• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc bọn họ đưa quỷ nhỏ về nhà thì mùa xuân đã qua hơn nửa, cả Lâm Thành đều ngập trong màu đỗ quyên rực rỡ.

Chuyện nhận nuôi quỷ nhỏ coi như thuận lợi.

Tất nhiên là với điều kiện bỏ qua công tác kiến thiết tâm lý của bố mẹ hai bên, các loại giấy tờ chứng minh và quá trình qua lại vất vả. Mà bố mẹ hai bên mà nói… chủ yếu chỉ có bố của Lưu Nhất Hàng.

Bố Lưu làm người duy nhất không biết chuyện, lúc nghe được tin đã không còn sức mà tức giận nữa rồi, chỉ trừng mắt nhìn gương mặt hai mấy năm quen thuộc của Lưu Nhất Hàng, mắng cũng mắng không ra miệng.

Lưu Nhất Hàng lần này không tranh cãi với bố mình mà quỳ phịch xuống trước mặt ông, dập đầu một cái vang dội.

Nguyễn Ngọc Liên và Hạ Dương Ba đều bị hoảng sợ, quỷ nhỏ nằm trong ng*c Hạ Dương Ba kêu ê a, vươn tay tìm kiếm Lưu Nhất Hàng. Lưu Nhất Hàng quỳ trên mặt đất không nói lời nào, lưng thẳng tắp ngửa đầu nhìn bố.

Không khí trong nhà lại rơi vào xấu hổ.

Quỷ nhỏ như cảm nhận được không khí khẩn trương trong nhà, giãy dụa như không muốn ở trong lòng Hạ Dương Ba lấy một giây vậy.

Mắt bố Lưu thoáng rung động, nhìn Lưu Nhất Hàng phất tay: “Thôi, đứng lên xem đứa nhỏ đi.”

“Cảm ơn bố.” Lưu Nhất Hàng đứng lên, nhận lấy quỷ nhỏ trong tay Hạ Dương Ba, oán trách cười dí trán bé con: “Con thật là… mau gọi ông nội đi.”

Quỷ nhỏ đề phòng nhìn người lớn vừa hung dữ với Lưu Nhất Hàng, không hữu hảo xì một tiếng, bĩu môi dụi đầu vào cổ Lưu Nhất Hàng cọ đến cọ đi làm nũng như con thú con vậy.

Nguyễn Ngọc Liên phì cười: “Chắc là đói bụng rồi…” Sau đó quay sang Lưu Nhất Hàng: “Ôm bé con lại đây, mẹ vừa hấp trứng…”

Lưu Nhất Hàng hôm con theo mẹ vào trong, nhìn thấy trứng hấp vàng óng ánh vẩy thêm ít vừng và hành thái, ánh mắt quỷ nhỏ lập tức sáng lên.

“Vừa thấy ăn liền chảy nước miếng, giống hệt con hồi nhỏ.” Nguyễn Ngọc Liên vừa bón bé con ăn vừa nhìn Lưu Nhất Hàng, từ ái cảm thán: “Thoáng cái con đã lớn thế này… đã làm bố rồi…”

Như sửa đúng lời của Nguyễn Ngọc Liên, quỷ nhỏ chợt ngẩng đầu nuốt trứng trong miệng xuống, chui vào lòng Lưu Nhất Hàng nhìn cậu, dõng dạc gọi: “Mẹ ơi!”

Lưu Nhất Hàng không nhìn Nguyễn Ngọc Liên hóa đá, bất đắc dĩ cười, dùng ngón tay lau vụn dính bên miệng quỷ nhỏ, kiên nhẫn dạy: “Không phải mẹ, gọi bố…”

“Mẹ… Mẹ ơi…” Quỷ nhỏ gật đầu, ra vẻ rất đồng ý.

“Không phải mẹ, bố là đàn ông, gọi bố…”

Quỷ nhỏ nghiêng đầu nhìn Lưu Nhất Hàng, tựa như xác nhận cậu có phải đàn ông hay không. Thật lâu sau đôi mắt long lanh của bé cong lên, học bộ dáng của Lưu Nhất Hàng kêu: “Mẹ ơi!”

Lưu Nhất Hàng ôm quỷ nhỏ về phòng khách, bố Lưu và Hạ Dương Ba đã nói chuyện xong, nét mặt cả hai đều thoáng thư giãn, bố Lưu thậm chí còn chủ động hỏi ý kiến Hạ Dương Ba về vài vấn đề tiềm ẩn xí nghiệp nhỏ hay gặp phải.

Lưu Nhất Hàng thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm, vừa chơi với quỷ nhỏ vừa trêu ghẹo: “Bố, phí thuê anh Hạ đắt lắm đấy, bố biết hai vấn đề bố hỏi trị giá bao nhiêu không?”

Bố Lưu quay sang trừng cậu.

Hạ Dương Ba cười xòa: “Hai vấn đề này miễn phí, coi như dùng thử.”

Lưu Nhất Hàng lè lưỡi với anh, cúi đầu nghiêm túc trêu đùa quỷ nhỏ, không tham gia vào cuộc nói chuyện của bọn họ nữa.

Chờ trời tối, Lưu Nhất Ngôn và Hứa Ngụy Trì mang hai đứa bé đến ăn cơm.

Vào đến nhà, Hứa Mộ Ngôn vừa thấy quỷ nhỏ lập tức giãy khỏi lòng Hứa Ngụy Trì lon ton chạy tới, chạy đến cách Lưu Nhất Hàng một khoảng lại không dám tiến lên nữa, dùng bàn tay mũm mĩm chỉ quỷ nhỏ hỏi Lưu Nhất Hàng: “Cậu nhỏ, đây là em trai con à?”

Lưu Nhất Hàng cười gật đầu, vươn một tay về phía Mộ Ngôn, kéo bé đến cạnh mình: “Thấy em trai đáng yêu không?”

Hứa Mộ Ngôn cẩn thận ghé lại gần, tỉ mỉ nhìn quỷ nhỏ một lần, sau đó lại quay sang nhìn Hứa Dật Thần đã tới cạnh từ lúc nào, ngước đầu nói với Lưu Nhất Hàng: “Em trai trông không giống Thần Thần… nhưng mà đáng yêu hơn Thần Thần.”

Bé nói xong cười hì hì, tiếng cười như chuông ngân vang khắp cả nhà, làm mọi người không nhịn được cười theo.

Quỷ nhỏ có vẻ bị không khí vui sướng này lây nhiễm, trên gương mặt cũng dần xuất hiện dáng vẻ tạm lý giải là “cười”, hữu hảo quơ tay với Mộ Ngôn.

Mộ Ngôn ngẩn ra, chợt vươn hai tay về phía quỷ nhỏ, kiễng chân ôm bé: “Chị thích em trai lắm nha…”

Quỷ nhỏ rất yên tĩnh, chỉ cần không ai chọc giận bé thì bé vẫn luôn ngoan ngoãn vô cùng, làm người ta đau lòng. Trong lúc chờ cơm, quỷ nhỏ chơi với Hứa Mộ Ngôn một lát, hai đứa nhỏ ông nói gà bà nói vịt khoa tay múa chân giao tiếp vui vẻ quên cả trời đất, nhưng vừa ăn tối xong quỷ nhỏ liền dính lấy Lưu Nhất Hàng mà ngủ.

Bất ngờ là quỷ nhỏ cũng không sợ người lạ, thậm chí với người vừa gặp mặt đều hữu hảo vô cùng. Nhưng nói chung bé con hoàn toàn kế thừa thói dính người của Lưu Nhất Hàng, đa số thời gian đều dính trong lòng Lưu Nhất Hàng không ra, trừ thỉnh thoảng Hạ Dương Ba tới đổi đỡ cho Lưu Nhất Hàng ra thì không ai bế được bé hết.

Mà lúc này bé đã có thể chơi với đứa nhỏ khác rồi.

Lúc hai người mới nhận quỷ nhỏ về, chỉ cần không nhìn thấy Lưu Nhất Hàng là bé có thể khóc đến tê tâm liệt phế, thậm chí khiến người ta không tưởng nổi trong thân hình bé nhỏ của nhóc con này đâu ra lắm năng lượng bùng nổ vậy?

Lưu Nhất Hàng luôn kiên nhẫn dỗ bé, đến khi bé an tĩnh lại mới thôi.

Quỷ nhỏ không chịu rời người lấy một phút, mấy ngày đầu Lưu Nhất Hàng và Hạ Dương Ba đành phải luân phiên xin nghỉ phép ở nhà chăm bé, chờ bé dần ổn định, thích nghi với cuộc sống trong nhà hoặc chờ bé có thể chắc chắn được mình sẽ không bị bỏ lại nữa, Lưu Nhất Hàng mới nhờ y tá trưởng trong viện giới thiệu một người giữ trẻ có kinh nghiệm đến chăm bé con.

Người giữ trẻ sẽ đến vào bảy giờ sáng mỗi ngày, đến bảy giờ chiều là có thể tan tầm. Nói cũng lạ, hai người lúc trước luôn không có thời gian tan ca cố định, từ ngày có quỷ nhỏ ở nhà đều sẽ chạy về trước bảy giờ tối, trừ khi là có tình huống đặc thù phát sinh.

Khi nhặt được quỷ nhỏ, trên người bé không có bất cứ thứ gì chứng minh thân phận, Lưu Nhất Hàng đưa bé đi khám tổng quát toàn thân, có thể suy ra đại khái bé mới được hai hai tháng đến hai sáu tháng tuổi.

Như thế cũng chỉ kém hai chị em nhà Hứa Ngụy Trì không tới nửa tuổi, nhưng nhìn qua lại như nhỏ hơn cả một tuổi vậy.

“Ngủ rồi à?” Thấy đầu quỷ nhỏ gục xuống, Hạ Dương Ba thì thầm hỏi Lưu Nhất Hàng.

Lưu Nhất Hàng gật đầu, cẩn thận ôm bé con vào phòng mình, đặt bé lên giường, ghém chăn cho bé.

Lưu Nhất Ngôn nhìn bóng lưng cậu cảm khái vô cùng, nói với Hạ Dương Ba: “Nhìn bộ dáng nó bây giờ kìa, đâu còn là thằng nhóc hư đốn trước kia nữa!”

Hạ Dương Ba đồng ý gật đầu: “Làm bố rồi phải khác chứ.”

Dật Thần ngồi trên đùi bố im lặng uống sữa chua tráng miệng, Mộ Ngôn thì không ngoan như em trai, đang chạy tới chạy lui trong phòng khách.

Cô bé chạy đến giữa Hạ Dương Ba và Hứa Ngụy Trì, ôm đùi Hạ Dương Ba cười hì hì hỏi: “Chư Hạ, chư thích em trai nhỏ không?”

Hứa Ngụy Trì bất đắc dĩ vỗ nhẹ đầu con gái, sửa đúng bé: “Chú Hạ chứ!”

“Là chư Hạ!” Mộ Ngôn như con vẹt nhỏ lặp lại, mà hiệu quả thật không rõ.

Trẻ nhỏ nói không lưu loát cũng bình thường, Hạ Dương Ba không so đo với cô bé, nhẹ nhàng véo gương mặt bụ bẫm của bé đap: “Chú thích chứ!”

Cô bé vui vẻ vỗ tay, lại nắm bàn tay to của Hứa Ngụy Trì nói: “Bố ơi bố, bố cũng thích em trai nhỏ đúng không?”

Hứa Ngụy Trì nhìn thoáng qua Hạ Dương Ba, thấy đối phương cười với mình như mong ngóng đáp án cùng Mộ Ngôn vậy. Anh ấy dùng ngón trỏ quệt nhẹ mũi Mộ Ngôn: “Thích…”

“Oa! Bố cũng thích em trai nhỏ!” Mộ Ngôn hoan hô một tiếng, chạy tới quấn lấy Hứa Dật Thần: “Thần Thần, em có thích em trai nhỏ không?”

Dật Thần dùng sức cắn núm v* cao su, ngây ngô đáp: “Thích!”

Mộ Ngôn lại chạy tới chỗ bố Lưu: “Ông trẻ, ông cũng thích em trai nhỏ chứ?”

Bố Lưu ngẩn người, nghĩ một lát, đang định đáp lời thì thấy Lưu Nhất Hàng đẩy cửa phòng ngủ đi ra, nhìn mọi người vui vẻ bên ngoài thì tò mò hỏi: “Mọi người đang nói cái gì?”

Mộ Ngôn tung tăng chạy tới chỗ Lưu Nhất Hàng, vươn tay muốn Lưu Nhất Hàng bế, sau đó hôn chụt lên má Lưu Nhất Hàng, ôm cổ cậu nhỏ ngọt ngào nói: “Cậu nhỏ, mọi người đều rất thích rất thích em trai nhỏ nha!”

Lưu Nhất Hàng sửng sốt, nhìn thoáng qua bố mình bình tĩnh ngồi một bên, lại quay sang nhìn Mộ Ngôn: “Thật không?”

Mộ Ngôn trịnh trọng gật đầu như trống bỏi.

“Thế chờ em trai nhỏ ngủ dậy cháu đi nói với em nhé…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK