung Mạch Khiêm không hề chớp mắt nhìn dung nhan tinh xảo đang ở trước mắt mình, đôi mắt thâm thúy như biển nhộn nhạo nhu tình vô biên vô hạn, ở bên tai chỉ hơi chậm rãi di chuyển đến trên mặt trắng nõn trơn mềm của nàng, da thịt chạm nhau ấm áp rung động, vuốt ve ngũ quan thanh nhã thoát tục của nàng. Trán trơn bóng, mi như liễu, làm cho hắn khó quên nhất là đôi mắt lạnh nhạt, đôi mắt yên tĩnh, cái mũi tinh xảo, môi anh đào sáng bóng rất mê người, động tác hắn tao nhã, mỗi một lần di chuyển đều bao hàm nhu tình, tự nhiên quý khí.
“Ưm… làm sao vậy?” Cảm giác được trên mặt hơi ngứa, Vân Khinh mở mắt, ngẩng đầu nhìn hắn, lên tiếng mang theo nghi hoặc.
“A, không có gì, chỉ là nhìn thấy dung nhan say lòng người của mèo con nhịn không được muốn chạm vào nàng, muốn để nàng đứng bên cạnh ta, trừ ta ra không ai có thể nhìn trộm nàng, không ai có thể tưởng nhớ nàng.” Ngoại trừ ta, cũng chỉ có ta, nàng chỉ có thể là của ta! Tiếng nói trầm thấp từ tính lẩm bẩm bên tai của Vân Khinh, âm thanh ôn nhuận rõ ràng truyền vào tai nàng.
Nàng thanh nhã thoát tục như thế khẳng định sẽ đưa tới một trận ong bướm đào hoa điên cuồng đeo bám. Hắn hận không thể gắt gao giữ nàng lại bên cạnh, một bước cũng không rời, nàng dần dần không còn vẻ ngây ngô mà trổ mã càng ngày càng thanh nhã thoát tục, khí chất lạnh nhạt xuất trần càng ngày càng có lực hấp dẫn, ngay cả chính nàng cũng không biết nàng có bao nhiêu hấp dẫn? Nữ tử xinh đẹp như vậy tự nhiên sẽ hấp dẫn vô số nam tử, mà tâm tình của hắn cũng rất phức tạp.
Thật may mắn thật sung sướng khi nữ tử xuất trần ấy lại là Vương phi của hắn, là nữ nhân của hắn. Hắn bất đắc dĩ nhìn nàng xuất trần như thế, mị lực như thế, tâm lý rất mâu thuẫn, làm cho lòng hắn có một cảm giác bất an, nếu mình mất đi nàng thì sẽ như thế nào? Kết quả này hắn nghĩ cũng không dám nghĩ, chỉ cần nghĩ đến sẽ mất đi nàng hắn sẽ thấy vô cùng sợ hãi, cảm thấy bản thân vô lực.
Cảm nhận được Cung Mạch Khiêm có cảm giác khủng hoảng và mâu thuẫn, Vân Khinh nâng tay lên cầm lấy bàn tay to của hắn đang dừng trên mặt nàng, cảm giác mềm mại làm cho trong lòng Cung Mạch Khiêm đang sợ hãi nhất thời giảm bớt không ít, ngón tay lần lượt thay đổi lẳng lặng nắm lại với nhau, đan vào nhau lan tràn ra một cỗ không khí ấm áp.
Vân Khinh nâng đôi mắt lạnh nhạt nhìn thẳng hắn, bên trong lơ đãng mềm mại, chỉ thấy nàng nhàn nhạt mở miệng: “Ta sẽ ở bên cạnh ngươi, ngươi không muốn, ta cũng không rời.” Đúng vậy, cũng chỉ có hắn có thể làm lòng nàng nảy sinh một loại cảm giác xa lạ nhưng lại vui vẻ, ít nhất đối với hắn, nàng không còn là mặt hồ yên ả nữa, lòng của nàng khi đối mặt với hắn đã không thể bình tĩnh, không thể lạnh nhạt.
Lời nói nhàn nhạt truyền vào tai Cung Mạch Khiêm giống như thiên âm (âm thanh của trời) rất êm tai, thật sâu trong lòng hắn nhấc lên sóng to gió lớn, trêu chọc tiếng lòng của hắn.
“A, mèo con, ta đã từng nói với nàng ta yêu nàng? Rất yêu rất yêu nàng chưa?” Cung Mạch Khiêm cười rực rỡ ôn nhuận như ngọc, trong mắt lóe thâm ý, ánh mắt nóng rực gắt gao nhìn Vân Khinh, tiếng nói từ tính mê người tràn ngập thâm tình giống như dụ dỗ Vân Khinh trầm luân, người tao nhã tà tứ như vậy thật khó cưỡng lại được.
“Có.” Trước kia ngươi đã nói với ta, câu nói đó sớm đã khắc sâu vào lòng của ta. Nhìn hắn có chút hơi thất thần Vân Khinh nhẹ nhàng đáp.
“A, vạn nhất xảy ra chuyện gì nàng đều phải nhớ rõ có ta bên cạnh nàng, mãi mãi ở bên cạnh.” Nhìn dáng vẻ đáng yêu của Vân Khinh hiện tại, Cung Mạch Khiêm nhịn không được hôn lên môi nàng, hai tay ôm chặt nàng dặn dò.
“Ừm.” Vân Khinh thản nhiên lên tiếng. Ấm áp nhè nhẹ chảy vào lòng của nàng, làm nóng trái tim nàng, cho dù là mùa đông gió lạnh gào thét thì hắn cũng đã làm lòng nàng nóng lại, không khí này khiến cho tim của nàng không tự chủ được đập nhanh hơn, khuôn mặt trắng nõn ửng đỏ, rất mê người.
“Vương gia, Vương phi, đã đến.” Xe ngựa chạy chậm dần rồi ngừng lại, bên ngoài âm thanh trầm thấp của Mạc Ngữ truyền đến, nhắc nhở bọn họ đã đến nơi.
“Ừ, biết rồi.” Cung Mạch Khiêm thản nhiên nói, dẫn đầu đi xuống xe ngựa sau đó vươn tay đỡ Vân Khinh xuống xe.
Y phục của hai người hôm nay có vẻ giống nhau, hai bộ bạch y (quần áo màu trắng) này giống như là vì hai người bọn họ mà may vậy. Chỉ thấy Cung Mạch Khiêm mặc cẩm bào màu trắng làm tôn lên dáng người cao ngất tuấn tú của hắn, viền mây bay bay màu bạc, không nhiễm một hạt bụi, khuôn mặt ôn nhuận như ngọc mang theo ý cười ôn hòa, ánh sáng chiếu xuống, hào quang từ trên người hắn không tự chủ phát ra, tao nhã như tranh.
Vân Khinh hôm nay cũng mặc chính trang phong cách cung đình, cung trang màu trắng ôm lấy dáng người yểu điệu của nàng, viền tay cũng thêu mây bay giống vỡi cẩm bào của Cung Mạch Khiêm, siêu phàm thoát tục, trên đầu cài châu hoa bạch ngọc, ánh trăng chiếu lên gương mặt lạnh nhạt của nàng càng phiêu miểu xuất trần.
Hai người đứng chung một chỗ tạo thành một hình ảnh duy mĩ làm cho trời đất cũng cũng ảm đạm vài phần, giống như một đôi thần tiên bước vào nhân gian, làm người người rung động
Hai người không nhanh không chậm đi về hướng đại điện, trên đường đèn đuốc sáng trưng, có rất nhiều đại thần mang theo gia quyến đến tham gia cung yến, không bao lâu, một tòa đại điện rực rỡ ánh đèn xuất hiện trước mắt bọn họ, giống như một viên ngọc minh châu phát sáng trong đêm, chiếu sáng mọi thứ xung quanh.
Âm thanh náo nhiệt ồn ào từ bên trong truyền ra, đánh vỡ không gian buổi đêm tĩnh lặng, dần dần các đại thần cũng đến làm không khí trở nên náo nhiệt vui mừng, trên mặt ai nấy đều tươi cười dạt dào, bắt chuyện nghị luận với nhau.
Đi vào bên trong cung điện có thể thấy rõ ràng mọi thứ, cung đình đèn đuốc rực rỡ, mọi thứ bài trí trong điện đều có giá trị thiên kim, toàn bộ cung điện to lớn trở nên vô cùng huy hoàng, vô cùng đại khí! Cung nữ thái giám dọn bàn ngay ngắn có trình tự, mọi người xuyên qua đám người đi vào bên trong, ngồi vào nơi được chỉ định.
Chỉ chốc lát sau, một bóng dáng màu vàng phía sau kéo theo một đám cung nữ thái giám hầu hạ đi vào đại điện, một trái một phải lần lượt là Hoàng hậu Đàm Thục Tình và thế lực tương xứng với Hoàng hậu là Mẫn quý phi – Mẫn Tĩnh Như, trên mặt hai người đều tràn đầy vui mừng tươi cười, một chút cũng không giống như địch nhân gặp mặt là đỏ mắt, dàng vẻ thật giống như hảo tỷ muội tình cảm thân thiết vậy.
Mà lúc này người cao hứng nhất Thiên thọ tinh hôm nay chính là Cung Huyền Minh. Chỉ thấy trên khuôn mặt anh khí của hắn tràn đầy ý cười vui vẻ, không khó nhìn ra tâm tình của hắn có bao nhiêu sung sướng. Cung Huyền Minh bộ pháp trầm ổn trên người tản ra khí thế uy ngohiêm dần dần đi đến vị trí chủ vị, đôi mắt mang ý cười quét nhìn một chút các quần thần quan viên mang theo gia quyến của họ đang tiến vào trong đại điện.
“Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!” Quần thần bách quan nhất tề quỳ, âm thanh to vang vọng toàn bộ đại điện, quanh quẩn không dứt.
“Các khanh gia bình thân, cũng không cần đa lễ như vậy, ngồi xuống đi, ha ha” Cung Huyền Minh giơ tay, trên mặt anh khí tràn đầy tươi cười, âm thanh hùng hậu vang lên trong đại điện.
“Tạ hoàng thượng!” Âm thanh chỉnh tề lại vang lên, được Cung Huyền Minh cho phép mọi người lúc này mới lục tục đứng lên rồi ngồi xuống.
Mọi người ngồi xuống xong, trong tay Cung Chính Mẫn cầm một hộp chữ nhật chiều dài khoảng mười li, bên ngoài bọc tơ lụa thượng đẳng, đơn giản nhưng không mất đi quý khí.
“Nhi thần chúc phụ hoàng phúc như đông hải, nhật nguyệt hưng thịnh, vạn thế thiên thu, đây là tuyết sâm vạn năm, nhi thần có một chút tâm ý hy vọng phụ hoàng có thể thích.” Nói xong liền mở ra chiếc hộp đóng gói đẹp đẽ trên tay, bên trong một màu trắng muốt, hình dạng giống tiểu oa nhi (hình đứa bé) lẳng lặng nằm ở nơi đó.
Mọi người vừa nghe là tuyết sâm vạn năm trong lòng không khỏi kinh ngạc tán thưởng: Đại hoàng tử quả nhiên thế lực rất lớn, tuyết sâm vạn năm a! Nó là thứ tốt! Nghe nói bảo bối này còn có công hiệu kéo dài tuổi thọ!
“Tốt tốt tốt! Ừ, phụ hoàng rất thích, Mẫn nhi có tâm, ha ha……” Cung Huyền Minh nhìn tuyết liên vạn năm nằm trong hộp ánh mắt hiện lên một tia ánh sáng dị sắc, xong rất nhanh lại trở lại bình thường, cười nói sang sảng, như vậy xem ra là đối với lễ vật của Cung Chính Mẫn đưa lên rất vừa lòng.
Mẫn Tĩnh Như nhìn bất động thanh sắc, mắt đẹp rất nhanh hiện lên một tia vừa lòng cười.“Phụ hoàng, đây là thọ lễ nhi thần tặng cho phụ hoàng, hy vọng phụ hoàng có thể thích, nâng lên đi.” Cung Diệc Diệp cung kính nói, sau đó ra lệnh cho thái giám.
Chỉ thấy hai thái giám nâng lên một hình trụ nhưng bị lụa đỏ che mất, bố trí tốt tất cả thì không tiếng động lui xuống. Cung Diệc Diệp đi đến bên hình trụ bị che, không thấy không rõ rốt cuộc bên trong có gì, vươn tay nhấc vải đỏ lên, thế nhưng bên trong chỉ là một cái thùng gỗ trồng một loại thực vật lục sắc, cũng không nhìn ra có gì quý giá?
Mọi người nhìn thấy thực vật này buồn bực không thôi cho nên nhỏ giọng nghị luận, không phải chỉ là một thực vật lục sắc thôi sao? Cũng không nhìn ra tinh quý chỗ nào?
Cung Diệc Diệp đứng ở nơi đó thu hết phản ứng của mọi người vào đáy mắt, tươi cười một chút giải thích với Cung Huyền Minh: “Phụ hoàng, người chắc nhìn thấy thực vật này lá cây xanh biếc? Đây là chỗ thần kỳ, hiện tại đã là mùa đông thế nhưng còn có thực vật có thể sinh trưởng tươi tốt như vậy không héo rũ chẳng lẽ mọi người không cảm thấy thần kỳ sao?” Rất đúng! Nghe Nhị hoàng tử nói như vậy quả thật là chính xác! Mùa đông này gió lạnh đến thấu xương thế nhưng còn có thể có thực vật sinh trưởng ương ngạnh như vậy tươi tốt như vậy, thật làm cho người ta giật mình! Được Cung Diệc Diệp nhắc nhở như vậy nhắc mọi người thức tỉnh nhất thời hai mắt sáng ngời lập tức phản ứng lại, chậc chậc khen ngợi.
“Đây là trong lúc nhi thần vô ý phát hiện loại thực vật này, nó một năm bốn mùa lá cây đều màu xanh, bởi vậy nó gọi là vạn niên thanh, ngụ ý là vạn năm trường thanh. Nhi thần chúc phụ hoàng giang sơn phách nghiệp giống như vạn niên thanh này, thiên thu muôn đời, bốn mùa thường thanh, quốc nhà giàu vinh, phồn vinh hưng thịnh!”
Ba ba ba……“Tốt tốt tốt! Tốt cho vạn năm trường thanh! Ha ha………” Cung Huyền Minh sau khi nghe xong nhịn không được vỗ tay, thử hỏi có người hoàng đế nào không muốn quốc gia của mình dưới sự dẫn dắt của mình trở nên phồn vinh hưng thịnh, dân giàu nước mạnh? Người hoàng đế nào không muốn trở thành hoàng đế tốt để mọi người tán dương?
Người nào không tham, tuyết liên, bảo ngọc, thân là hoàng đế còn có thể thiếu sao? Hàng năm các tiểu quốc tiến cống không phải những thứ tốt nhất sao? Cho nên thọ lễ lần này của Cung Diệc Diệp có thể nói là rất tinh quý, rất phấn khích, rất giá trị! Nói một chút tí đã nói đúng tâm lý của Cung Huyền Minh.
Ngồi ở vị trí chủ vị, Cung Huyền Minh ý cười vui vẻ xuất hiện trên khuôn mặt anh khí của hắn, ý cười hùng hậu từ trong cổ họng của hắn truyền ra, lúc này tất cả mọi người ngồi ở đây có thể cảm nhận được tâm tình sung sướng của hắn, trong lòng trước mặt tâm tư khác nhau.
Xem ra thọ lễ lần này, Nhị hoàng tử tốn không ít tâm tư, hiện tại trên đại điện có thể nói là nỗi bật, xem ra ngôi vị hoàng đế sau này nói không chừng sẽ là của hắn.
Ngồi ở một bên Hoàng hậu Đàm Thục Tình nhìn phản ứng của Cung Huyền Minh và chúng thần phía dưới, lại lơ đễnh nhìn Mẫn Tĩnh Như kia đang đè nén tức giận, sắc mặt hơi xanh, mắt đẹp hiện lên một tia đắc ý, tuyết liên vạn năm thì sao? Thân là hoàng đế mọi thứ hắn có còn thiếu sao, Đàm Thục Tình muốn đấu với nàng?! Thật sự là không biết lượng sức!
“Phụ hoàng, thọ lễ của nhi thần tuy rằng so ra kém với hoàng huynh, nhưng vẫn mong là phụ hoàng có thể thích.” Tiếng nói Cung Mạch Khiêm ôn hòa vang lên, một hộp gỗ giống như đựng tranh cuốn được đưa lên, tuy rằng vẻ ngoài của hộp gỗ không quý khí như Cung Chính Mẫn, nhưng mặt trên điêu khắc hoa mai như thế làm hộp gấm tăng thêm một loại thanh nhã.
Tất cả mọi người rất tò mò không biết Khiêm vương rốt cuộc đưa lễ vật gì, nhưng Cung Mạch Khiêm cũng không có mở ra.
“Được được.” Cung Huyền Minh thản nhiên nói hai tiếng được, một đôi mắt ưng nhìn Cung Mạch Khiêm đang trở về vị trí của mình, ánh mắt để xẹt qua một tia thâm u, rất nhanh đã biến mất, mau đến mức không làm cho bất luận kẻ nào phát hiện.
Nhất thời không khí trong đại điện trở nên có chút nặng nề, phía dưới quần thần bị áp lực ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ là trong lòng âm thầm suy nghĩ: Thái độ của Hoàng thượng đối với Khiêm vương thật kỳ quái, nói Khiêm vương được sủng ái nhưng hắn lại không có quyền, nói hắn không được sủng cũng không đúng, hoàng đế lại cho hắn nhiều đặc quyền như vậy, tâm tư của Hoàng thượng thật sự là sâu như biển, khó đoán.
“Phụ hoàng, thọ lễ của nhi thần cũng rất bình thường, nhưng nhi thần hy vọng phụ hoàng có thể thay đổi khẩu vị, mỗi ngày đều có tâm tình tốt.” Nói xong liền sai người đem thọ lễ của hắn đến đặt trước mặt Cung Huyền Minh.
Quả nhiên là rất bình thường, mọi người thấy bên kia đặt lên bàn bên trên tất cả đều là một ít điểm tâm linh tinh, quả thật là bình thường không thể bình thường hơn. Ngũ hoàng tử này không sợ Hoàng thượng tức giận sao? Bình thường chỉ biết sống phóng túng, không có chí tiến thủ, bây giờ còn đem điểm tâm dân gian đưa vào trong cung, còn trực tiếp coi là thọ lễ?!
Mọi người nhìn thấy điểm tâm nằm trên bàn trong lòng thầm than lắc đầu nói: Chậc chậc chậc…… Xem ra lần này Nhị hoàng tử đưa thọ lễ đã trổ hết tài năng, về sau cơ hội của hắn sẽ ít hơn một chút.
“Được được, Diễm nhi có tâm.” Trên mặt Cung Huyền Minh lộ vẻ tươi cười không nhẹ không nặng nói, không đặc biệt cao hứng cũng không có dấu hiệu tức giận.
“Khai tiệc đi.” Tiếng nói Cung Huyền Minh hùng hậu truyền vào tai của công công bên cạnh.
Chỉ thấy hắn đi ra vài bước, cao giọng hô: “Khai yến!” Sau đó liền yên lặng đứng chờ đợi ở một bên. Bắt đầu không khí còn nặng nề có chút quỷ dị, mọi người đang ngồi không một người nào dám nói chuyện lớn tiếng, ĐàmThục Tình nhìn không khí trầm mặc này vội vàng lên tiếng điều hòa, lập tức trong đại điện liền giảm bớt không khí áp lực.
Ở vị trí chủ thượng, Hoàng đế và Quý phi mặt đều mang theo tươi cười, nhìn không ra dấu hiệu tức giận, vì thế có người lá gan khá lớn cũng cam đảm hơn hơi đề cao âm thanh của mình, mọi người thấy hắn không xảy ra chuyện gì, cũng chậm chậm thả lỏng cảm xúc của bản thân bắt đầu đứng lên nói chuyện với nhau, trong điện không khí dần dần náo nhiệt lên.
Ngay lúc mọi người đều thả lỏng chính mình để đàm luận với nhau, một mũi tên nhọn đột nhiên ‘sưu’ một tiếng bắn vào trong điện, nhất thời khiến cho mọi người hoảng loạn, một số người nhát gan rất nhanh trốn dưới bàn hoặc ở chỗ khuất, còn có một ít nữ nhân được dẫn theo để tham gia cung yến đã bị hoảng sợ thét chói tai, hỗn loạn đến cực điểm.
“Hộ giá! Nhanh chóng bảo hộ hoàng thượng! Mau mau!” Tướng lãnh phản ứng lại lập tức quát, cùng với âm thanh tê rống của hắn, một đám hắc y nhân che mặt thấy không thấy rõ diện mạo cầm lợi kiếm rất nhanh xông vào đại điện, hung ác vung, giết chết tướng lãnh đang gây trở ngại bọn họ.
Cung Mạch Khiêm và Vân Khinh không chút hoang mang tránh ở một chỗ có vẻ bí mật, yên lặng nhìn khung cảnh hoảng loạn trước mắt, trong mắt hai người đều không có một tia bối rối và sợ hãi, bình tĩnh giống như người ngoài cuộc, lẳng lặng ở nơi này xem diễn.
“Mau! Bắt hết những tặc tử này lại cho ta! Một người cũng không tha!” Tướng lãnh đi đầu lớn tiếng quát với một nhóm tiểu binh, cũng phân phó một nhóm người khác hộ tống bọn Cung Huyền Minh về tẩm cung trước.
Đúng lúc này, một hắc y nhân lặng yên không một tiếng động chú ý đến hai người Cung Mạch Khiêm và Vân Khinh bên này, trong nháy mắt triển khai công kích sắc bén đối với bọn họ. Cung Mạch Khiêm nhận thấy được sự khác thường sâu trong đáy mắt rất nhanh hiện lên một tia ánh sáng sắc bén, muốn thừa dịp hắc y nhân tới gần sẽ phản kích hắn, nhưng khóe mắt liếc thấy Cung Diệc Diệp đang nhìn về phía bọn họ bên này, liền thu hồi công kích muốn phát ra, ánh mắt tối sầm lại lẳng lặng đợi công kích sắc bén của hắc y nhân.
Cung Diệc Diệp nhìn Cung Mạch Khiêm bên kia, mắt phượng dấu diếm thâm u, chuyên chú nhìn chằm chằm bọn họ, nhìn hắc y nhân kia mang theo sát khí mạnh mẽ trong nháy mắt tiến hành công kích bọn họ, vừa vặn hắn có thể lợi dụng cơ hội lần này để thử Cung Mạch Khiêm, xem hắn rốt cuộc có giống như thế nhân đồn đãi hay không, có giống như bề ngoài thật sự chỉ là một Khiêm Vương trên danh nghĩa, hắn thật sự không võ công sao? Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay lúc Cung Mạch Khiêm bất động đợi nhận công kích tàn nhẫn của hắc y nhân đang tràn ngập sát khí này, kiếm trong tay hắc y nhân đang muốn tiếp cận Cung Mạch Khiêm thì thân thể hắn lại đột nhiên chuyển hướng đâm về phía Vân Khinh bên cạnh.
Cung Mạch Khiêm phát hiện không đúng lập tức phản ứng lại, ánh mắt tàn khốc hoảng hốt, rất nhanh nghiêng người ôm thân thể của Vân Khinh. “Phập!” Âm thanh lợi kiếm đâm vào thân thể! Hắc y nhân thấy mưu kế của mình không thành lập tức rút kiếm về, tiếp tục công kích. Vân Khinh lẳng lặng được Cung Mạch Khiêm bảo vệ ở trong lòng hắn, tầm mắt của nàng vừa vặn đối mặt với hắc y nhân, rất rõ ràng thấy được công kích của tên kia, ngón tay trắng nõn có chút run run sờ vào vị trí bị thương mà nàng cảm giác được, cảm giác ẩm ướt ấm áp trong không khí còn có mùi máu tươi nhất thời xâm nhập vào toàn bộ giác quan của nàng, ăn mòn suy nghĩ của nàng,“Ngươi, bị thương………” Môi anh đào hồng nhạt mấp máy, tiếng nói thì thào không ra ngữ điệu gì, không nhìn ra cảm xúc lúc này của nàng.
“Ta không sao, chỉ cần nàng không có việc gì là tốt rồi.” Gắt gao ôm nàng, Cung Mạch Khiêm ôn hòa nói với nàng, tiếng nói từ tính mang theo một tia trấn an và kiên định. Chỉ cần mèo con của hắn không có việc gì là tốt rồi.
Ta không sao, chỉ cần nàng không có việc gì là tốt rồi, chỉ cần nàng không có việc gì là tốt rồi, chỉ cần nàng….. lời nói ôn hòa không ngừng quanh quẩn trong đầu Vân Khinh.
Giờ khắc này thời gian giống như tất cả đều ngừng lại, tựa vào trong lòng Cung Mạch Khiêm Vân Khinh hơi hạ lông mi, con ngươi đen luôn luôn đạm mạc lúc này chớp động xuất hiện lửa giận, trong lòng lạnh nhạt nháy mắt nổi lên sóng to gió lớn, cảm giác tức giận mãnh liệt cuồng quét cảm xúc của nàng, ăn mòn toàn bộ ý thức của nàng.
“Ngươi, làm hắn bị thương?………” Một cỗ lệ khí từ trên người Vân Khinh phát ra, chỉ thấy nàng khẽ ngẩng đầu lên nhìn hắc y nhân đâm bị thương Cung Mạch Khiêm, tiếng nói không lớn không nhỏ, bình tĩnh đến mức nghe không có một tia gợn sóng, nhưng không khí xung quanh hắn nhất thời trở nên lạnh đến xương.
Cái loại âm lãnh này, so với đặt mình vào bên trong hầm băng còn lạnh hơn, khuếch tán vào bên trong không khí, ngay cả bên trong đại điện đang hỗn loạn mọi người cũng đã bị khí thế này làm ảnh hưởng đứng ngốc lăng ở nơi đó, nhìn Vân Khinh bên này, trong cổ họng giống như bị người chặn không phát không âm thanh gì, chỉ có thể không hề chớp mắt nhìn nàng bên này.
Một cỗ âm khí thổi quét giác quan của bọn họ, linh hồn, giống như không khống chế được mà run run, cảm giác sợ hãi đánh thẳng vào lòng người.
Hắc y nhân còn muốn tiếp tục công kích đột nhiên cảm giác được một trận âm phong đánh úp, tim, giống như là bị người bóp nghẹt, cảm giác sợ hãi trước nay chưa từng có, nhìn con ngươi đen thâm u của Vân Khinh, thân thể giống như chìm vào trong một phòng tối tràn ngập rét lạnh, tràn ngập sợ hãi, nhất thời thân thể đều cứng ngắc không nghe theo sự điều khiển của bản thân, thật bất lực, thật sợ hãi, thật sâu, thật sâu ……
Vân Khinh rời khỏi ôm ấp của Cung Mạch Khiêm, từng bước một đi về phía hắc y nhân kia, đi rất chậm, từng bước một…… Trong đại điện ánh mắt mọi người đều dừng trên người Vân Khinh, ngay cả tim của bọn họ cũng giống như bị người nắm, hô hấp thật cẩn thận, bọn họ có thể cảm nhận được lửa giận vô hình của nàng, lửa giận ngập trời!
Hắc y nhân như là bị nghẹn lại, muốn mở mồm cầu cứu đồng bọn của hắn lại không thể phát ra âm thanh gì, chỉ có thể hoảng sợ nhìn Vân Khinh cách hắn càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, mỗi từng bước đi giống như đạp vào tim của hắn, lúc này hắn vô cùng hối hận vì sao hắn lại tấn công bọn họ, nếu không công kích bọn họ hắn còn có hy vọng sống, nhưng hiện tại……
“Làm hắn bị thương, CHẾT!” Vân Khinh đi tới trước mặt hắc y nhân, con ngươi đen thâm u vô biên vô hạn, ngữ điệu bình tĩnh nhưng mọi người đều có thể nghe ra bên trong rất giận dữ, lúc này nàng giống như địa ngục la sát toàn thân tràn ngập sát khí mãnh liệt, không ngừng từ trên người nàng phát ra.
Lúc này không ai dám hoài nghi lời của nàng, cũng không có người dám cười nhạo một thiếu nữ thoạt nhìn giống như tay trói gà không chặt mà dám xuất khẩu cuồng ngôn quyết định sinh tử của một sát thủ.
Không có bất luận kẻ nào dám hoài nghi lời của nàng! Không có bất luận kẻ nào! Tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng giống tử thần tuyên án, quyết định vận mệnh ngay sau đó của hắc y nhân.
“A, a a không không … a a không không!” Chân đứng cứng ngắc tại chỗ không thể nhúc nhích, hắc y nhân đột nhiên tru lên cực kỳ bi thảm, âm thanh kêu rên vô cùng thê lương, khuôn mặt vặn vẹo giống như là đang chịu đựng thống khổ thật lớn, trở nên dữ tợn không chịu nổi, chỉ thấy hắn ngã trên mặt đất không ngừng quay cuồng, không ngừng lăn lộn, giống như chỉ có như vậy mới có thể giảm bớt thống khổ trên người hắn.