Beta: ๖ۣۜTâm ๖ۣۜVy
Mấy ngày sau, trong phủ Hiên Viên Hàn Dịch nhận được một lá thư mật sau đó nhanh chóng rời đi, tuy rằng trên gương mặt tuấn mỹ kia của hắn vẫn là thần sắc lạnh lùng, nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể thấy trong mắt hắn đầy vẻ nghiêm trọng.
Ban đêm, cả bầu trời nhuộm một màu đen như mực, chỉ có một vầng trăng bạc cong cong lơ lửng trên không, ánh trăng nhẹ nhàng rơi xuống, do ban đêm yên tĩnh nên càng có vẻ nhu hòa hơn.
Một bóng đen động tác linh hoạt, thân hình lưu loát di chuyển trên nóc nhà ở Hàn phủ, mà nam tử kia giống như không sợ bị người khác phát hiện thản nhiên mặc bộ y phục trắng, nhưng trên mặt hắn cũng đeo một chiếc mặt nạ màu bạc có khắc đóa mạn đà la nở rộ yêu dị, chỉ thấy hắn phất tay trên không, chỗ tối liền truyền tới mấy tiếng nghẹn nhỏ xíu, ngay sau đó khôi phục bình tĩnh như trước, rồi trong nháy mắt bóng hắn đã biến mất không thấy.
Ánh trăng nghiêng rọi qua cửa sổ vào một gian sương phòng, một bóng người xuất hiện, bước chân êm ái đến gần bên giường ngủ trong phòng. Ánh trăng sáng trong lộ rõ thân hình người tới, trường bào trắng bao quanh thân thể cao lớn, một tấm mặt nạ màu bạc có khắc mạn đà la che đi khuôn mặt, chẳng qua lại lộ ra cái cằm sáng bóng cực đẹp, làm cho người khác nhìn không ra dung mạo của hắn rốt cuộc là đẹp hay xấu. Nhưng cả người hắn đầy khí độ phong hoa, ngược lại làm cho ở trong đầu người nhìn liền miêu tả ra một gương mặt tuấn mỹ, bất luận nhìn thế nào cũng làm cho người ta cảm thấy hắn không hề xấu xí. Nam tử áo trắng này không phải chính là người vừa ở trên nóc nhà sao?
Trong con ngươi đen bóng như mực hiện lên ánh sáng rực rỡ thật chăm chú ngắm nhìn dung nhan của nữ tử xinh đẹp đang ngủ trên giường, ánh mắt sáng rực, tràn đầy nhu tình, môi mỏng bên dưới mặt nạ khẽ giương lên một độ cong tà mị. Chỉ thấy hắn nghiêng người đưa tay đến muốn vuốt ve khuôn mặt nữ tử đang ngủ say trên giường. Ngay khi bàn tay thon dài của nam tử sắp chạm vào dung nhan tinh xảo, nữ tử vốn đang ngủ say đột nhiên mở mắt.
“Chàng tới rồi.” Đôi mắt như trân châu đen dừng trên bàn tay đang đặt trên mặt mình của nam tử, tiếng nói réo rắt linh hoạt kỳ ảo từ trong môi đỏ của nàng tràn ra, thần sắc lạnh nhạt không một chút sợ hãi, ngược lại trong tiếng nói còn pha chút vui vẻ.
“Mèo con có nhớ vi phu không?” Nam tử áo trắng đối mặt cùng nữ tử trên giường vừa tỉnh dậy, một tiếng cười nhẹ từ môi mỏng của y tràn ra, tiếng nói phảng phất pha chút ma lực vang lên trong phòng, chất giọng từ tính dễ nghe giống như một vò rượu ngon hương nồng bốn phía làm cho người nghe như chỉ muốn chìm đắm vào trong đó.
“…” Nữ tử cũng không trả lời ngay vấn đề của nam tử, chẳng qua là cười khanh khách mấy tiếng, nhìn nam tử áo trắng đứng ở mép giường, trong đôi mắt đen đầy thâm ý.
“À…” nam tử áo trắng rất hiểu ý, khẽ cười gỡ mặt nạ trên mặt xuống, đặt một bên, rồi sau đó ôm nữ tử trên giường vào lòng, lần nữa hỏi: “Mèo con có nhớ vi phu không?” Giọng nói dịu dàng đến mức tưởng như tan chảy thành nước.
“Ưm! Có.” Vân Khinh thoải mái rúc vào trong ngực nam tử, trên khuôn mặt tinh xảo nhộn nhạo ý cười say lòng, đôi mắt đen bóng dần trở nên mê ly buồn ngủ, quả nhiên vẫn là có chàng ở bên cạnh thì buổi tối nàng sẽ không mất ngủ, âm thanh buồn ngủ truyền đến vô cùng rõ ràng.
Cung Mạch Khiêm nghe Vân Khinh đáp lại, khuôn mặt tuấn dật xuất trần liền nhộn nhạo ý cười vô cùng thỏa mãn, đôi mắt đen như mực bỗng tỏa sáng, giống như chứa ánh sáng của cả thế gian có thể chiếu sáng mọi vật, hỏi tiếp: “Có giống như ta nhớ nàng không? Khi nhớ nàng trái tim không ngừng nhảy nhót, mỗi ngày trà không nhớ, cơm không nghĩ, chỉ muốn nhanh một chút bay đến bên cạnh nàng?!” Nằm trong lòng Cung Mạch Khiêm hưởng thụ ấm áp, tiếng nói nỉ non buồn ngủ mông lung của Vân Khinh truyền ra: “… Không có…”
Khóe miệng đang giương lên nghe thấy hai chữ “không có” nhất thời trở nên cứng ngắc, cánh tay ngang hông nữ tử khẽ ôm chặt, nhìn đỉnh đầu nữ nhân ngủ trong lòng mình, một lần nữa hỏi: “Thật… không có sao?” Gằn từng chữ rõ ràng, ách, là rất rõ ràng.
“A… Thật không có.” Vân Khinh đang buồn ngủ chỉ mờ mịt lầm bầm đáp lại, hơi híp đôi mắt lóe qua vẻ giảo hoạt.
Người nào đó sau khi nghe xong liền không bình tĩnh, rất không bình tĩnh! Khuôn mặt tuấn dật của hắn đen lại, cánh tay ôm ngang hông nàng từ từ buộc chặt, giống như rất bất mãn với câu trả lời của nàng. Mà Vân Khinh đang nằm trong ngực Cung Mạch Khiêm cũng không lập tức an ủi tâm tình bất mãn của người nào đó, mà tiếp tục híp mắt giống như không có chuyện gì xảy ra, chẳng qua là môi hồng khẽ cong lên thành một nụ cười giảo hoạt.
Nhìn nữ tử trong lòng không có phản ứng gì, người nào đó càng thêm không bình tĩnh. Ngay khi hắn sắp bộc phát, nữ tử trong ngực đột nhiên ngồi dậy nhìn khuôn mặt tuấn dật của hắn, hai mắt mờ mịt như có tầng sương mù bao phủ, mở miệng nói, “Ta buồn ngủ!”
Cung Mạch Khiêm nhìn nữ tử hai mắt mơ màng, mắt hắn lóe qua một chút đau lòng, sau đó trên khuôn mặt tuấn dật xuất trần tràn đầy sự bất đắc dĩ, đem nàng một lần nữa ôm vào trong ngực, dịu dàng nói: “Nàng a! Có phải muốn ăn ta hay không?” Âm thanh từ tính dễ nghe tràn đầy sủng nịch.
Vân Khinh nhìn hắn, đôi mắt đen luôn luôn lạnh nhạt lóe qua một tia cười nhẹ, ngẩng đầu, bỏ đi buồn ngủ mông lung, đôi mắt đen trong suốt nhìn thẳng hắn, khóe miệng hơi nhếch lên: “Chẳng lẽ chàng không muốn để cho ta ăn?”
Cung Mạch Khiêm nhìn Vân Khinh cười vô cùng giảo hoạt, hơi ngẩn ra, đôi mắt đen đang cười rạng rỡ kia chỗ nào còn có vẻ buồn ngủ? Tiện đà cười mặt đầy tà tứ, cực kỳ đồng ý gật gật đầu, nháy mắt đầy mờ ám với nữ tử nào đó: “Là mèo con nói nha! Nếu không phu nhân hiện tại liền ăn vi phu đi?”
Dứt lời không đợi Vân Khinh phản ứng liền đặt môi hônlên đôi môi hồng đào mê người kia, mỉm cười nhìn nữ tử đang giật mình, lưỡi tinh tế cũng linh hoạt miêu tả hình dạng đôi môi mềm mại kia, ngón tay thon dài cũng không nhàn rỗi cách một lớp vải dệt mong mỏng chạy loạn ở sau lưng Vân Khinh, nhiệt độ nóng bỏng xuyên qua quần áo vào tới da thịt, đến chỗ nào chỗ đó liền như đốt lên một ngọn lửa nhỏ.
“Ư… Ưmmm…” Vân Khinh cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng phía sau mình, tiếng ngâm khẽ nhịn không được bật ra từ đoi môi hồng đào, ánh mắt nhộn nhạo mê ly, thân thể mềm mại mặc cho Cung Mạch Khiêm ôm chặt, ái muội mê người, hồn xiêu phách lạc.
Mỉm cười nhìn Vân Khinh đang dần chìm trong dục vọng, ánh mắt thâm u nhìn không thấy bờ, dục hỏa dấy lên sáng quắc, đôi mắt thâm thúy giống như muốn đem Vân Khinh hút vào trong đó. Thần sắc đó làm cho không ai có thể kháng cự, chỉ muốn hãm sâu trong đó, quên đi tất cả, vứt bỏ hết thảy, chìm đắm trong thâm tình của hắn, tình nguyện thiêu đốt bởi dục hỏa của hắn.
Cung Mạch Khiêm nghiêng thân đè lên, Vân Khinh bị đè dưới thân của hắn ngã xuống nệm trải mềm mại trên giường, thân thể hai người đè lên nhau, tròng mắt say mê nhìn khuôn mặt tuấn dật xuất trần lại tản ra sự tà mị trước mắt, mắt phượng xinh đẹp đầy sự ôn nhu như nhấn chìm người đối diện.
Cung Mạch Khiêm lần nữa bắt lấy cặp môi đào đã trở nên hồng nhuận tản ra hơi thở mê người kia, đầu lưỡi nóng ẩm nhanh chóng tiến thẳng vào, thừa dịp lúc Vân Khinh không có phòng bị tiến hành xâm lược, khuấy loạn hơi thở và tinh thần nàng.
“Ưm…” Đang chìm đắm trong đó Vân Khinh đột nhiên cảm giác trên người mát mát, tỉnh hồn lại, hơi chống tay lên ngực Cung Mạch Khiêm, để hai người kéo ra một khoảng cách nhỏ.
“Sao vậy?” Cung Mạch Khiêm nhận thấy động tác của Vân Khinh, lưu luyến không rời khỏi môi hồng mềm mại của nàng, cúi đầu nhìn nữ tử đang thở hổn hển dưới thân mình dùng ánh mắt hỏi.
“Nơi này là Hàn phủ.” Vân Khinh thở hổn hển nhìn hắn mở miệng giải thích. Nơi này dù sao cũng là Nam Tương quốc, mà Khiêm lại là Vương gia Tây Huyền quốc, nếu bị người khác phát hiện …
“A… Yên tâm đi phu nhân, hắn đêm nay bề bộn nhiều việc, bận rộn như thế căn bản không có thời gian trở về. Vi phu lâu như vậy không được gặp phu nhân, nàng xem vi phu cũng gầy đi, phu nhân chẳng lẽ không định “an ủi” vi phu một chút sao? Vi phu vì phu nhân nhịn rất lâu rồi nha…” Cung Mạch Khiêm hiểu ý của Vân Khinh, cười vô cùng thâm ý nhìn nàng, tiện đà chuyển sự tà mị thần tình thành vô cùng u oán, tố “khổ” với nữ tử dưới thân.
“Là chàng… Ưm…” Vân Khinh vừa mới mở miệng nói ra hai chữ còn chưa xong liền bị Cung Mạch Khiêm chặn lại toàn bộ, vô lực mềm nhũn nằm trên giường, mặc cho nam tử đè trên người mình xâm lược càn quét, cướp đoạt thành trì thuộc về hắn.
Cung Mạch Khiêm rời khỏi làn môi đã bị hắn hôn đến sưng, môi mỏng hấp dẫn thở ra hơi ấm khẽ ngậm vành tai nhạy cảm của Vân Khinh, hút hút cắn cắn.
“Ư a… Ưm ưmm… Khiêm, ư đừng… ưm…” Bị Cung Mạch Khiêm trêu chọc chỗ mẫn cảm Vân Khinh không nhịn được ngâm thành tiếng, thân thể khẽ run, da thịt bại lộ trong không khí làm nổi lên hai viên tròn nhỏ, tiếng rên rỉ ái muội giống như mời gọi dẫn dụ Cung Mạch Khiêm càng gặm hôn sâu hơn.
“Ưm…ư, ân ân… A…”
Cung Mạch Khiêm từ từ dời đi trận địa, cúi đầu gặm hôn trên cổ nàng, sau đó lại từ từ đi xuống, để lại từng dấu hôn đỏ trên da thịt trơn mềm như mỡ của Vân Khinh, tản ra cám dỗ trí mạng.
“A…” Điểm nhạy cảm trước ngực bị nam tử trên người ngậm vào, Vân Khinh nhịn không được hô lên thành tiếng, cơ thể hung mãnh nảy lên.
Cung Mạch Khiêm ngẩng đầu, con ngươi đen tràn đầy dục vọng chăm chú nhìn nữ tử dưới thân đã giống yêu tinh câu hồn, da thịt phấn nộn hồng hào lộ ra mê người, sóng mắt nhộn nhạo mê ly đầy mị hoặc, môi hồng sáng bóng bị hôn sưng kích thích nam nhân, tiểu yêu tinh làm người ta điên cuồng này là của hắn!
“Mèo con của ta…” Vốn là ánh mắt thâm u sau khi nhìn yêu tinh dưới thân lại càng trở nên u ám, âm thanh mờ ám tràn ra, ngập trong tiếng rên nhỏ của Vân Khinh.
…
“Aa.a.a…!”
“Ưm!”
Hai tiếng ngâm đầy ắp khoái cảm vang lên trong phòng, cả phòng tràn ngập hương vị hoan ái, Vân Khinh say, say trong nụ hôn của nam nhân, say cả trong sự không biết tiết chế của ai đó mạnh mẽ va chạm đến tận cùng.
Một trận triền miên, vô cùng quyến rũ, tràn đầy mị hoặc …
Tận đến khi sắc trời lờ mờ sáng Cung Mạch Khiêm lúc này mới bỏ qua cho Vân Khinh, nhẹ nhàng ôm lấy nữ tử trong ngực nhìn nàng lặng lẽ thiếp đi.
(XiaoYue: Mô phật, ngại ngùng a, editor còn chưa có đủ 18 tuổi đâu *che mặt*)
Giữa trưa ngày hôm sau, Vân Khinh mới chậm rãi tỉnh dậy, bên cạnh đã không còn bóng dáng Cung Mạch Khiêm, nếu không phải toàn thân vừa đau nhức lại thêm cảm giác mệt mỏi nhắc nàng tối hôm qua cùng Khiêm điên cuồng, thì có lẽ nàng sẽ cho rằng chính mình tối qua chỉ là trong giấc mộng thôi.
Mà Hiên Viên Hàn Dịch vốn phân phó Liên Chi phải phục vụ Vân Khinh cho tốt, nên Liên Chi thấy nàng chưa tỉnh dậy cũng không quấy nhiễu, như thế Vân Khinh mới có thể nghỉ ngơi một chút.
Nhưng trong cơ thể còn lưu lại cảm giác hơi đau nên Vân Khinh vẫn không nhịn được mà oán thầm Cung Mạch Khiêm một trận, thật là không biết tiết chế, điên cuồng như vậy, làm cho nàng hiện tại thật không muốn động, chỉ muốn lười biếng nằm trên giường.
Vân Khinh vẫn như thường ngày ngồi tựa trên ghế dựa hưởng thụ ánh mặt trời, ánh nắng ấm áp nghiêng chiếu vào trên người Vân Khinh, bao phủ nàng, da thịt trắng nõn trơn mềm dưới ánh mặt trời có vẻ càng thêm lóng lánh, để cho cả người nàng đều được bao bọc trong một vầng sáng nhu hòa, tối hôm qua “thoải mái” làm cho Vân Khinh căng tràn sức sống, da thịt tuyết trắng từ trong ra ngoài ửng hồng lên, đẹp đến bất phàm.
Hiên Viên Hàn Dịch vừa hồi phủ liền đi thẳng đến tiểu uyển của Vân Khinh, thấy Vân Khinh thư thái thích ý hưởng thụ ánh mặt trời, Hiên Viên Hàn Dịch bỏ đi tia mệt mỏi trong đôi mắt lạnh lẽo, một cảm giác vui thích nảy lên trong lòng, thả nhẹ bước chân đi tới.
Nhưng mà ngay khi Hiên Viên Hàn Dịch đến gần cách Vân Khinh tầm một mét, Vân Khinh đang híp mắt hưởng thụ đột nhiên mở to mắt nhìn về phía người tới, đôi mắt như trân châu đen không có kinh ngạc, không có vui mừng, chỉ có bình tĩnh không một gợn sóng, thần sắc hững hờ.
“Ngươi không ngủ.” Hiên Viên Hàn Dịch thấy Vân Khinh lạnh nhạt làm trong lòng hắn hơi ảm đạm, hắn ngồi xuống đối diện Vân Khinh nhàn nhạt nói. Hắn cũng không biết vì sao, dường như thấy nàng không có bất kỳ cảm xúc gì với mình đáy lòng liền cảm thấy mất mát, hắn muốn thấy nàng cười với hắn một cái, dù chỉ là một cái mỉm cười cũng tốt, chí ít cũng không phải bộ dạng lạnh nhạt như hiện tại.
“Ừ.” Vân Khinh nhìn nam tử đối diện nhàn nhạt đáp, cũng không muốn cùng hắn nói thêm cái gì.
“Ngươi… tối hôm qua ngủ có ngon không?” Hiên Viên Hàn Dịch chăm chú nhìn dung nhan thanh nhã tinh xảo của Vân Khinh. Chẳng qua là rời khỏi phủ một buổi tối mà thôi, nhưng trong đầu hắn đều là bóng hình nàng, mà hắn sau khi trở lại một chút cũng không nghỉ ngơi liền trực tiếp đi tới tiểu uyển nàng đang ở, cứ theo bản năng đi tới, chờ khi hắn phản ứng lại thì người đã đến, thấy nàng tắm nắng, hắn không muốn rời đi một chút nào.
“… Tạm được.” ngoại trừ việc có con hồ ly nào đó quấy rầy … Vân Khinh nghĩ đến chuyện tối qua, trên khuôn mặt trắng nõn không tự chủ được thoáng ửng hồng, bộ dáng kia rất mê người, cảm nhận được ánh mắt đối diện lại khôi phục thần sắc lạnh nhạt vốn có.
“Phải không… Ta còn có việc, đi trước.” Ánh mắt của Hiên Viên Hàn Dịch đột nhiên dừng trên môi hồng của Vân Khinh một chút, đồng tử hơi co lại, chẳng qua là một giây sau liền khôi phục thần sắc lạnh lùng, sau đó cũng không quay đầu, rời khỏi tiểu uyển.
Vân Khinh liếc nhìn bóng lưng Hiên Viên Hàn Dịch rời đi rồi thu hồi ánh mắt, đôi mắt đen hờ hững thâm u làm cho người ta nhìn không ra nàng lúc này rốt cục đang suy nghĩ gì…