• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Còn có kiểu giải thích như vậy sao, thật là vô cùng bá đạo.

Phong Nhiễm Tuyệt nghe Vân Y Tử nói xong nhất thời hết nói nổi, trầm mặc không nói gì, buồn bực nhưng không thể bùng nổ ngay tại chỗ mà chỉ có thể trầm mặc.

Y là người vô cùng thiện lương, vô cùng thuần khiết sao đấu lại con hồ ly âm hiểm giả dối kia? Hơn nữa con hồ ly này còn là con hồ ly sư phụ, là lão hồ ly trong hồ ly! Nếu ngày nào đó y có thể xoay người, làm cho lão hồ ly này bị kinh ngạc ở trong tay mình, như vậy lúc đó y đã tu thành chính quả ……

Ngày trước y bị ông cho ăn không ít khổ, mặc dù chỉ là hành hạ trên da thịt, nhưng là do làm loạn mà bị, cho nên hiện tại chỉ có thể bình tĩnh, đại trượng phu phải co được dãn được.

“Được rồi, là ta sai, ủy khuất lão gia tử ngài chịu khổ rồi, nào, lão gia tử, ngài uống trước chén trà giải nhiệt đi.” Phong Nhiễm Tuyệt thấy mọi người cũng vào trong này rồi y mới ngồi xuống đối diện với Vân Y Tử, rất thức thời tự mình bưng trà rót nước đoan chánh đưa đến trước mặt Vân Y Tử nhận lỗi với ông.

“Hừ, vậy còn được…… Ừ, trà cũng không tệ lắm.” Vân Y Tử tiếp nhận chén trà, ung dung tự tại uống hết nửa chén, trở về chỗ ngồi cảm nhận vị trà trong miệng vừa lòng đánh giá.

“Khụ khụ, chỗ lão gia tử Mộ Dung sơn trang có náo nhiệt để xem ngài có đi hay không?” Phong Nhiễm Tuyệt nhìn Vân Y Tử uống trà nói, ý đồ muốn mang ông ra ngoài giải sầu.

Ở trong lòng y vẫn là thực tôn trọng vị lão gia tử nhìn qua giống cái lão ngoan đồng này, chuyện Uyển Tư Tư y biết ông khẳng định cũng rất thương tâm, dù sao cũng đã ở chung nhiều năm như vậy, còn đối đãi với Uyển Tư Tư giống cháu gái ruột của mình, không nghĩ tới cuối cùng cục diện lại thành như vậy.

Vân Y Tử làm sao không rõ tâm tư Phong Nhiễm Tuyệt? Tuy rằng ông mỗi ngày đều là bộ dáng hi hi ha ha giống lão ngoan đồng, nhưng xảy ra chuyện như vậy trong lòng làm sao có thể dễ chịu.

Cũng giống Phong Nhiễm Tuyệt thích góp vui nhưng lần này Vân Y Tử nghe được có náo nhiệt để coi, có trò hay để xem nhưng không giống thường ngày vẻ mặt hưng phấn kích động đáp ứng lập tức, mà là lắc lắc đầu thản nhiên cự tuyệt.

“Không được, ông lão ta đã già rồi, góp vui là chuyện của người trẻ tuổi các ngươi, xương cốt của lão già ta không chịu nổi ép buộc đâu, ra ngoài lâu như vậy, ta cũng nên trở về Y cốc, bằng không nếu có người thừa dịp ta không ở đó đi vào ăn cắp bảo bối của ta, lão già ta sẽ khóc chết mất.” Vân Y Tử thở dài một tiếng, mở miệng trêu ghẹo bọn họ.

Trên khuôn mặt có không ít nếp nhăn khiến thần thái không còn vui vẻ được như xưa, trong mắt là vô vàn tang thương, bộ dáng trở nên đứng đắn hơn như hoàn toàn trở thành một người khác, làm cho người ta không thể liên tưởng ông cùng với lão ngoan đồng ngày trước.

Bọn họ sau khi nghe được cũng không biết phải nói gì, bọn họ cũng biết, lão gia tử hiện tại cần thời gian, cần được một mình yên tĩnh, cần dùng thời gian để tưởng niệm về chuyện của Uyển Tư Tư.

“Tiểu Kim sẽ đi theo sư phụ, sư phụ người cần phải chăm sóc tốt cho Tiểu Kim đó.” Ngồi trong lòng Cung Mạch Khiêm, Vân Khinh nhìn Vân Y Tử thản nhiên nói.

“…… Ha ha ha, được được được, oa nhi ngươi cứ yên tâm đi, ông lão ta nhất định sẽ đem Tiểu Kim bảo bối thon gầy dưỡng cho mập mạp còn không lấy tiền công. Cũng không đúng, ….ai nha! Dù sao chính là phải tốt hơn so với các con rắn khác là được rồi.”

Nghe được lời Vân Khinh nói đôi mắt cơ trí của Vân Y Tử bao hàm tang thương kia tại nơi sâu thẳm lóe lên chút ánh sáng, trong mắt bịt kín một tầng hơi nước mỏng manh, sau đó giống như chưa hề phát sinh chuyện gì nhếch môi vui vẻ cười lớn nói, lại phát hiện bản thân như đang đối đáp một cách vụng về nghĩ nghĩ lại đổi qua một từ khác, phát hiện vẫn là không đúng, tiếp tục nghĩ, thế nên mới rối rắm không được rõ ràng liền mạch như vậy.

Tuy rằng Vân Khinh không nói, nhưng ông biết dụng ý của Vân Khinh. Nàng biết ông thích nhất Tiểu Kim, cho nên muốn để Tiểu Kim ở Y cốc làm bạn với ông giúp ông xua tan tâm tình phiền muộn, làm cho ông sớm bình phục nỗi đau về chuyện của Uyển Tư Tư.

Có đôi lúc không cần nói thành lời nhưng vẫn có thể làm cho người ta cảm giác được ấm áp cùng quan tâm trong đó.

“Sư phụ tính khi nào thì trở về Y cốc?” Cung Mạch Khiêm nhìn lão nhân gia mà bản thân từ nhỏ vô cùng kính nể cất giọng vô cùng ôn hòa hỏi. Ở trong lòng hắn Vân Y Tử giống như là người thân, ông mới chân chính là người thân của hắn, đối với Uyển Tư Tư hắn không cảm thấy hối hận, dám tổn thương người hắn để ý có chết cũng không đủ đền tội.

Không muốn nói nhiều, đối với sư phụ, hắn chỉ có thể lấy phương thức của hắn để quan tâm ông, trở lại Y cốc cũng tốt, nơi đó có thể dời đi lực chú ý của ông để ông có thể chậm rãi quên sự kiện kia.

“Xú tiểu tử! Như thế nào? Đã muốn đuổi sư phụ đi có phải hay không? Hu hu hu…… Ta biết ta đã già, òa òa…… Không còn soái như trước kia, không có tuấn mỹ vô song, phong lưu tiêu sái…… Cho nên đồ nhi ngươi ghét bỏ ta …… Òa òa…… Ta lập tức rời đi, hu hu…… Đêm nay liền đi……”

Nghe được lời nói của Cung Mạch Khiêm, Vân Y Tử giống như tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó lại khôi phục thành nguyên bản bộ dáng lão ngoan đồng, hé ra khuôn mặt thê thảm lên án Cung Mạch Khiêm “vô tình”, đem chính mình nói thành người bi thảm.

Một lúc sau, Phong Nhiễm Tuyệt nhìn Vân Y Tử lại khôi phục bộ dạng vốn có trước kia, nhìn tốc độ biến sắc mặt thần tốc kia, nhất thời khóe miệng vô cùng run rẩy, nhưng trong lòng cũng yên tâm không ít, có thể có tinh lực dồi dào như vậy, hẳn là không có việc gì, y không cần lo lắng nhiều nữa.

“Sư phụ, người hãy tin tưởng đồ nhi tuyệt đối không có ý tứ ghét bỏ sư phụ, hơn nữa đồ nhi còn có thể giúp sư phụ chứng minh là người tuyệt đối vẫn như trước, người gặp người thích.”

Cung Mạch Khiêm nhìn Vân Y Tử đang khóc vô cùng thê thảm, vô cùng đáng thương, khuôn mặt tuấn dật hiện ra ý cười vô cùng ôn nhuận, giọng nói từ tính tràn ngập nhu hòa.

Biểu tình khiến cả người lẫn vật cảm thấy như vô hại, như gió xuân thổi qua, chỉ là lão hồ ly trong hồ ly sao không ngửi ra mùi nguy hiểm trong đó? Nhất thời thu lại nước mắt, ánh mắt nhíu lại, cười hì hì nhìn đồ đệ nhà mình, trên khuôn mặt tươi cười nịnh nọt.

“Đồ nhi ngoan a, vi sư biết đồ nhi ngoan nhà ngươi rất hiếu thuận, là đồ nhi ngoan của sư phụ, vi sư cảm thấy vui mừng sâu sắc nha, vi sư đã cảm nhận sâu sắc được đồ nhi ngoan coi trọng ta. Như vậy không cần đồ nhi ngoan lo lắng giúp vi sư chứng minh vi sư vẫn như trước anh tuấn tiêu sái người gặp người thích, uy phong nhiều như vậy năm, hư danh này của vi sư đã sớm phai nhạt, hiện tại là thiên hạ của người trẻ tuổi các ngươi, vi sư sẽ không tham dự vào làm gì……”

Lời này nói giống như không màng danh lợi, nhìn thấu hồng trần, cực kỳ có phong phạm của cao nhân ẩn cư hậu thế, bộ dạng nghiêm trang kia, khí thế cảm khái vạn phần kia, thật đúng là có thể lừa dối người khác.

Tiếc là bọn Cung Mạch Khiêm đã quen thuộc với ông đều hiểu rõ ý nghĩa thực sự của lời ông muốn nói còn ở phía sau, quả nhiên lời nói kế tiếp đúng như bọn họ dự đoán.

“Sẽ không phiền toái đồ nhi ngoan giúp vi sư chứng minh vi sư vẫn giống như trước, tâm ý của ngươi vi sư nhận, hắc hắc…… Các ngươi khi nào thì xuất phát đi Mộ Dung sơn trang?” Lại khôi phục nguyên bộ dạng lão ngoan đồng, Vân Y Tử cười tủm tiến đến trước mặt bọn họ hỏi, ý đồ muốn dời đi lực chú ý của bọn họ.

“……” Cung Mạch Khiêm dùng ánh mắt liếc về phía Phong Nhiễm Tuyệt, ý tứ thực rõ ràng nói cho Vân Y Tử nên hỏi Phong Nhiễm Tuyệt, hắn và Vân Khinh đều nghe quyết định của Phong Nhiễm Tuyệt.

“Ách, hôm nay chuẩn bị một chút, buổi sáng ngày mai xuất phát.” Tiếp thu ánh mắt nghi vấn của Vân Y Tử, Phong Nhiễm Tuyệt nhìn nhìn vẻ mặt không liên quan đến mình của Cung Mạch Khiêm, nhận mệnh nghĩ nghĩ, quyết định xong liền nói cho Vân Y Tử.

“Được thôi, lão nhân ta sẽ về thăm Y cốc trước, chờ ta về chán rồi sẽ đi tìm các ngươi.” Vân Y Tử sau khi cân nhắc xong lên tiếng trả lời.

“Được, tốt, lúc đó lão gia tử ngài phải báo trước một tiếng, chúng ta cùng đi nghênh đón ngài.” Phong Nhiễm Tuyệt gật đầu nói, đề phòng vạn nhất lúc lão gia tử đến đây bọn họ không có mặt ở đó, vậy không tốt, nếu như thông báo trước, cho dù bọn họ không có ở trong sơn trang thì người thu được tin tức tự nhiên sẽ nghĩ biện pháp báo cho y.

“Ai nha! Biết thế.” Vân Y Tử ứng phó đáp, hiện tại đáp ứng trước, đến lúc ông xuất cốc không chừng việc này liền bị quên không còn một mảnh.

Trong Cẩm thành.

Một tòa khách điếm được trang hoàng bình thường, đã ngồi chật kín người, mà nhiều người tự nhiên không thiếu được chuyện bát quái.

Chỉ thấy ngồi bên cạnh cửa sổ là một người đang nhìn một chiếc xe ngựa lui tới trong đám người bên ngoài trên đường cái, lắc đầu cảm thán nói: “Ai! Chậc chậc, Cẩm thành này thật tấp nập người lui tới nha, một đoàn rồi một đoàn người liên tục kéo đến Cẩm thành.”

“Còn phải nói! Ngươi cũng không ngẫm lại xem hôm nay này là ngày gì sao?” Một người khác nghe thấy người kia cảm khái thì lập tức tiếp lời, bộ dạng rất là bát quái.

“Nhiều người như vậy đến tranh đoạt Phệ Hồng Huyết Ngọc? Chậc chậc, năm nay thật đúng là không phải náo nhiệt bình thường nha. Trên giang hồ bây giờ đều nghe đồn có được Phệ Hồng Huyết Ngọc là chiếm được chìa khóa mở ra cái bảo tàng gì đó, nhưng mà chưa có ai biết Phệ Hồng Huyết Ngọc kia rốt cuộc là cái dạng gì?” Người nọ ngồi bên cửa sổ đối diện đại hán mặc đồ vải không e dè nói ra nghi vấn của mình.

“Hiện tại biết được Phệ Hồng Huyết Ngọc trông thế nào hay không đều không quan trọng, đã tới Cẩm thành rồi, đến lúc đó còn không phải tự nhiên sẽ biết nó trông như thế nào sao? Hiện tại những người này chỉ sợ là đều vì việc Trang chủ Mộ Dung sơn trang kén rể mà đến đây một chuyến đi. Nếu có thể làm rể hiền nhà ông thì sẽ rất may mắn.” Một người khác mặc một bộ quần áo màu lam lên tiếng trả lời, nam tử gầy yếu giống như muốn tránh bị người khác sinh nghi, cố ý đè thấp giọng nói nói ra tin tức mình biết cho đại hán áo vải kia.

“Có chuyện tốt như vậy?” đại hán áo vải có chút không thể tin được hỏi, hốc mắt lóe lên giật mình và hoài nghi.

Cái bộ dạng kia làm cho nam tử gầy yếu vừa trả lời hắn nhìn thấy chỉ biết hắn đối với những việc trên giang hồ thực không biết gì, vì thế liền tốt tính nói cho hắn về mối nhân duyên quan hệ này trên giang hồ.

“Đương nhiên, tuy rằng Mộ Dung sơn trang có vẻ lánh đời, không có làm ra chuyện đại sự kinh thiên động địa gì, nhưng sau lưng Mộ Dung sơn trang khẳng định có một thế lực mạnh mẽ vững chắc, bằng không như thế nào có thể ở đứng vững trên giang hồ mà không ngã? Nếu có thể lấy được Đại tiểu thư của Mộ Dung sơn trang, thì chính là chiếm được một thiếu nữ xinh đẹp.”

Nói xong lời cuối cùng tên nam tử gầy yếu kia lại không có nói tiếp, nhưng ý tứ muốn biểu đạt có thể hiểu được, chỉ cần là người nghe được lập tức có thể hiểu có bao nhiêu chỗ tốt trong đó.

Có thể lấy được Đại tiểu thư Mộ Dung sơn trang như vậy còn không phải là có được một địa vị không thể coi thường trên giang hồ sao? Sau này sẽ là một chỗ dựa vững chắc, còn có tiền tài nhiều không kể xiết, nghĩ mà xem, với thế lực của Mộ Dung sơn trang tiền tài có thể thiếu sao? Cho nên……

“Aaa! Quả nhiên là như thế, chậc, tình hình này xem ra bọn họ phải tranh đến bể đầu đây.” đại hán áo vải hiểu ra, nhìn những đám người bên ngoài nối liền không dứt có chút cảm khái. Thật may hắn chỉ đến xem náo nhiệt chứ không có ý muốn đi thử thời vận kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK