• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người suýt thì quên mất trận bão táp mà họ gặp phải trong bệnh viện chiều nay.

Hiện trường lúc đó rất hỗn loạn, Lưu Nhất Hàng theo bản năng bảo vệ mấy bác sĩ và y tá trốn vào phòng làm việc, nhóm người hung ác bám riết lấy bọn họ, Lưu Nhất Hàng đứng gần đấy nhất tự nhiên trở thành mục tiêu tấn công.

Có lẽ vì tình thế lúc đấy quá gấp gáp cậu chỉ cố tránh né mà không đánh trả, trong lúc vội vàng, tấm lưng lộ ra của cậu cũng bị trúng thương nặng. Cụ thể bị thương do người ta đánh hay đá, dùng tay không hay vũ khí tấn công cậu hoàn toàn không nhớ nổi nữa.

Sự việc phát sinh quá đột ngột, hiện trường thì hỗn loạn, sau khi sự việc kết thúc Lưu Nhất Hàng và Hạ Dương Ba vội vã quay trở lại nhà họ Lưu. Họ căng thẳng suốt cả đêm để đối mặt với khoảnh khắc cực kỳ khó khăn ấy. Cho đến khi bị Ngô Thịnh đánh một đòn, dây thần kinh căng cứng của cậu mới dần dần thả lỏng trở lại, ngay lúc này cậu mới cảm nhận được đau đớn.

Hạ Dương Ba không biết nên trách Lưu Nhất Hàng thiếu cẩn trọng hay nên tự trách bản thân quá cẩu thả nữa. Thậm chí anh còn không biết người của mình bị đánh, bị thương, bị bắt nạt, bị oan ức khi nào.

Anh nhìn cậu, đôi mắt ửng hồng.

Lưu Nhất Hàng cười: “Anh đừng bày ra dáng vẻ như con dâu nhỏ bị bỏ rơi thế chứ, em không phải vẫn đang nằm cạnh anh đây sao? Anh yên tâm, cho dù có phải chống lại cả thế giới em vẫn sẽ bên cạnh anh.”

“Anh không muốn em chống lại cả thế giới”. Hạ Dương Ba nhẹ giọng, mười phần kiên định nói: “Nhưng anh vẫn muốn ở bên cạnh em.”

Sáng hôm sau Hạ Dương Ba dậy rất sớm, Lưu Nhất Hàng nằm trên giường, nhíu mày thật chặt, mi mắt khẽ run rõ ràng là ngủ không được ngon giấc. Anh gọi cậu một tiếng, lo lắng cậu nằm ngửa sẽ đè vào vết thương sau lưng. Nhưng cậu có vẻ đang ngủ rất sâu và không hề có ý sẽ tỉnh lại.

Thấy trên má cậu ửng đỏ một cách không tự nhiên, anh chợt lo lắng rồi thận trọng duỗi tay ra kiểm tra trán cậu.

Quả nhiên hơi phát sốt.

Hầu hết những vết sưng đỏ trên mặt cậu đã giảm bớt hơn phân nửa, nhưng khóe mắt vẫn còn một mảng xanh tím làm Hạ Dương Ba đau lòng muốn ch*t. Anh dằn lòng gọi cậu vài lần nhưng cậu chỉ cau mày và phát ra mấy tiếng ậm ừ.

Hạ Dương Ba hết cách đành phải giúp cậu gọi điện thoại tới bệnh viện xin nghỉ phép, sau đó lại gọi một cuộc cho Hứa Ngụy Trì.

Hứa Ngụy Trì nghe điện thoại, hơi lo lắng hỏi: “Nhất Hàng không sao chứ?”

“Không ổn lắm…” Anh nói: “Tôi gọi cho cậu chính là vì chuyện này đây… tôi muốn nghỉ phép hai ngày, Nhất Hàng hơi sốt nên tôi phải ở nhà chăm sóc em ấy”

“Sốt?” Hứa Ngụy Trì không hiểu hỏi: “Sao lại bị sốt?”

Hạ Dương Ba không nói nhưng Hứa Ngụy Trì cũng lờ mờ biết được anh có chút trách cứ Ngô Thịnh và Lưu Nhất Ngôn. Một người thì lòng dạ độc ác, một người mệnh danh là có quan hệ tốt nhất với anh nhưng đến cả một lời khuyên cũng không có.

Hứa Ngụy Trì hơi do dự, khẽ thở dài nói: “Chuyện này không thể trách Ngô Thịnh… Nhất Ngôn đã sớm biết Nhất Hàng không kìm nổi sẽ… ờm… công khai mình đồng tính với gia đình… cho nên cô ấy mới cùng Ngô Thịnh nghĩ cách lúc đấy nên làm thế nào để trấn an gia đình… nhưng Nhất Hàng quá vội, chúng tôi đều không ngờ được rằng hai người sẽ nhanh như vậy … lúc đó Ngô Thịnh đánh Nhất Hàng cũng là do tình thế cấp bách anh ấy không còn lựa chọn nào khác… anh ấy giáng đòn phủ đầu, di chuyển trọng tâm của cuộc mâu thuẫn để cả nhà tạm thời mất kiểm soát, như vậy hai người mới có cách vãn hồi…”

“Dương Ba… các cậu thật là không có lý trí…” Hứa Ngụy Trì không nhịn được oán trách: “Nhất Hàng còn nhỏ, chưa hiểu chuyện,nhưng  còn cậu…”

“Nếu như có thể tìm lại được lý trí thì hôm nay sao tôi có thể đi đến bước này chứ” Hạ Dương Ba cười khổ hỏi lại.

Cuối cùng, do lo lắng cho tình hình của Lưu Nhất Hàng, Hạ Dương Ba không nói nhiều với Hứa Ngụy Trì nữa mà cúp luôn điện thoại.

Cũng may trong nhà có một bác sĩ, các loại thuốc trong hộp thuốc của Lưu Nhất Hàng chuẩn bị đều được thay đổi định kỳ. Hạ Dương Ba tìm một ít thuốc hạ sốt với thuốc tiêu viêm, lại lấy thêm một cái nhiệt kế rồi trở về phòng ngủ.

Lúc này Lưu Nhất Hàng đã tỉnh, cậu mở to hai mắt nằm ngửa trên giường, ánh mắt rời rạc nhìn lên trần nhà. Khi nghe thấy tiếng Hạ Dương Ba đi vào cậu vô thức quay lại nhìn, lúc đó biểu tình trong mắt mới dần dần trở lại. Cậu mở miệng gọi một tiếng “Anh Hạ”, âm thanh phát ra trầm khàn, cổ họng giống như bị đốt cháy vậy.

“Tỉnh rồi hả?” Hạ Dương Ba bước đến ngồi xuống bên giường: “Há miệng nào”. Anh vừa nói vừa lấy nhiệt kế ra khử trùng. Lưu Nhất Hàng ngoan ngoãn há miệng, anh đặt nhiệt kế xuống dưới lưỡi cậu rồi giơ tay kiểm tra nhiệt độ trên trán: “Hơi nóng, anh xin nghỉ phép hộ em rồi. Em đừng nhúc nhích để xem xem bao nhiêu độ trước nào. Giờ anh sẽ đi mua cho em chút cháo…”

Lưu Nhất Hàng hiếm khi ngoan ngoãn gật nhẹ đầu, đôi mắt to tròn ngân ngấn nước, bộ dáng khác hoàn với ánh mắt sáng ngời nhìn vào anh như mọi lần, nó được bao phủ bởi một tầng hơi nước mỏng khiến cho cậu cứ như một đứa trẻ mới lớn.

Hạ Dương Ba thật sự cảm thấy mình giống như nuôi một đứa bé vậy.

Một lúc sau Hạ Dương Ba quay trở lại. Anh đi vào bếp một lúc lâu rồi bưng ra một bát cháo trắng tỏa ra hơi nóng hầm hập đưa tới trước mặt Lưu Nhất Hàng.

Hạ Dương Ba lấy nhiệt kế ra khỏi miệng cậu trước, cười nói: “Em thật sự là ông của anh à,cho nên không tự bỏ nhiệt kế ra được?”

Lưu Nhất Hàng cũng cười, chống tay ngồi dậy, quay đầu cùng anh xem nhiệt kế.

37,9 độ, sốt nhẹ.

Hạ Dương Ba thở phào nhẹ nhõm, đem nhiệt kế đặt lên đầu giường sau đó bưng cháo lên,vừa nói vừa bón cháo cho cậu:

“Được rồi, ăn một chút rồi uống thuốc.”

Lưu Nhất Hàng cau mày, bất mãn lẩm bẩm: “Không có mùi vị gì hết.”

“Không có mùi vị gì cũng phải ăn” Hạ Dương Ba đanh mặt, cư**g quyết nói.

Lưu Nhất Hàng bĩu môi, cực kì tủi thân nói: “Em khó chịu…”

Hạ Dương Ba hết cách, suy nghĩ một hồi liền đứng dậy đi vào bếp bỏ thêm chút đường vào cháo, sau đó mới đem bát nhét vào tay cậu.

“Anh đút em.” Lưu Nhất Hàng sắc mặt không được tốt cho lắm, cả người không có chút tinh thần nào thế mà lại giở trò vô lại, một chút cũng không chịu thua.

Sốt nhẹ chẳng phải bệnh nghiêm trọng gì, thế nhưng phát sinh trên cơ thể cần được bảo vệ nghiêm ngặt của Lưu Nhất Hàng liền như phát huy toàn bộ uy lực vậy. Cái người bình thường khỏe như vâm, không mệt mỏi dù chỉ một giây giờ phút này do bị bệnh mà dựa nửa người vào giường, yếu ớt vô lực rũ xuống đôi mi. Hạ Dương Ba cảm thấy người này đang trị mình.

Lưu Nhất Hàng cả người không có sức sống, cũng không muốn ăn. Một bát cháo chỉ ăn một nửa liền không ăn nữa, mặc kệ Hạ Dương Ba có cầm thìa cạy như nào cũng ngậm chặt miệng không chịu há.

“Được rồi, không ăn thì thôi vậy” Hạ Dương Ba để bát cháo ra một bên rồi lấy thuốc ra.

Lưu Nhất Hàng cau mày: “Không sao, em không cần uống thuốc đâu ngủ một giấc là khỏi ngay.”

Hạ Dương Ba không khuyên nổi cậu, anh nghĩ dù sao cậu cũng là bác sĩ sẽ tự biết chừng mực nên không cố chấp nữa.

“Vậy xem xoay qua kia để anh xem vết thương sau lưng thế nào.”

Lưu Nhất Hàng nằm nghiêng, quay lưng về phía Hạ Dương Ba. Hạ Dương Ba cẩn thận vén chiếc áo phông rộng thùng thình của cậu lên. Có lẽ do ánh sáng ban ngày tốt hơn mà anh thấy vết thương trên lưng cậu trông có vẻ càng nghiêm trọng.

Thuốc bôi tối hôm trước vẫn còn toát ra mùi đắng ngắt, Hạ Dương Ba chợt thấy đau lòng. Tựa hồ như không còn quan tâm gì nữa, anh hấp tấp cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên vùng giữa hai xương cánh bướm trên lưng cậu.

Lưu Nhất Hàng bỗng giật mình.

Môi Hạ Dương Ba chỉ chạm nhẹ lên lưng cậu một chút liền dời đi, cảm xúc ban nãy của anh được giải tỏa đôi chút: “Đừng nhúc nhích, anh bôi thuốc cho em.”

Bôi thuốc xong, lưng Lưu Nhất Hàng bị anh ấn đến phát nóng nên nhịn không được liền hơi động đậy.

Hạ Dương Ba giữ chặt cậu: “Em đừng nhúc nhích, nằm xuống máu không phân tán được… em cứ như này ngủ được không?”

“Không được, khó chịu lắm” Lưu Nhất Hàng vùi đầu trong gối lẩm bẩm nói.

Hạ Dương Ba bất lực: “Vậy phải làm sao đây? Anh cũng đâu thể khó chịu thay em được.”

“Anh ngủ cùng em.” Lưu Nhất Hàng yêu cầu.

Hạ Dương Ba không nói gì, cầm lấy chén bát chuẩn bị đi ra ngoài. Lưu Nhất Hàng vội vàng ngồi dậy: “Ấy ấy, anh đừng đi chứ!”

“Nằm xuống”. Hạ Dương Ba đã đi đến bên cửa quay đầu lại trừng mắt nhìn cậu: “Anh đi cất bát rồi quay lại ngay.”

Thế là trong phòng ngủ xuất hiện một cảnh tượng: Hạ Dương Ba nằm nghiêng sang bên trái, Lưu Nhất Hàng cuộn tròn người lại như tư thế của em bé còn trong bụng mẹ, mặt cậu dán sát vào lồng ng*c anh, cả người được anh ôm vào lòng.

Lưu Nhất Hàng khi ngủ thường thích dán sát vào người Hạ Dương Ba như vậy, đôi khi gác hai chân hai tay lên người anh, có lúc đưa tay vòng qua ôm lấy eo, đầu tựa vào chỗ gần xương quai xanh anh. Còn được Hạ Dương Ba ôm cả người vào lòng như một đứa trẻ chính là lần đầu tiên.

“Anh Hạ…” Giọng của Lưu Nhất Hàng hiếm khi trở nên mềm mại, còn mang theo âm mũi hơi nặng nói: “Em đã kể cho anh nghe chuyện ở Tanzania chưa?”

“Chưa…”

“Khi em mới đến đó cảm thấy cực kỳ khó chịu… điều kiện ở đó tồi tệ tới mức nào? Nó còn tồi tệ hơn cả điều tồi tệ nhất mà anh tưởng tượng. Nơi bọn em tới không phải là ngôi làng nghèo nhất nhưng em thấy điều kiện ở đó không thể tồi tệ hơn được nữa… không có nước, không thể tắm không thể rửa mặt, ngay cả nước uống cũng phải tiết kiệm, mọi thứ đều phải ưu tiên cho bệnh nhân…”

“Bọn em đều ngủ giường ghép…thậm chí cái đấy còn không được tính là giường ghép. Chỉ là trải chiếu rơm trên mặt đất, cả nhóm bác sĩ tụi em cứ thế mà chịu đựng…”

Hạ Dương Ba khó mà tưởng tượng được người ưa sạch sẽ như Lưu Nhất Hàng làm sao chịu đựng nổi hoàn cảnh như vậy.

“Mấy cái này vẫn chưa phải là khó khăn nhất, điều làm em cảm thấy khó khăn nhất chính là em lúc nào cũng nhớ anh.”

“Tại sao em lại đi Tanzania ư? Tất nhiên không  chỉ vì tấm lòng cao thượng muốn chữa bệnh cứu người, mà là em muốn trốn anh…”

“Em đã chạy trốn xa như vậy, còn đi đến cả Châu Phi rồi… thế nhưng cứ mỗi lần nhắm mắt là em lại nhìn thấy anh.”

“Em đi đến đâu cũng đều nhớ về anh, lúc đó em nghĩ, liệu có phải em thích anh rồi không?”

“Em không muốn suy nghĩ, nhưng lại không kìm nổi mà nghĩ…”

“Đặc biệt là lúc em bị cách li, nhắm mắt trông thấy anh, mà mở mắt vẫn trông thấy anh… sao anh cứ như âm hồn không tan vậy?”

“Em dứt khoát… thành thật suy nghĩ thật kỹ, thật cẩn thận…”

“Nhưng… anh Ba… em càng nghĩ, càng cảm thấy… em thật sự thích anh…”

“Thích tới mức… giống như sắp phát điên vậy…”

“Em bắt đầu sợ hãi, nếu như em bị lây nhiễm thì sao? nếu em ch*t ở Châu Phi… nếu em ch*t rồi… sẽ không còn cơ hội nào để nói anh biết nữa…”

“Em thích anh… cực kì thích anh…”

Tâm trạng Hạ Dương Ba vô cùng phức tạp, hóa ra lúc anh đang thống khổ dãy dụa như cái xác không hồn thì Lưu Nhất Hàng cũng đang nhớ về anh.

Hóa ra, cậu cũng yêu anh, hơn nữa còn yêu sớm hơn anh tưởng, yêu nhiều hơn anh nghĩ.

Hạ Dương Ba nghẹn ngào, nhẹ nhàng gọi: “Nhất Hàng…”

Người trong lòng khẽ động một chút nhưng không nói tiếng nào. Hạ Dương Ba chớp mắt cúi đầu nhìn xuống, anh phát hiện chú sói nhỏ ốm yếu hai má ửng đỏ, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lông mi khẽ rung động theo từng nhịp thở, bộ dáng cực kỳ ngoan ngoãn đáng yêu.

Người nào đó hồi nãy còn nói chuyện không ngừng vậy mà giờ đã ngủ say sưa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK