• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Dương Ba bất lực xoa xoa ấn đường, sau khi ngồi trên ghế một lúc lâu thì lại tiếp tục thở dài không biết phải làm thế nào, đứng dậy dọn dẹp hết đống thức ăn còn dư thừa lại, đem chén đũa đi rửa sạch, sau đó lại lau dọn phòng bếp gọn gàng sạch sẽ.

Đoán chắc Lưu Nhất Hàng cũng đã nguôi giận hơn nhiều rồi nên bây giờ mới tắt điện, khoá cửa, chầm chậm đi về phía phòng ngủ.

Cửa phòng ngủ mặc dù bị Lưu Nhất Hàng dập kêu điếc tai nhưng không có khoá, đèn cũng vẫn còn sáng.

Mặc dù là tức giận, nhưng Lưu Nhất Hàng cũng đã đem hết chăn gối nệm trên giường mà lúc nãy bị chà đạp đi thay mới hết, đổi thành bộ màu xanh đậm hoa văn tối tăm đó.

Cũng là do cậu và Hạ Dương Ba cùng nhau đi trung tâm thương mại chọn mua.

Người mới vừa nổi cáu xong đang nghiêng người, nằm cuộn tròn, co lại trong chăn, ở bên phía cậu hay nằm ngủ.

Trong lòng Hạ Dương Ba cảm thấy ấm áp, đứng bên cửa hỏi một câu: “Ngủ chưa?”

Người trong chăn động đậy một cái, không trả lời.

“Anh tắt đèn nha?” Hạ Dương Ba lại nói tiếp.

Người trong chăn đưa tay ra bật đèn bàn lên, rồi lại đem bản thân mình quấn trở lại. Cũng không có trả lời.

Hạ Dương Ba tắt đèn, cười bất lực, cái con sói nhỏ này, bình thường mà giận dữ lên, chỉ động một cái là mở to miệng ra cắn lung tung, hiếm khi lại làm mình làm mẩy như thế này, nhưng mà lại khiến người ta cảm thấy rất dễ thương.

Anh nằm xuống bên cạnh Lưu Nhất Hàng, chui vào trong chăn. Chăn gối đã được Lưu Nhất Hàng ủ rất ấm áp, Hạ Dương Ba không kiềm được mà phát ra tiếng kêu thoả mãn.

Lưu Nhất Hàng động đậy một cái, Hạ Dương Ba cứ nghĩ là cậu muốn xoay người lại, nên có chút kỳ vọng nhìn chằm vào sau đầu cậu, nhưng mà đến cuối cùng cậu cũng không hề xoay lại.

Hạ Dương Ba do dự một lúc, nhỏ tiếng yếu ớt gọi: “Nhất Hàng anh…”

“Ngủ đi.” Lưu Nhất Hàng lạnh lùng nói ra hai chữ, không cho người ta cơ hội nói gì thì đã tắt luôn đèn bàn.

Trong lòng Hạ Dương Ba trong chốc lát đánh rơi một nhịp, rất trống rỗng, trên đầu lưỡi truyền đến mùi vị đắng chát.

Hai người không ai nói chuyện nữa, nhưng cả hai người đều mang tâm sự trong lòng, mở to đôi mắt trong bóng đêm, cho đến khi có vệt trắng xuất hiện trên đường chân trời.

Hạ Dương Ba thức dậy từ rất sớm, một ngày mới bắt đầu, anh không chỉ hẹn Tử Văn, mà còn hứa là sẽ xem xét chứng cứ mà mấy hộ nhà sắp bị giải toả có trong tay.

Mặc dù động tác của anh rất nhẹ nhàng, nhưng ăn vừa nhấc người lên thì Lưu Nhất Hàng đã tỉnh rồi.

Lưu Nhất Hàng vẫn đang giả vờ mình còn ngủ, cậu có vô số lần muốn đem anh đè xuống giường, giọng nói nghiêm nghị cảnh cáo anh không được đi, không được phép đi gặp Tử Văn, không được phép giúp đỡ cậu ta, không được phép nhận vụ án này.

Nhưng đến cuối cùng, vẫn là kiềm lại.

Cậu muốn nhốt Hạ Dương Ba vào trong nhà, khóa cửa lại, thậm chí là giam cầm anh, chỉ có bản thân cậu mới có thể nhìn thấy anh, chỉ có bản thân cậu mới có thể nói chuyện với anh, chỉ có bản thân cậu mới có thể hôn anh, thậm chí làm những việc thân mật hơn nữa với anh.

Nhưng cậu cũng biết rõ, cậu không thể làm như vậy.

Cậu không muốn để anh đối xử tốt người khác, cho dù là xuất phát từ công việc cũng không được.

Nhưng cậu cũng biết rõ, Hạ Dương Ba không phải là kiểu người mà cậu có thể khống chế hay sắp đặt được.

Cho dù là rất không tình nguyện nhưng cậu cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn anh đi ra khỏi cánh cửa đó.

Lúc Hạ Dương Ba đến văn phòng thì Tử Văn đã đợi sẵn trong phòng tiếp khách.

Cậu ta đã gầy hơn lần trước Hạ Dương Ba gặp cậu ta, cả người cậu ta đều lộ rõ vẻ trắng bệch, mỏng manh đến nỗi gió cũng có thể thổi bay.

Nhìn thấy Hạ Dương Ba, cậu ta vội vã đứng dậy, cứ giống như sắp ch*t mà vớt được khúc gỗ cứu mạng vậy, kêu lên một tiếng: “Anh Hạ!”

Hạ Dương Ba vỗ vỗ vai cậu ta, trầm giọng nói: “Vào trong rồi nói.”

Sự việc nói ra cũng đơn giản, chẳng qua chỉ là một tập văn xuôi mới ra vào năm ngoái của Tử Văn có chút vấn đề về bản quyền.

Tử Văn là sinh viên chuyên ngành văn học, lúc còn học trong khoa chính quy ở trường đại học thì đã bắt đầu lục sục đăng các tác phẩm văn học ở đủ mọi thể loại lên các trang mạng, không chỉ có các hợp đồng ký quyền tác giả của mấy cuốn tiểu thuyết nổi tiếng trong nước, mà còn mở ra một trang riêng biệt trên tạp chí.

Sau này, Tử Văn cũng dần dần có được chút danh tiếng, nên có nhà xuất bản đã đề nghị xuất bản một tập văn riêng biệt dành cho cậu ta.

Vốn dĩ đó là một chuyện vui lớn, nhưng vấn đề cũng xuất hiện ngay tại đây, trong tập văn này có lấy vào mấy bài văn nằm trong bản thảo mà lúc trước Tử Văn đưa cho nhà xuất bản tạp chí phát hành.

Ban đầu lúc Tử Văn ký kết hợp đồng với tạp chí này thì đã ước định rõ ràng, tất cả những bài văn được phát hành thuộc về tạp chí thì bản quyền sẽ thuộc về Tử Văn và tạp chí cùng sở hữu, nếu như có bất cứ bên nào muốn dùng những bài văn này vào mục đích cá nhân thì có nghĩa vụ bắt buộc phải thông báo cho đối phương một tiếng.

Bây giờ, bên tạp chí lấy lý do lúc Tử Văn ký hợp đồng với bên thứ ba là nhà xuất bản không có thông báo cho bọn họ, làm trái lại với ước định trong hợp đồng, yêu cầu cậu ta ngừng phát hành tập văn có chứa những bài văn mà tạp chí đã từng phát hành, đồng thời yêu cầu Tử Văn bồi thường những thiệt hại do vi phạm hợp đồng.

Năm nay Tử Văn cũng sắp tốt nghiệp nghiên cứu sinh rồi, cậu ta được cử lên học tiếp tiến sĩ ở trường, đồng thời cũng chuẩn bị sau khi tốt nghiệp thì ở lại trường dạy học. Nếu như thật sự phải vì chuyện tranh chấp bản quyền mà bồi thường thì chuyện này đối với một tác giả mà nói, sẽ là một đòn công kích chí mạng vào việc phát triển sau này của cậu ta.

“Lúc đó cậu không hề dùng bất kỳ cách nào hoặc kênh nào để thông báo cho tạp chí về việc cậu ký hợp đồng với nhà xuất bản?” Hạ Dương Ba đặt tài liệu mà Tử Văn mang đến xuống bàn, nghiêm túc hỏi.

Tử Văn cúi đầu, hai vai sụp xuống không còn sức lực: “Không có…”

“Tôi hoàn toàn quên mất trong hợp đồng còn có điều khoản này…” Cậu lại ngẩng đầu lên giải thích nói: “Càng huống hồ, một tập văn trong đó có hơn ba mươi bài văn, chỉ có ba bài là đã từng được phát hành trên “Lăng Kính”…”

“Lăng Kính” là bản thảo mà Tử Văn đưa cho tạp chí đó.

Hạ Dương Ba vừa nghe thấy thì vô cùng tức giận: “Cho dù là chỉ có một bài thì cậu cũng phải làm theo như hợp đồng quy định!”

Hạ Dương Ba trước giờ luôn luôn tươi cười, khiến người ta không thể đoán ra được cảm xúc thật sự của anh, đột nhiên lại nổi nóng với Tử Văn như vậy, đúng là lần đầu tiên gặp phải, không biết thật sự là bị Tử Văn chọc tức giận, hay là bởi vì Lưu Nhất Hàng mà kìm nén lại một bụng tức.

Rất rõ ràng là Tử Văn đã bị anh dọa ch*t khiếp, hoang mang trừng to đôi mắt nai ngơ ngác, lúng túng nhìn Hạ Dương Ba: “Tôi…tôi…”

“Thôi bỏ đi…” Hình như đã ý thức được thái độ thất lễ của bản thân, Hạ Dương Ba thở dài một hơi, hạ âm giọng xuống, lại hỏi thêm lần nữa: “Chuyện ký hợp đồng, cậu chưa từng nói với bất kỳ người nào sao?”

Tử Văn nghĩ ngợi lại một lúc: “Có nói…mẹ tôi, bạn cùng phòng tôi, còn có một đàn chị ở phòng làm việc…”

“Chỉ có bao nhiêu người đây thôi à? Còn có ai khác nữa không? Nghĩ kỹ lại thử đi…”

“Có lẽ còn… tôi không nhớ rõ nữa… người bạn trai lúc đó của tôi? Hình như có nhắc qua với anh ta…” Tử Văn nghiêm túc lục lọi lại trí nhớ lần nữa, Hạ Dương Ba cúi đầu xuống, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Lúc hai người đang im lặng, mấy hộ nhà sắp bị giải tỏa mà Hạ Dương Ba đã hứa sẽ giúp họ xem xét chứng cứ cũng đến. Phòng làm việc lập tức trở nên ồn ào náo nhiệt.

Hạ Dương Ba khó chịu trong lòng, dùng ánh mắt xin lỗi nhìn Tử Văn, đề nghị: “Như thế này đi, cậu cứ về trước, suy nghĩ kỹ lại xem có từng nhắc qua với người nào khác về việc ký hợp đồng nữa không, đặc biệt là mấy người có liên quan với bên tạp chí. Còn tôi ở bên này sẽ đi tìm bên tạp chí thảo luận trước, xem xem có thể dùng phương pháp điều tiết để giải quyết chuyện này hay không, thế này thì sẽ không phải đi đến bước kiện tụng, với mọi người đều tốt.

Tử Văn có vẻ suy sụp “Ừm” một tiếng, dáng vẻ ủ rũ rời khỏi.

Nhắc đến ba người đứng trên đơn kiện chung này, họ là hàng xóm trên cùng một con phố, trong đó có một người họ Trần nhìn có vẻ rất thật thà, im lặng kiệm lời, cứ như là chỉ đến cho đủ số vậy.

Hai người còn lại một người họ Hồ, một người họ Chu, một người thì có thể thấy rõ là rất thông minh lanh lợi, trật tự rõ nét, chuỗi bằng chứng nên sắp xếp thế nào, tiếp theo nên làm gì, ngược lại còn chuyên nghiệp hơn cả một luật sư chuyên nghiệp như Hạ Dương Ba.

Hai người một họ Chu và một họ Hồ cứ anh một câu tôi một câu, cãi nhau khiến Hạ Dương Ba đau đầu nhức óc, khó khăn lắm mới tiễn được mấy người đó đi khỏi, đến thời gian ăn cơm trưa cũng đã qua.

Lấy điện thoại lên, theo thói quen muốn gọi cho Lưu Nhất Hàng, nhưng lại nhớ đến cuộc chiến tranh lạnh trước khi ngủ vào tối qua của hai người, từ từ cất điện thoại trở về.

Cả người anh uể oải, ngồi vào chiếc ghế mềm mại trong văn phòng, ngây người ngửa đầu nhìn lên trần nhà.

Anh cảm thấy Lưu Nhất Hàng là tranh cãi vô lý, nhưng lại có lúc anh cảm thấy hình như cũng không phải cậu hoàn toàn không có lý do để tức giận.

Anh và Tử Văn, cũng từng không phải là mối quan hệ bạn bè đơn thuần, buổi tối hôm đó nếu như không phải đột nhiên Lưu Nhất Hàng xông vào, có lẽ bọn họ đã xảy ra quan hệ không thể miêu tả được. Trước lúc đó, không phải Hạ Dương Ba chưa từng xảy ra quan hệ với người khác, nhưng mà lúc đó đã không còn như trước nữa, anh đã yêu Lưu Nhất Hàng rồi.

Hạ Dương Ba biết rõ giữa anh và Tử Văn ngay từ lúc bắt đầu là đã không đúng, trong mắt Lưu Nhất Hàng nhất định không phải chỉ là mối quan hệ bạn bè cởi mở với nhau, nhưng anh lại không biết nên xử lý tình huống kiểu này như thế nào.

Anh có thể lơ là đi cuộc tán gẫu của Tử Văn, từ chối lời mời của Tử Văn, nhưng một khi đã liên quan đến việc chuyên nghiệp trong công việc của anh, trong mắt anh lại không thể chứa nổi một hạt cát.

Đây là một vụ kiện về quyền lợi sở hữu trí tuệ rất hiếm gặp phải ở trong nước, nhưng mấy năm gần đây nó lại càng ngày càng thu hút sự chú ý, hoặc đó không phải là vụ án sở hữu bản quyền trí tuệ điển hình như vậy, lại còn nghiêng về án kiện liên quan đến hợp đồng, nhưng mà Hạ Dương Ba vẫn muốn nhận vụ này làm, hơn nữa, còn muốn làm cho thật tốt.

Chuyện này với chuyện Tử Văn có phải là bạn bè của anh không không hề liên quan đến nhau, chỉ là bởi vì anh là một luật sư, anh muốn trở thành luật sư giỏi nhất của Lưu Nhất Hàng trong thành phố Lâm này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK