Khi Lưu Nhất Hàng tỉnh lại lần nữa Hạ Dương Ba đã không còn ngủ bên cạnh. Bên ngoài phòng khách truyền vào tiếng nói chuyện nho nhỏ.
Cậu lắng tai nghe một hồi, sau khi biết đấy là tiếng của mẹ cậu bà Nguyễn Ngọc Liên thì lập tức bị dọa tới cả người đổ đầy mồ hôi lạnh. Cậu không để tâm tới vết thương trên lưng nữa, tùy tiện cầm một cái áo phông rộng rãi mặc vào rồi cuống quýt ra khỏi phòng ngủ.
Hai người ngoài phòng khách trông thấy cậu thì hơi sửng sốt, Hạ Dương Ba kịp thời phản ứng, ôn nhu hỏi cậu : “Dậy rồi? Có đói không?”
Lưu Nhất Hàng không trả lời, mắt cứ chăm chăm nhìn vào mặt Nguyễn Ngọc Liên. Sắc mặt bà so với người đang bị bệnh là Lưu Nhất Hàng cũng không khá hơn là bao. Mắt bà ửng đỏ, lại hơi sưng rõ ràng là do khóc mà ra, cũng không phải chỉ vừa nãy mới khóc mà là khóc nguyên đêm hôm qua.
Mẹ con hai người cứ thế giữ khoảng cách không xa không gần mở to mắt nhìn nhau. Ánh mắt Lưu Nhất Hàng nhìn vào bà mang theo chút không hiểu, có phòng bị, cũng có dò xét. Mà ánh mắt bà nhìn lại cậu không có gì khác ngoài sự lo lắng và đau lòng.
“Mẹ…” giọng Lưu Nhất Hàng thốt ra tựa như không phải của chính cậu nữa: “Sao mẹ tới đây?”
Nguyễn Ngọc Liên nhìn cậu hồi lâu mới nhỏ giọng trả lời “Nhất Ngôn nói… con bị bệnh… nên mẹ đến thăm con…”
Lưu Nhất Hàng đột nhiên cảm thấy có chút áy náy, lập tức bỏ đi đề phòng chậm rãi đi tới ngồi bên cạnh Nguyễn Ngọc Liên. Nguyễn Ngọc Liên quay qua hơi ngẩng đầu nhìn cậu, bà cau mày lại, đưa tay ra sờ trán cậu: “Còn sốt không? Mẹ thấy Tiểu Thịnh đánh con khá mạnh, con có đau không? Có khó chịu không? Có đói không? Con…”
“Mẹ…” Lưu Nhất Hàng bất lực cười cười: “Mẹ hỏi liền một hơi nhiêu câu như vậy rốt cuộc muốn con trả lời cái nào trước ạ?”
Nguyễn Ngọc Liên ngẩn ra, cười đáp lại: “Vậy trả lời từng câu đi!”
“Con có vẻ hết sốt rồi ạ, vốn dĩ chỉ là sốt nhẹ thôi không sao nữa rồi. Anh con đánh không mạnh tay lắm nên không đau. Con không thấy khó chịu nữa, một chút cũng không… cơ mà… con hơi đói…” Lưu Nhất Hàng nói xong còn tinh nghịch lè lưỡi với bà.
Nguyễn Ngọc Liên thấy yên lòng hơn phần nào.
Sáng nay Lưu Nhất Ngôn gọi điện cho ba Lưu Nhất Hàng nói cậu bị sốt, hôm nay còn xin nghỉ phép, bà ở bên cạnh nghe thấy liền bị dọa sợ ch*t khiếp. Tối hôm qua, cảnh tượng Ngô Thịnh đánh Lưu Nhất Hàng rành rành ngay trước mắt, rõ ràng đều là người một nhà vậy mà chẳng lấy một ai lên ngăn cản giúp cậu.
Ba Lưu cúp điện thoại, sắc mặt không tốt lắm, Nguyễn Ngọc Liên ngập ngừng hỏi: “Hay là chúng ta đi thăm con trai đi?”
Ba Lưu vẫn còn đang giận Lưu Nhất Hàng, hừ lạnh một tiếng: “Nó ch*t mới đáng!”
Nguyễn Ngọc Liên không nói gì, bà tìm Lưu Nhất Ngôn hỏi xin địa chỉ của Hạ Dương Ba và Lưu Nhất Hàng. Bà thu dọn một chút rồi thuận lợi ra ngoài, mặc dù ba Lưu nói nặng lời vậy nhưng không hề có ý ngăn cản bà.
Suốt dọc đường bà thấp thỏm không yên, một mặt lo lắng cho sức khỏe của Lưu Nhất Hàng, mặt khác lo lắng không biết nên đối mặt với con trai và Hạ Dương Ba ra sao.
Lưu Nhất Hàng vẫn còn đang ngủ nên Hạ Dương Ba ra mở cửa cho bà. Trong chốc lát hai người bỗng cảm thấy ngại ngùng. Đây đã là lần thứ ba bọn họ gặp nhau, hai lần trước là ở nhà họ Lưu, thậm chí bà còn coi anh là bạn của Lưu Nhất Hàng, ấn tượng đầu tiên về anh là một người cực kì tốt.
Hạ Dương Ba nghĩ đến mình đã phụ lòng tin của Nguyễn Ngọc Liên nên chợt cảm thấy hơi xấu hổ, anh ngập ngừng nói: “Cô… vào nhà ngồi ạ?”
Hạ Dương Ba rót cho bà một cốc nước, thấy bà bất an nhìn ngó xung quanh liền nói nhỏ: “Nhất Hàng có chút không khỏe, vẫn chưa ngủ dậy, cô cứ ngồi đây…”
Hình như trong phòng bếp phát ra tiếng đang nấu gì đó, Hạ Dương Ba giải thích: “Cháu đang nấu ít cháo, đợi em ấy ngủ dậy nếu vẫn cảm thấy không khỏe có thể ăn một chút…”
Mọi thứ đều rất chu đáo tỉ mỉ, Nguyễn Ngọc Liên không tìm ra được chỗ nào đáng chê nên im lặng, không nói thêm lời nào nữa.
Hạ Dương Ba nghĩ bà đang lo lắng cho Lưu Nhất Hàng liền cười an ủi: “ Cô đừng lo lắng, sức khỏe Nhất Hàng rất tốt, chỉ là hơi sốt nhẹ, không nghiêm trọng đâu ạ.”
“Tại sao tự dưng lại phát sốt?” Nguyễn Ngọc Liên cứ như đang tự nói với chính mình mà hỏi.
Hạ Dương Ba ngẩn ra, nghĩ nghĩ rồi nói: “Có lẽ là tâm trạng không tốt… hôm qua… trước khi bọn cháu về nhà, ở bệnh viện đã xảy ra sự việc không được vui vẻ cho lắm, về sau còn… còn phát sinh thêm chuyện đó nữa… nên chắc chắn trong lòng em ấy rất khó chịu. Em ấy cũng không nói gì, sáng nay tỉnh dậy cháu mới phát hiện…”
“Cháu vất vả rồi!” Nguyễn Ngọc Liên đột nhiên nhìn anh nhẹ giọng nói: “Khó khăn lắm đúng không?”
Hạ Dương Ba sửng sốt hồi lâu, không hiểu ý bà đang nói gì chỉ đành cứng ngắc trả lời: “Không khó ạ, Nhất Hàng rất ít khi bị ốm nên không làm người khác lo lắng đâu ạ.”
“Con cô cô biết chứ, thằng bé…” Nguyễn Ngọc Liên lắc đầu cười khổ: “Nó đã được bọn cô chiều hư từ lúc còn nhỏ đến giờ, đừng chỉ nhìn vào dáng vẻ cao lớn của nó, thực ra nó không hề biết tự chăm sóc bản thân.”
Hạ Dương Ba tán thành những lời bà nói.
“Tiểu Hạ này…” trầm mặc một hồi, Nguyễn Ngọc Liên đột nhiên gọi anh: “Không giấu gì cháu… Tối qua cô đã nghĩ cả đêm, cũng khóc cả một đêm…”
Bấy giờ Hạ Dương Ba mới phát hiện mắt bà vừa đỏ vừa sưng.
“Cháu xin lỗi…”
Nguyễn Ngọc Liên không đáp lại câu xin lỗi của Hạ Dương Ba, trái lại tự hỏi: “Cô nghĩ mãi không hiểu, hai người đàn ông làm sao…làm sao sống cùng với nhau được?”
Hạ Dương Ba nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
“Đàn ông với đàn ông yêu nhau… nhất định sẽ bị người đời đàm tiếu sau lưng…” tâm trạng Nguyễn Ngọc Liên hơi kích động, mất kiểm soát thốt ra vài tiếng nức nở.
Hạ Dương Ba há miệng, không biết nên nói gì .
“Cô… trước giờ cô chưa từng thấy… hai người đàn ông… chung sống sinh hoạt cùng nhau như vậy…”
“Cô à…” Hạ Dương Ba khẽ mở miệng “Cô chưa nhìn thấy không có nghĩa là không có… cháu không biết nên mở lời với cô như nào. Có thể cô không cách nào hiểu được, nhưng cháu vẫn muốn nói… vẫn muốn cho cô biết… tình cảm cháu dành cho Nhất Hàng…”
“Cháu cực kì cực kì yêu Nhất Hàng, có thể đối với cô loại tình yêu này thật méo mó, thậm chí nó thật dị dạng… Nhưng cháu rất yêu em ấy, cháu muốn ở bên em ấy, muốn cùng chung sống với em ấy, muốn chăm sóc em ấy thật tốt và cùng em ấy đối mặt với tương lai sau này. Dù không được cô chấp nhận, cháu cũng không hề cảm thấy tình cảm này là sai trái.”
“Nhưng cháu cũng tôn trọng ý kiến của Nhất Hàng… nếu em ấy không muốn hoặc không đồng ý đi chăng nữa, cháu đều có thể chấp nhận…”
“Cháu hiểu lầm rồi!” Nguyễn Ngọc Như vội ngắt lời anh “Cô tới đây… không phải là ép hai đứa chia tay…” Nói rồi bà dời mắt nhìn về hướng phòng ngủ, cố nhịn xuống tiếng nức nở, nghẹn ngào nói “Cô chỉ muốn đến thăm thằng bé… xem nó có ổn không…”
Vừa dứt lời, đã trông thấy Lưu Nhất Hàng tuy cả người tiều tụy nhưng vẫn đứng nghiêm chỉnh bên cửa phòng ngủ.
Nhìn thấy bộ dạng bĩu môi kêu đói vô cùng đáng yêu của Lưu Nhất Hàng, Hạ Dương Ba không nhịn nổi cười, anh vừa đi vào phòng bếp vừa nói với cậu: “Anh mới nấu chút cháo kê cho em.”
“Á!” Lưu Nhất Hàng ngửa mặt lên trời, nói: “Em muốn ăn thịt cơ!”
“Ăn chút cháo lót dạ trước đã rồi anh đo nhiệt độ cho em, sau đó anh đi nấu cơm ngay.” Hạ Dương Ba bưng tô cháo vàng sánh đưa tới trước mặt cậu rồi nghiêm túc dặn dò. Đoạn anh lại quay qua nói với Nguyễn Ngọc Liên: “Cô ơi, nếu cô không bận gì thì ở lại ăn trưa cùng tụi cháu ạ.”
Nguyễn Ngọc Liên muốn ở miệng từ chối nhưng nhìn thấy Lưu Nhất Hàng ngoan ngoãn xúc từng thìa cháo ăn một cách ngon lành bà liền thay đổi chủ ý. Cậu chân thành nhìn về phía Hạ Dương Ba, gương mặt mang theo hai phần cười nhạt cùng với ba phần thấp thỏm, lén gật nhẹ đầu.
Lưu Nhất Hàng ngoài mặt tỏ vẻ như đang ăn cháo nhưng thực ra là lặng lẽ quan sát phản ứng của Nguyễn Ngọc Liên. Thấy bà gật đầu mấy lần Lưu Nhất Hàng nhịn không được cười phá lên, cậu ném thìa vào bát rồi chạy tới khoác vai bà: “Mẹ, con nói mẹ nghe nè, anh Ba nấu cơm ngon bá cháy luôn.”
Nguyễn Ngọc Liên ghen tị trừng mắt nhìn cậu: “Ngon hơn mẹ nấu luôn à?”
“Tất nhiên là kém hơn một chút so với mẹ nấu rồi!” Lưu Nhất Hàng vội cười nịnh nọt.
Lưu Nhất Hàng chậm rì rì ăn hết bát cháo, Hạ Dương Ba đợi cậu ăn xong liền đo nhiệt độ cho cậu. Mặc dù nhiệt độ có giảm xuống một chút nhưng cậu vẫn còn đang sốt nhẹ. Hạ Dương Ba có chút không yên tâm về vết thương trên người cậu, nhưng lại sợ nói ra rồi sẽ càng làm Nguyễn Ngọc Liên lo lắng hơn, cuối cùng anh lòng đầy phiền muộn bỏ vào bếp nấu cơm.
Hạ Dương Ba vừa rời đi, Nguyễn Ngọc Liên không nhịn nổi nữa xấu xa véo nhẹ vào đùi Lưu Nhất Hàng: “Thằng nhóc thối!”
Lưu Nhất Hàng vốn dĩ muốn cười đùa để quên đi những chuyện không vui, nhưng thấy dáng vẻ trầm tư của Nguyễn Ngọc Liên cậu bỗng thấy không thoải mái. Thế là cậu đưa bàn tay to lớn của mình ra, nhẹ nắm lấy tay của Nguyễn Ngọc Liên, bao bọc lại trong lòng bàn tay mình, dáng vẻ khẩn cầu nhìn bà: “Mẹ…”
Dù sao cũng là con trai mình, Lưu Nhất Hàng vừa vẫy vẫy đuôi bà liền hiểu ý cậu muốn gì. Tuy nhiên không có nghĩa là Nguyễn Ngọc Liên có thể dễ dàng chấp nhận được việc này. Bà khó chịu chớp chớp mắt, muốn ngăn lại giọt lệ chực trào ra ở khóe mắt, thế nhưng chất lỏng ấm áp đó trực tiếp rơi xuống mu bàn tay của Lưu Nhất Hàng
Lưu Nhất Hàng lập tức cuống lên: “Ấy, mẹ, mẹ đừng khóc mà…”
“Mẹ có thể không khóc sao? Con đây là đang… là đang…” Nguyễn Ngọc Liên lau nước mắt, không nói ra câu tiếp theo là gì.
Lưu Nhất Hàng nắm chặt lấy tay mẹ mình, sau đó nói khẽ bên tai bà: “Cái này có gì đáng khóc chứ? Con không chạy trốn nữa, không phải con vẫn là con trai mẹ đây sao? Tính ra mẹ còn được lời ý, khi không tự nhiên có thêm một đứa con trai, mà đứa con này còn là thiên tài giữa nhân dân, tinh hoa của xã hội nữa.”
Nguyễn Ngọc Liên bị cậu chọc cười, trừng mắt nhìn cậu: “Nói hươu nói vượn.”
“Mẹ…” Lưu Nhất Hàng thu lại thái độ đùa cợt ban nãy, nghiêm túc nói: “Anh Ba thực sự là một người cực kì tốt.”
“Ồ? Vậy con nói xem tốt chỗ nào?”
“Tất cả đều tốt ạ!” Lưu Nhất Hàng nghiêm túc đếm đầu ngón tay: “Mẹ nhìn anh ấy xem, đẹp trai chứ? Lại còn chân dài, dáng người đẹp, da cũng đẹp nữa… hơn nữa người ta còn là đối tác của anh Hứa nha, lợi hại chưa? Mẹ nhìn nè, bây giờ ai là người đang bận bịu trong bếp nấu cơm cho hai mẹ con chúng ta? Cái này gọi là lên được phòng khách, xuống được phòng bếp! Đời này con có thể tìm được một cô gái tài giỏi như anh ấy sao?”
Lời này sao nghe có chút kì kì vậy nhỉ?
Nguyễn Ngọc Liên tối hôm qua đã sớm hiểu rõ mọi thứ từ trong ra ngoài con người của Hạ Dương Ba từ những lời của Lưu Nhất Ngôn và Hứa Ngụy Trì. Đối với bà, gia thế, học thức, công việc của Hạ Dương Ba bà đều không có hứng thú.
“Nhất Hàng… con nghĩ kỹ chưa? Con đường này…”
Lưu Nhất Hàng lập tức ngắt lời bà, nói tiếp: “Con đường này không dễ đi, con biết chứ. Nhưng vì con đường này không dễ đi, mà anh ấy đã một mình tự đi lâu như vậy, xa như vậy nhất định rất mệt mỏi, cũng rất đau khổ… thế nên con mới muốn cùng anh ấy bước tiếp về sau…”