Công tử sao có thể đối xử với tiểu thư như vậy? Chẳng lẽ hắn không nhìn thấy tiểu thư vì đoạn tình cảm này mà phải trả giá rất nhiều sao? Tiểu thư cứ không oán, không trách, chẳng hối hận đã yêu hắn; chẳng lẽ một chút cảm động hắn cũng không có ư? Nữ nhân kia rốt cuộc có cái gì tốt? Cái gì cũng không nói, còn cả ngày chỉ có biết ăn với ngủ nhưng lại được hắn hết mực yêu thương.
Nữ nhân đó dựa vào cái gì mà cướp đi người tiểu thư yêu? Dựa vào cái gì mà khiến cho công tử che chở nàng như vậy, chẳng hề để ý đến tiểu thư? Đều là tại ả! Nếu không có ả, công tử sẽ yêu thương tiểu thư, nếu ả không xuất hiện, tiểu thư và công tử nhất định trở thành một đôi thần tiên quyến lữ, người người hâm mộ.
Đều là lỗi của ả! Tiểu thư bình thường đối xử với nàng như tỷ muội tốt, nàng nhất định phải giúp tiểu thư đoạt lại công tử! Nàng không thể để nữ nhân này phá tan hạnh phúc của tiểu thư!
Sau một hồi trầm tư suy nghĩ, Xuân Đào kết luận Cung Mạch Khiêm không tiếp nhận tình cảm của Uyển Tư Tư tất cả đều là lỗi của Vân Khinh, hoàn toàn cho rằng nếu không có Vân Khinh ở giữa chen ngang, Cung Mạch Khiêm sớm muộn cũng sẽ bị thứ tình yêu cuồng nhiệt, không oán không hận, yên lặng chờ đợi của Uyển Tư Tư làm cho cảm động.
Đặc biệt, nàng ở bên Uyển Tư Tư chứng kiến Uyển Tư Tư vì yêu Cung Mạch Khiêm mà trả giá, tưởng nhớ lại quãng thời gian tiểu thư chịu bao đau khổ,… Vân Khinh lại không hề phải trả giá cái gì, cứ thế lấy đi tất cả mọi thứ đáng lẽ thuộc về tiểu thư.
Càng nghĩ, nàng càng cảm thấy Vân Khinh không chút xứng đáng với Cung Mạch Khiêm, chỉ có dịu dàng, thiện lương giống như Uyển Tư Tư mới có tư cách được hưởng tình yêu và sự chở che của Cung Mạch Khiêm.
Xuân Đào hoàn toàn không biết cho dù không có Vân Khinh, Cung Mạch Khiêm cũng sẽ không yêu Uyển Tư Tư. Nếu không bởi quan hệ với Vân Y Tử, hắn ngay cả liếc mắt nhìn Uyển Tư Tư một cái cũng không muốn, chứ càng không nói gì đến thích hay yêu.
“Xuân Đào?” Uyển Tư Tư đang đi bỗng cảm giác bên cạnh yên ắng lạ thường, nhìn lại mới thấy Xuân Đào còn đứng ở tại chỗ chưa cùng đi lên, dáng điệu đứng ngây người không biết hồn phách đang ở chỗ nào rồi, liền mở miệng hô.
“ Ưm? a, tiểu thư. Ta đến đây.” Bị Uyển Tư Tư kéo về hiện tại, Xuân Đào phản ứng chậm, nửa ngày mới vội đáp lại, thu lại suy nghĩ trong lòng, lập tức đuổi theo, không để Uyển Tư Tư phát hiện sự khác thường của nàng, cũng không có nói cho Uyển Tư Tư suy nghĩ của mình.
Trong mắt Xuân Đào, Uyển Tư Tư quá mức thiện lương, nếu nói cho nàng ý tưởng của mình, nàng nhất định không đáp ứng. Hơn nữa, nếu như bị công tử phát hiện, vì việc này mà làm ấn tượng về tiểu thư trong lòng công tử không tốt, ngược lại sẽ hại tiểu thư. Cho nên tiếng xấu này chỉ cần mình nàng chịu là đủ rồi, cho dù bị công tử phát hiện cũng sẽ không ảnh hưởng đến tiểu thư.
Một lòng nghĩ cách giúp Uyển Tư Tư đoạt lại Cung Mạch Khiêm, Xuân Đào hoàn toàn không biết ý nghĩ của chính mình có bao nhiêu ngây thơ. Ai cũng nhìn ra được Cung Mạch Khiêm sủng ái Vân Khinh cỡ nào, coi nàng như bảo bối mà che chở. Chỉ vì một lần kia Vân Y Tử nói giỡn một câu muốn Vân Khinh rời xa hắn đã khiến cho Cung Mạch Khiêm muốn trở mặt, trong nháy mắt tản ra lệ khí mãnh liệt.
Vân Y Tử là sư phụ hắn tôn trọng nhất, nhưng nàng thì khác, nếu nàng thật sự làm ra chuyện thương tổn Vân Khinh của hắn, Cung Mạch Khiêm nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng. Mà nàng lại là nô tỳ của Uyển Tư Tư, cho dù Uyển Tư Tư không liên quan, Cung Mạch Khiêm cũng sẽ bởi vì nàng thương tổn Vân Khinh mà giận chó đánh mèo trả lại Uyển Tư Tư.
Bởi vì Cung Mạch Khiêm bề ngoài tuấn dật xuất trần, hơn nữa hắn bình thường đối với ai cũng đều khiêm tốn hữu lễ, hoàn toàn thành công mê hoặc ánh mắt mọi người. Cho nên trong lòng Xuân Đào, Cung Mạch Khiêm chính là công tử ôn hòa, khiêm tốn. Nhưng nàng không hề biết thực tế, hắn lãnh huyết, thủ đoạn tàn khốc cỡ nào.
Nếu Xuân Đào thật sự thương tổn bảo bối Vân Khinh của hắn, như vậy hậu quả của nàng xác thực thê thảm không chịu nổi.
Phong Nhiễm Tuyệt thì suy nghĩ thấu đáo hơn, lúc nghe được người gác cửa bẩm báo, hắn không giống Vân Y Tử lập tức chạy đi nghênh đón Cung Mạch Khiêm mà bèn phân phó hạ nhân chuẩn bị tốt mọi thứ, cứ để cho họ nghỉ ngơi thật tốt trước đã.
Sương phòng được trang hoàng vô cùng lịch sự tao nhã, gian phòng này là rành riêng cho Cung Mạch Khiêm, từ khi Phong Nhiễm Tuyệt quen biết hắn đến giờ vẫn vì hắn mà giữ lại. Sa trướng mỏng manh bị vắt sang hai bên thành giường, hai người đã dùng xong cơm đang nhàn nhã ngồi trên giường nghỉ ngơi.
Cung Mạch Khiêm ôm Vân Khinh vào lồng ngực vững chãi, tà tứ dựa ở bên giường nhìn mỹ nhân lại nhìn bồn tắm trong phòng, con ngươi xinh đẹp hiện lên một tia hứng thú mãnh liệt.
Trong không khí tản ra hơi ấm, làn khói nước nhẹ dâng lên ngập tràn làm cho căn phòng như bị giăng kín bởi một tầng sương mờ mông lung huyền ảo.
“Đi cả một ngày đường phu nhân cũng mệt mỏi rồi? Hay để vi phu đến hầu hạ phu nhân đi?” Âm thanh từ tính mang theo chút trầm thấp khàn khàn, vô cùng mị hoặc vang lên bên tai Vân Khinh, mang theo chút ái muội như có như không.
“…… Không cần.” Biết hắn đang tính toán cái gì, Vân Khinh không còn gì để nói, bình tĩnh đáp lại.
“Như vậy sao được nha? Vi phu đang cố gắng tranh thủ biểu hiện tốt đây. Nếu không, phu nhân sao có thể cảm nhận được vi phu yêu nàng sâu đậm tới nhường nào?” Giọng nói mị hoặc, dụ hồn lại vang lên bên tai Vân Khinh. Người nào đó một bàn tay ôm Vân Khinh, tay kia lập tức xấu xa ái muội vỗ về ở bên hông Vân Khinh. Độ ấm theo bàn tay truyền ra, cách lớp vải dệt mỏng manh không ngừng đốt lửa trên người Vân Khinh, cố tình khơi dậy dục vọng nguyên thủy ẩn sâu trong cơ thể nàng.
Vân Khinh vươn tay bàn tay mềm mại bắt lấy cánh tay to bên hông mình, ngăn cản Cung Mạch Khiêm tiếp tục tác quái trên người nàng.
“Phu nhân lẽ nào ghét bỏ vi phu sao?” Giọng nói trầm thấp theo vạn phần ủy khuất.
“…… Không có…… Chàng làm cái gì?” Được rồi, nàng chính là không thể chịu được nam nhân trước mặt bày ra vẻ đáng thương hề hề, cho dù biết hắn đang cố tình… Vân Khinh đột nhiên bị Cung Mạch Khiêm ôm lấy nhấc bổng lên, tay không tự chủ ôm lấy cổ hắn, nâng mắt nhìn hắn hỏi.
“Vi phu hầu hạ phu nhân tắm rửa a, phu nhân không phải đã đáp ứng rồi sao?” Cung Mạch Khiêm cúi đầu nhìn nữ tử khuôn mặt tinh xảo bị hắn ôm trong lòng rất tự nhiên nói.
“Ta… Ta đã đồng ý lúc nào…..?.”
“Phu nhân không phải nói không chê vi phu sao? Cho nên được phu nhân “cho phép” vi phu bây giờ liền giúp phu nhân cởi áo tắm rửa.”
“……” Ra là ý tứ trong lời nói của nàng còn có thể bị vặn vẹo đến mức như vậy? Không chê chính là đồng ý rồi? Thằng nhãi này quả nhiên phúc hắc đến cảnh giới cao rồi…….
Vân Khinh cuối cùng vẫn biết là người nào đó sẽ thắng, nàng đấu không lại con hồ ly kia, vì thế liền thực bình tĩnh thả lỏng để con hồ ly nào đó tùy ý bài bố ở trên người mình……
Cung Mạch Khiêm thấy Vân Khinh không còn chống cự… Không tiếng động cười khẽ ôm nàng đi vào trong bồn nước, rất nhanh trút bỏ quần áo trên người nàng để thân thể nàng hòa vào trong nước ấm.
Ngọn nến cháy tỏa ra vầng sáng ấm áp chiếu sáng lên toàn bộ phòng, thân hình trắng nõn mê người ở dưới nước như ẩn như hiện. Lúc này mái tóc dài hoàn toàn tự do buông xuống bên người, làm cho khôn mặt thanh nhã, tinh xảo của Vân Khinh càng lộ vẻ ôn nhu, cặp con ngươi đen mang theo sắc lạnh ở trong hơi nước càng trở nên trong suốt, sóng nước nhộn nhạo, mị hoặc. Sương khói mờ mờ lan tỏa lại làm cho hình ảnh tuyệt mĩ trước mắt càng lộ ra một loại xinh đẹp mê hoặc lạ thường.
Nhìn phong cảnh vô cùng đẹp mắt trước mặt, đôi mắt mỉm cười dần dần nhiễm màu dục vọng. Vân Khinh phát hiện ánh mắt nóng rực bắn về phía mình không chớp, làm cho nàng cảm thấy có chút không được tự nhiên muốn cự tuyệt, Cung Mạch Khiêm lại nhanh hơn, cúi thấp đầu lẩm bẩm bên tai nàng: “Mèo con của ta thực sự rất đẹp!”
Hơi thở nam tính mãnh liệt bao vây lấy nàng, giọng nói trầm thấp ám ách phun trên vùng da mẫn cảm, hơi thở nóng rực khiến thân thể nàng không tự chủ mà run rẩy.
“Ha ha, như vậy, vi phu phải bắt đầu thôi.” Nhìn phản ứng của Vân Khinh, Cung Mạch Khiêm cười khẽ nói.
Ngón tay trắng nõn thon dài không ngừng di động trên làn da thịt trơn mềm, nhẹ nhàng tẩy trừ mỗi một nơi trên thân thể, nhìn nữ tử trầm mặc không nói ngoan ngoãn mặc hắn hầu hạ, đôi mắt thâm sâu xẹt qua vài tia phấn khích, khóe miệng chậm dãi cong lên, khuôn mặt tuấn dật tản ra tà mị mê hoặc lòng người.
Vân Khinh khép mắt im lặng để người nào đó tùy ý tắm rửa cho mình, cho dù là ở trong làn nước ấm, nàng cũng có thể cảm giác được độ ấm từ bàn tay Cung Mạch Khiêm truyền đến trên người nàng. Độ ấm nóng rực ở trên da thịt nàng không ngừng di động khắp người, mọi nơi trên thân thể dường như có dòng điện chạy qua dấy lên ngọn lửa dục vọng.
Cảm giác khô nóng tràn đầy các giác quan, thân thể thoải mái làm cho nàng nhịn không được rên rỉ, nhưng lại quật cường áp chế, gắt gao mím chặt môi anh đào, cắn chặt hàm răng, không cho chính mình phát ra âm thanh ái muội ấy.
Nhìn vẻ mặt Vân Khinh cố nén, trong mắt Cung Mạch Khiêm ánh lên tia sáng dị thường, lửa cháy đổ thêm dầu ở bên tai nàng thấp giọng nói: “Mèo con, thoải mái không?……” Hơi thở nóng rực phun ở sâu chỗ mẫn cảm, bàn tay không an phân lại vô cùng quen thuộc liên tục vỗ về trên thân thể nàng.
“A…, ưưmmm,” Hắn đổ thêm dầu vào lửa, Vân Khinh rốt cục không nhịn được kiều mỵ thốt lên một tiếng. Âm thanh từ đôi môi anh đào mê người bật ra khiến người ta hồn siêu phách lạc.
“Ha ha, thanh âm của phu nhân quá mê người nha, vi phu nhịn không được phải làm sao đây?……” Thanh âm trầm thấp duy trì ma lực câu hồn nhiếp phách, không ngừng dụ dỗ Vân Khinh trầm luân.
“Khiêm……” Hơi thở mãnh liệt nam tính gắt gao bao vây lấy thân thể đã hòa trong nước, nóng rực phun lên vành tai mẫn cảm làm cho thân thể của Vân Khinh không tự chủ mềm yếu ở trong lòng hắn, ngâm ra tên của hắn. Rõ ràng là nghĩ muốn ngăn cản hắn, nhưng âm thanh thốt ra lại mang theo ma lực câu hồn như lời mời gọi hắn.
“Ha ha, được rồi, vi phu rất ngoan nha! Nhìn phu nhân chịu đựng dục hỏa thống khổ như vậy không bằng đến ăn lót dạ trước đi?” Tiếng cười khẽ mang theo nhè nhẹ dụ hoặc. Không đợi Vân Khinh lên tiếng trả lời, Cung Mạch Khiêm liền trực tiếp tiến tới vành tai khéo léo của nàng khẽ cắn, sâu thẳm đôi mắt hiện lên nét tà mị.
“Ưưmmm, ách, chàng thật gian trá!” Nàng còn chưa đồng ý, một dòng điện mãnh liệt đã lập tức theo vành tai của nàng nháy mắt xâm chiếm trái tim nàng, khiến cho dục hỏa chôn sâu trong cơ thể không ngừng trỗi dậy, làm nàng ảo não mở miệng lên án.
“…… Vi phu thực là thiệt thòi nha, nếu mèo con đã nói vi phu gian trá vậy thì vi phu đương nhiên phải ngoan ngoãn phối hợp với phu nhân. Như vậy mới tốt, mới được phu nhân khen ngợi vi phu, phải không?”
Đôi môi hôn cắn trên vành tai Vân Khinh dời đi, dừng trên đôi con ngươi đã sớm nhiễm màu dục vọng, ánh mắt lấp lánh ý cười không ngừng lan rộng.
Chờ Vân Khinh nghe xong lời nói của hắn mới phản ứng lại thì đã quá muộn, bạc môi khêu gợi đã sớm cuốn lấy đôi môi anh đào, nuốt lấy tiếng ngâm của nàng vào trong cổ họng. Lưỡi nóng linh hoạt cạy mở hàm răng đang cắn chặt, tiến vào tham lam chiếm lấy ngọt ngào trong khoang miệng nàng, không ngừng dây dưa.
Một bàn tay cố định dưới gáy Vân Khinh, tay kia thì ôm chặt bả vai lõa lồ trong không khí, cổ tay áo rộng thùng thình thả vuông góc xuống vừa vặn vây chặn nàng tách biệt với không khí bên ngoài.
Bởi vì hắn cúi về phía trước, tóc dài tùy ý cùng mái tóc nàng dây dưa một chỗ, như chứng tỏ tình yêu của hắn với nàng là vô tận, muốn cùng nàng dung nhập làm một.
Độ ấm không biết là phát ra từ bồn tắm hay bởi vì lửa tình của bọn họ mà không ngừng gia tăng.
Hơi thở ái muội không ngừng xoay quanh hai thân thể đang quấn quýt, tràn ra khuếch tán trong không khí.
Vân Khinh vô lực xụi lơ trong lòng Cung Mạch Khiêm, muốn bắt lấy bàn tay đang đặt trước ngực mình nhưng đành vô lực, không khí trong lồng ngực dần bị rút cạn. Đúng lúc này, Cung Mạch Khiêm tốt bụng buông tha nàng, lưu luyến dời khỏi đôi môi anh đào mềm mại, để cho nàng hít vào một luồng dưỡng khí mới mẻ.
Tuy rằng môi rời khỏi, nhưng hay tay vẫn vòng lấy ôm chặt nàng như trước không rời, cố định thân thể đã mềm yếu vô lực trong lòng mình.
“Phu nhân thực là đẹp….. Thật làm cho vi phu khó lòng thỏa mãn……” Chiếm được tiện nghi lớn, Cung Mạch Khiêm nhìn dung nhan tinh xảo của Vân Khinh trở nên mềm mại đáng yêu động lòng người. Ý cười trong con ngươi đen nồng đậm tình dục còn chưa rút đi, khóe miệng giương lên, ánh mắt gian trá lộ vẻ tà mị.
“……” Vân Khinh thở gấp ảo não, trừng mắt lườm cái kẻ cười đến đắc ý giống như vừa trộm được tinh miêu.Đồng ý để thằng nhãi này tắm rửa quả nhiên là nguy hiểm, nàng quả thực là đưa dê vào miệng hổ rồi. Đáng buồn hơn: nàng chính là con dê kia, mà hắn chính là con hổ dữ.
Nhưng dáng vẻ nàng lúc này mị hoặc câu hồn, cho dù là giận dữ, ở trong mắt hổ dữ càng như lời mời gọi không cưỡng lại được.
“Phu nhân đây là câu dẫn vi phu sao?” Nhìn chăm chú vào cảnh đẹp trước mắt, Cung Mạch Khiêm làm bộ nhíu mi, vô cùng thản nhiên tiếp tục vặn vẹo hàm ý trong ánh mắt của nàng.
Được rồi, đụng tới tên phúc hắc vô sỉ này nàng chỉ có thể bình tĩnh, bình tĩnh……
“Ha ha, được rồi, mau dậy nào, nếu không nước lạnh hết rồi!.” Nhìn Vân Khinh đã có chút bình tĩnh lại, Cung Mạch Khiêm cũng không tiếp tục trêu trọc nàng. Ôm lấy thân thể của nàng trong nước, nhanh chóng lau khô đi nước trên người để tránh nàng cảm lạnh.
Thoải mái mà ôm nàng đến trên giường kéo chăn che lại, sau đó đứng dậy, dáng vẻ như chuẩn bị dời đi lại bị một cánh tay trắng noãn mềm mại kéo lại góc áo.
“Chàng muốn đi đâu?” Giọng nói thản nhiên mang theo một tia dục vọng còn sót lại, đôi mắt mị hoặc không hề chớp nhìn hắn.
“Phu nhân tắm rửa xong rồi nên vi phu cũng đi tắm thôi? Chẳng lẽ phu nhân lại muốn cùng vi phu tắm rửa lần nữa?” Cung Mạch Khiêm nhìn Vân Khinh, ánh mắt rộ lên ý cười không chút nào che đậy trêu chọc nàng.
“Ta đi ngủ.” Cung Mạch Khiêm trấn định lại, ánh mắt dần bình tĩnh nhưng Vân Khinh lại không bình tĩnh nổi, quẫn bách nói ba chữ sau liền nhắm mắt lại giống như đang ngủ, bàn tay trắng nõn buông góc áo hắn ra.
“Được rồi, vi phu sẽ rất nhanh quay lại làm ấm giường cho phu nhân nha.” Như e ngại Vân Khinh còn chưa đủ quẫn bách, Cung Mạch Khiêm cười khẽ hướng cái người trên giường đang giả bộ ngủ nói.
Đêm nay, vẫn là con hồ ly nào đó chiếm thế thượng phong…