“Đúng vậy, có người tận mắt nhìn thấy ở thời điểm Đại hoàng tử hồi phủ, bên cạnh có một vị nữ tử áo trắng đi theo, nô tài còn nghe bọn hắn nói, nữ tử áo trắng kia rất đẹp, mỹ mạo như tiên.” Người nọ cung kính hồi đáp.
“ Haha, thật không? Người luôn thận trọng đối với nữ nhi như Đại hoàng huynh vậy mà nay lại mang theo một nữ nhân bên người, làm cho ta vô cùng hiếu kỳ. Không biết nữ tử kia có năng lực gì có thể làm cho người luôn khinh thường nữ tử như Đại Hoàng có vài phần kính trọng đây?”
Trong đôi mắt hẹp dài hình hoa đào của nam tử xẹt qua một tia hứng thú kì dị, ẩn sau nét mặt tuấn mỹ biểu lộ một chút cười tà hồn xiêu phách lạc, đây đúng là một gã nam tử phong lưu phóng khoáng có thể mê chết ngàn vạn cô gái, nhưng cũng chính là một gã nam tử tràn ngập nguy hiểm.
“Chủ tử, người không đi thỉnh an nương nương nữa sao?” Người nọ thấy hắn sau khi nói xong thì không đi theo hướng bọn họ đang đi trước đó mà lại xoay người bước theo hướng ngược lại để trở về, thì không khỏi giật mình hỏi.
“Không đi, bổn hoàng tử đột nhiên không muốn đi nữa, trở về thôi.” Nam tử tuấn mỹ không hề quay đầu lại, chỉ có giọng nói trầm thấp mà xinh đẹp trong miệng truyền ra, không ai thấy được trong đáy mắt kia có ánh sáng chợt lóe rồi biến mất như ánh sao.
Tên thị vệ sau khi nghe được, thì cũng hơi nhíu lông mày, rồi sau đó rất nhanh liền đuổi theo. Quên đi, dù sao chủ tử như vậy cũng đâu chỉ một, hai lần….
“Vân cô nương, nên uống thuốc thôi.” Trong Hàn phủ, một nô tỳ bưng chén thuốc trong tay đi đến trước một gian phòng đẩy cửa đi vào, nói với người trong phòng.
“Cám ơn.” Vân Khinh nhận lấy chén thuốc, đôi mắt lạnh nhạt nhìn thứ nước thuốc tối đen như mực trong bát còn tản ra luồng hơi cay đắng nồng đậm, cầm chén đưa tới bên môi, một hơi uống xong, bèn đưa bát không cho nô tỳ kia, rồi mới nhận lấy nước trà đã sớm được chuẩn bị tốt trong tay nô tỳ đó uống thêm, hòa tan vị thuốc đắng nồng đậm trong khoang miệng.
Không có giọng điệu than vãn, không có oán giận rằng thuốc đắng như thế nào, từ đầu đến cuối đều chỉ có lạnh nhạt như vậy. Tỳ nữ đưa thuốc Liên Chi nhịn không được mà bội phục việc Vân Khinh coi nhẹ thuốc đắng, tuy rằng tiếp xúc cùng vị Vân cô nương này không nhiều lắm, nhưng nàng cũng có thể hiểu được đại khái tính tình của vị Vân cô nương này, thực là yên tĩnh.
Vị nữ tử xinh đẹp được chủ tử mang về này đúng thực là một nữ tử tĩnh lặng, lạnh nhạt, không giống như nữ tử quý tộc trong hoàng cung kia ôn ào, kiêu ngạo, ương ngạnh, cũng không như là nữ tử của nhà giàu bình thường, nàng giống như là tiên nữ lưu lạc xuống cõi trần, dung mạo thanh nhã tinh xảo, khí chất đạm mạc như nước, quả thật có thể làm cho nam nhân lâm vào điên cuồng. Ngay cả nàng là nữ tử khi nhìn thấy vị Vân cô nương này cũng nhịn không được mà si mê. Hơn nữa thái độ của vị Vân cô nương này đối với nô tỳ các nàng hay hạ nhân khác còn cực kỳ ôn hòa, nếu ai giúp nàng, nàng còn nói lời cảm tạ với bọn họ, ví như người khác, khẳng định sẽ không nói vậy.
Không biết vị Vân cô nương này có quan hệ gì với chủ tử? Trước kia chủ tử đối với nữ nhân đều luôn hờ hững lạnh nhạt thậm chí né tránh xa xa, chứ càng không nói là cho nữ tử nào ở bên cạnh. Nếu là trước kia, chủ tử tuyết đối không có khả năng đối xử như vậy với vị Vân cô nương này, mà lần này khi chủ tử trở về, bên cạnh, lại dẫn theo một vị nữ tử mỹ mạo như tiên, thực làm cho mọi người các nàng lấy làm khiếp sợ.
Cho nên cũng đều rất ngạc nhiên không biết Vân cô nương với chủ tử rốt cuộc là cái quan hệ gì? Vị Vân cô nương này cho dù là đối mặt chủ tử hay sau lưng đều lạnh nhạt, bình tĩnh như vậy, trong mắt lại càng không có ái mộ sâu sắc giống như những nữ tử khác đối với chủ tử.
Nhìn nữ tử dung mạo xinh đẹp này một hơi uống hết bát nước thuốc, người không biết còn tưởng trong bát đó không phải nước thuốc đắng chát đâu đấy. Chỉ cần ngửi vị đắng nồng đậm của nước thuốc thôi cũng có thể tưởng tượng được thuốc này đắng đến mức nào. Nếu không phải nhìn thấy Vân cô nương khi uống thuốc có hơi nhíu mi, nàng thật hoài nghi nước thuốc này có phải không hề đắng chút nào hay không?
“ Không cần cảm tạ, đây đều là việc nô tỳ phải làm, Vân cô nương nếu mệt thì nên nghỉ ngơi cho tốt.” Liên Chi nhận lại cái bát không, dịu dàng nói.
“ Không cần, ta định ra ngoài đi lại một chút, nằm ở trên giường lâu như vậy cũng có chút buồn, hít thở không khí mới mẻ bên ngoài một chút cũng tốt, cô không cần quản ta, cứ đi làm việc của cô đi.” Ngồi tựa trên giường, Vân Khinh nhìn thời tiết bên ngoài cửa sổ rồi thản nhiên nói.
“ Chuyện của nô tỳ chính là hầu hạ Vân cô nương, Vân cô nương đợi một chút, nô tỳ sẽ đi chuẩn bị.” Bưng bát không trong tay, Liên Chi nghe được lời nói của Vân Khinh xong liền đi tới một gian phòng khác, đem ghế nằm trong phòng chuyển ra ngoài.
Một lát sau, đã thấy Liên Chi tiến vào: “Vân cô nương có thể đi ra ngoài ngồi, nô tỳ đều đã chuẩn bị mọi thứ tốt rồi.”
“ Được, cám ơn.” Vân Khinh nhìn thấy ý cười trong suốt trên mặt Liên Chi thì nhàn nhạt nói.
“Không cần cảm tạ, đây đều là chuyện nô tỳ phải làm.”
Vân Khinh xuống giường đi ra khỏi phòng, ánh mặt trời chiếu ngiêng trên người nàng, luồng sáng thản nhiên bao vây quanh Vân Khinh, khiến cho thoạt nhìn quanh người nàng như đang phát ra quầng sáng nhu hòa, trong suốt vô cùng rực rỡ. Ánh sáng như ngưng trên da thịt, làm cho Vân Khinh giờ phút này càng hiện lên vẻ thánh khiết không vướng bụi trần.
Vân Khinh nhắm mắt lại thả lỏng thân thể của chính mình, lẳng lặng đứng trong viện, hít thở làn không khí mới mẻ, nặng nề trên người dần bị xua tan đi. Gió nhè nhẹ đưa, ánh mặt trời rơi nghiêng trên người, tâm tình thả lỏng, cảm giác vô cùng thoải mái làm cho trên khuôn mặt thanh nhã tinh xảo của Vân Khinh hiện ra một chút mỉm cười xuất phát từ nội tâm. Nụ cười kia, làm cho thiên địa vạn vật đều phải biến sắc, làm cho nhật nguyệt đều lâm vào ảm đạm, nụ cười kia đúng là khuynh quốc khuynh thành, tuyệt thế vô song!
Lúc này, Vân Khinh đang đắm chìm trong ánh mặt trời ấm áp, vô cùng thánh khiết, vô cùng phiêu dật, vô cùng xuất trần, giống như đã trải qua muôn kiếp, giống như tiếp theo sẽ đón gió mà đi.
Ở bên cạnh, Liên Chi lẳng lặng đứng tại chỗ, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh một tiếng, hô hấp thật cẩn thận, chỉ sợ sẽ phá hủy một màn duy mỹ này, ánh mắt mang theo si mê chăm chú nhìn Vân Khinh đang đắm mình trong ánh mặt trời. Trong mắt có hâm mộ, có si mê nhưng không hề có ghen tị, bởi vì vẻ đẹp của Vân Khinh là nét đẹp các nàng không thể nào sánh được. Một người dung mạo xinh đẹp sẽ dễ khiến cho người khác ghen tỵ, nhưng nếu như người kia đã đẹp đến mức làm cho người ta tự cảm giác không thể nào sánh được, thì khi ấy chỉ còn lại có hâm mộ mà thôi, chính là ngay cả ghen tỵ cũng đều không thể ghen tỵ nổi.
Mà Vân Khinh lại là người như vậy, dung mạo thanh nhã tinh xảo, hơi thở yên tĩnh lạnh nhạt toát ra trên người nàng đều phối hợp đầy đủ không hề dư thừa. Cứ tĩnh nhã (tĩnh lặng + thanh nhã) như vậy, xuất trần như vậy, đạm bạc như vậy, vô hình chung trên người nàng tản ra một loại khí chất làm cho tâm tình người ta khi nhìn thấy nàng đều không tự chủ được mà bình tĩnh lại, trong lòng cũng tĩnh lặng đến lạ kỳ.
Tại đây không chỉ có Liên Chi đắm chìm trong cảnh đẹp duy mỹ trước mắt, mà một vị nam tử áo đỏ khi bước vào trong viện thấy một màn như vậy cũng thật lâu mới có thể hoàn hồn. Động tác thân thể như ngưng tụ tại một khắc, đôi mắt hoa đào hẹp dài thật sâu nhìn chăm chú vào khung cảnh không xa kia, cho dù đã gặp qua vô số mỹ nhân nhưng khi hắn nhìn thấy Vân Khinh vẫn nhịn không được mà cảm thấy kinh diễm. Một nữ tử quá đẹp, thánh khiết thoát tục, đây là nữ tử đã làm cho Đại hoàng huynh mang về bên người sao? Quả nhiên rất đẹp….
Vân Khinh phục hồi lại tinh thần, cảm giác như có một tầm mắt nóng rực tập trung ở trên người mình, mày liễu khẽ nhíu, đôi mắt mở to, nghiêng đầu, tầm mắt cũng nhìn lại theo hướng kia, chỉ thấy một người nam tử xinh đẹp đến cực điểm mặc áo bào đỏ đang đứng cách đó không xa, chăm chú nhìn nàng.
“Ngươi là ai?” Vân Khinh thản nhiên hỏi, giọng nói linh hoạt réo rắt theo đó tràn ra, làm cho Liên Chi đang đứng một bên nhìn đến si mê phục hồi tinh thần lại, nhìn theo tầm mắt của nàng xem là ai, kia, kia, kia không phải là….
“Nô tỳ tham kiến Ngũ Hoàng tử.” Liên Chi nhìn đến nam tử áo đỏ đang đứng cách các nàng không xa, lập tức cung kính thi lễ với hắn.
“Miễn lễ, bổn Hoàng tử nói rồi không cần phải thi lễ nhiều như vậy, nói vậy vị cô nương này chính là người mà Hoàng huynh mang về ư? Bổn Hoàng tử ta tên gọi Hiên Viên Nhiêu, không biết cô nương có thể nói cho tại hạ biết phương danh của nàng là gì không?” Hồng y nam tử kia thấy Liên Chi chuẩn bị hành lễ bèn cất tiếng nói, sau đó nhìn Vân Khinh thần sắc lạnh nhạt mà cười rực rỡ, cả người tràn ngập cảm giác xinh đẹp nhưng đầy tà mị.
Một mái tóc dài đen như mực hiện ra sắc khí nhu mì, mái tóc không búi mà xõa rối tung ở sau người, bóng loáng buông thuận xõa xuống giống như đoạn vải tơ tằm thượng hạng. Dưới hàng mày liễu thanh tú giống như nữ tử là một đôi mắt sâu, đen đến lạ thường có thể làm cho người ta hồn xiêu phách lạc, khóe mắt hơi nhếch lên trên, càng làm tăng thêm vẻ chọc ghẹo, phong tình. Đôi môi đỏ mọng, tựa tiếu phi tiếu (ẩn cười mà như không cười), da thịt trắng nõn như tuyết, giống như tản ra quầng sáng màu bạc nhè nhẹ, nếu là nữ tử bình thường khi gặp khẳng định sẽ vô cùng điên cuồng, khẳng định sẽ thét chói tai, nhưng là Vân Khinh đâu phải nữ tử bình thường, cho nên…
“Vân Khinh. Có việc gì thế?” Vân Khinh lạnh nhạt nhìn Hiên Viên Nhiêu trước mắt đang cười vô cùng rực rỡ thản nhiên nói, đôi mắt bình tĩnh không có một tia gợn sóng, không hề hiện ra một tia thần sắc khác thường, tỷ như, kinh diễm.
Ách… phản ứng lãnh đạm của Vân Khinh làm cho một người mọi việc luôn thuận lợi như Hiên Viên Nhiêu giật mình một hồi, ngơ ngác nhìn nữ tử thần sắc đạm mạc trước mặt, ôm lấy một chút ý cười tà tứ, độ cong vẫn đọng lại trên khóe miệng đứng đó, phản ứng của nàng thực làm cho hắn trong một thời gian ngắn không biết phản ứng lại như thế nào. Vốn nghĩ dung mạo tuấn mỹ xinh đẹp của hắn sẽ làm cho một người chỉ cần nhìn đến trong mắt đã lộ ra một chút thần sắc kinh diễm, tự chủ tốt còn có thể khắc chế chính mình, chỉ ở một bên si mê nhìn hắn, tự chủ không tốt nói không chừng còn thừa dịp hắn không chú ý liền bổ nhào lên hắn, nhưng mà nữ tử này nhìn thấy hắn thì thực sự một chút phản ứng cũng không có?!
Có cần phải lãnh đạm như vậy hay không? Tốt xấu gì hắn cũng là người tuấn mỹ vô song, mê chết ngàn vạn nam thiếu, nữ thiếu – Ngũ Hoàng tử Hiên Viên Nhiêu đó! Khuôn mặt hắn, thân phận của hắn chẳng nhẽ không thể khiến nữ tử này có một chút cảm xúc sao? Cho dù là một chút rất nhỏ đều được! Nhưng không có! Một chút cũng không có! Tuy rằng trước kia hắn cũng không để ý điều này lắm, nhưng mà không biết vì sao khi đứng trước nữ tử lãnh đạm này, trong lòng hắn lại không giữ nổi bình tĩnh.
“Ách không có việc gì, không có việc gì, chính là nghe nói Hoàng huynh có mang theo một nữ tử trở về nên có chút tò mò mà thôi, bởi vì trước kia Hoàng huynh đối với nữ nhân gì đó đều là vô cùng thận trọng.” Hiên Viên Nhiêu đối với việc Vân Khinh không bị mê hoặc bởi sắc đẹp của mình thì càng nảy sinh hứng thú lớn hơn, nữ tử này không phải chỉ có chút đặc biệt đâu. Đôi mắt hoa đào hẹp dài khẽ xẹt qua một tia dị sắc, nhìn Vân Khinh nói.
“Nhìn xong rồi.” Vân Khinh thản nhiên thốt ra ba chữ, sau đó liền hướng tới cái ghế dựa mà Liên Chi đã chuẩn bị tốt lúc trước, cũng không thèm cho Hiên Viên Nhiêu một cái liếc mắt.
“Xem xong, xem xong, nếu Hoàng huynh còn chưa trở về Bổn hoàng tử liền ở lại nơi này một chút vậy.” Hiên Viên Nhiêu nghe được ý trong lời nói của Vân Khinh thì đối mắt hoa đào hiện lên ý cười, không mời mà tiêu sái đến ngồi ở chỗ đối diện Vân Khinh, tay cầm ấm trà ở trên bàn tự rót một cho mình một chén trà, thần thái nhàn nhã, bộ dạng ngồi ở kia nhìn cũng biết không có ý định đi