• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưu Nhất Hàng bị vây chặt giữa đám đông, ngoại trừ những đồng đội thân thiết còn có cả đội cổ vũ nồng nhiệt vây lấy, thậm chí có mấy khán giả mất khống chế nhảy từ trên khán đài xuống bu lấy.

Khoảnh khắc quả bóng bay vào khung thành, sự vui mừng nháy mắt đã bị tiếng cổ vũ hô vang reo hò lấn át, Lưu Nhất Hàng bị đồng đội nâng lên cao, tung lên tung xuống khiến đầu óc choáng váng, cảm thấy trời đất như đảo lộn.

Mãi sau khi cậu được thả xuống, hai chân chạm đất, những mùi vị hỗn tạp xen lẫn nhau xộc vào khoang mũi, khiến cậu như lạc vào một thế giới khác, trước mắt là vô số những khuôn mặt lạ hoắc, cậu nhìn không rõ ai với ai, nhưng trong thâm tâm vẫn cảm nhận được sự vui mừng của mình và của cả những người xung quanh.

Sự náo nhiệt ồn ào xung quanh khiến đầu Lưu Nhất Hàng cứ ong lên, có chút hít thở không thông, cậu cười, lại không biết nên bày tỏ điều gì với những người khác.

Chẳng bao lâu sau, cậu bị cuốn theo đám người ra đến bên ngoài sân bóng, bầu không khí náo nhiệt cũng dần tan, rốt cuộc cậu cũng có thể thoải mái hít thở bầu không khí trong lành, đầu óc dần tỉnh táo lại.

Bỗng, dường như cậu nghĩ đến điều gì, cậu bèn dứt khoát xoay đầu nhìn về một hướng, theo bản năng tìm kiếm một bóng hình. Nhưng trên khán đài vắng vẻ không một bóng người, trống không như trước khi trận đấu diễn ra.

Lưu Nhất Hàng ngây ngốc, chớp mắt liên tục, không dám tin vào mắt mình. Xác nhận lại chừng ba lần vị trí kia không có ai đang ngồi, lúc này đôi lông mày giữa trán mới chau lại, cậu cắn môi, nhìn chằm chằm vị trí đó, không nhịn được nghi ngờ phải chăng bản thân mình bị hoang tưởng.

Rõ ràng anh ấy đã đến rồi.

Tuy mất thích hơn nửa tháng không nói gì, nhưng vừa nãy, rõ ràng anh ấy đã ngồi ở đó.

Anh ấy còn cười với cậu, cổ vũ cậu cố lên, vỗ tay hoan hô cậu.

Nhưng vì sao, vì sao không nói tiếng nào đã lại bỏ đi rồi?

Anh ấy còn chưa thấy mình đứng lên bục nhận chức quán quân mà!

Nếu anh ấy không nhìn thấy khoảnh khắc đó, vậy thì tất cả những thứ này còn có ý nghĩa gì nữa?

Nháy mắt, Lưu Nhất Hàng bị suy nghĩ này của bản thân làm cho ngây người.

Bắt đầu từ khi nào, trong lòng cậu, Hạ Dương Ba lại chiếm cứ một vị trí quan trọng như vậy?

Khi cậu đang định nghĩ kĩ hơn thì Trương Húc đã đi đến vươn cánh tay dài ra khoác lấy vai cậu, nói: “Đi nhận giải thôi!”

Lưu Nhất Hàng miễn cưỡng cười với cậu ta, rồi cùng đội ngũ đi về phía bục nhận thưởng.

Dưới ánh chiều tà, cậu ôm lấy cúp thưởng, chiếc cúp màu vàng kim hoà với ánh chiều tà màu cam chiếu lên gương mặt cậu, nhưng đứng giữa đám đông, bóng dáng cao lớn của cậu lại lộ ra chút cô đơn. Cậu vẫn giữ nụ cười trên môi, không biết vì sao nhìn cậu thật giống chú cún nhỏ bị chủ vứt bỏ, trong mắt là sự mất mát mơ hồ, còn có vài phần lo lắng bối rối không nói thành lời.

Sau khi nhận thưởng xong tất nhiên sẽ có buổi tiệc ăn mừng chiến thắng.

Là một thành viên chủ lực của đội, lại lập công to, tất nhiên Lưu Nhất Hàng sẽ là vai chính của buổi tiệc. Chén chú chén anh, tuy Trương Húc đã uống đỡ cậu không ít, nhưng Lưu Nhất Hàng vẫn bị ép uống đến say mèm.

Trương Húc đỡ cậu vào nhà vệ sinh, cậu nôn đến mức lục phủ ngũ tạng đều muốn trôi ra, nôn xong rửa qua mặt mới thấy hơi tỉnh táo lại một chút. Đám người bên trong ít nhiều cũng đã giải tán bớt, nhìn thời gian cũng sắp đến giờ kí túc khoá cửa, Lưu Nhất Hàng với Trương Húc bèn tức tốc gọi xe trở về.

Vừa xuống xe, hai người bèn loạng choạng đi lên tầng, Trương Húc dường như nhớ ra điều gì, bèn không nhịn được bật cười: “Mới đây thôi mà chúng ta đã uống được kha khá rồi… nhưng cậu còn ổn, nôn xong là cũng tỉnh ra được. Cậu có nhớ lần trước không, người cậu nhũn ra như bún, tôi đỡ cậu về đến dưới tầng thì liền gặp anh bạn kia của cậu.”

“Bạn nào?” Bạn bè của Lưu Nhất Hàng không nhiều, cậu nghe vậy liền chau mày hỏi.

Trương Húc nghĩ một lúc: “Chính là cái anh… anh Hạ gì đó… anh ta nói đặc biệt đến để chúc mừng bàn thắng mở màn của chúng ta…”

Lưu Nhất Hàng giật mình, khẽ hừ một tiếng.

“Ý?” Trương Húc lại nói: “Không phải hôm nay anh ta cũng đến xem trận đấu sao? Rõ ràng tôi thấy anh ta ngồi trên khán đài mà… Nhất Hàng à cậu cũng thật là, sao không mời người ta cùng đi liên hoan chứ…”

“Nói mới nhớ, trước kia cậu dọn ra ngoài ở là ở cùng với anh ta đúng không?”

“Không phải cậu bảo anh ta là người hợp tác với anh rể của cậu sao?”

“Tôi nói này, anh ta đối xử với cậu cũng khá tốt, nếu cậu không nói, tôi còn tưởng anh ta mới là anh rể của cậu…”

Có thể do rượu say chưa tỉnh, Trương Húc nói nhiều hơn bình thường rất nhiều, khi cậu ta còn đang liến thoắng, Lưu Nhất Hàng bèn đột nhiên dừng hẳn lại, dùng ánh mắt kỳ quái để nhìn cậu ta.

“Sao vậy?” Trương Húc không hiểu hỏi.

“Không có gì.” Lưu Nhất Hàng đáp, sững ra, rồi nói với Trương Húc: “Đột nhiên tôi nhớ ra chút chuyện, hôm nay tôi phải về nhà một chuyến…”

Trương Húc ngạc nhiên: “Về nhà? Sao không nghe cậu…”

Chữ “nói” còn chưa thốt ra khỏi miệng, Lưu Nhất Hàng đã xoay người vội vàng biến mất trong bóng đêm.

Trương Húc không kịp phản ứng, nhưng cơ thể vừa mệt lại vừa buồn ngủ, nên đành bĩu bĩu môi bất mãn rồi ôm chặt lấy chiếc cúp, xốc lại tinh thần bước những bước dài về kí túc của mình.

Lưu Nhất Hàng sốt sắng, cậu muốn tìm Hạ Dương Ba, nhưng thậm chí muốn tìm anh ta để làm gì thì cậu còn chưa nghĩ đến.

Nhà Hạ Dương Ba cách trường Y rất gần, đi bộ chưa đến hai mươi phút là đến, Lưu Nhất Hàng nửa chạy nửa đi, dù sao cũng chưa tỉnh hẳn rượu, nên thể lực không thể so với lúc tỉnh táo. Khi cậu đến trước cửa nhà Hạ Dương Ba đã mệt đến đầu đổ đầy mồ hôi, hô hấp đứt quãng.

Cậu đứng trước cửa, gấp gáp hít sâu mấy hơi, mới vươn tay rút ra chùm chìa khoá trong áo khoác.

Cậu tần mần sờ chùm chìa khoá trong tay, tìm được đúng chìa khoá nhà Hạ Dương Ba.

Cậu đã dọn ra khỏi nhà anh từ lâu, nhưng chiếc chìa khoá này vẫn chưa trả lại cho anh, cũng có thể nói, sâu thẳm trong lòng cậu không định trả lại cho anh.

Trong người có chút men rượu, Lưu Nhất Hàng hơi khom người, cúi thấp đầu, mắt lờ mờ sờ vào ổ khoá, mãi mới lần tìm được lỗ khoá, nhưng loay hoay mãi không cắm được chìa vào, Lưu Nhất Hàng cuống lên nắm chặt chìa khoá, cắm lung tung quanh ổ khoá.

Hạ Dương Ba quen được một cậu nhóc tên Tử Văn ở quán rượu, sau khi về nhà, hai người vừa vào cửa đã dính lấy nhau, Hạ Dương Ba ép Tử Văn lên cửa, một tay nắm cằm cậu, một tay chống trên cửa, mạnh mẽ mút lấy đôi môi cậu.

Tử Văn khẽ rên lên một tiếng, cơ thể hướng về phía trước, dùng ng*c mình dán chặt chẽ lấy ng*c của Hạ Dương Ba.

Hạ Dương Ba cơ thể nóng như lửa đốt, bàn tay đặt trên cửa không loạn không vội lần mò xuống nắn bóp mô*g cậu, không nhẹ không nặng xoa xoa nắn nắn.

Bàn tay đang nắm cằm rời đến sau eo, kéo sát người trước mặt lại, khiến nửa thân dưới của cả hai cách một lớp quần cọ vào nhau.

Hai người cứ như bị ngàn lọ keo dính lấy một chỗ, chặt chẽ ôm hôn không kẽ hở, từ bên cửa vào đến trong nhà, từ phòng khách lên đến ghế sô pha.

Đôi tay vắt trên cổ Hạ Dương Ba của Tử Văn cũng dần dần di chuyển xuống dưới, chiếc áo khoác vest của Hạ Dương Ba vốn không cài cúc, Tử Văn nới cravat của anh rồi quẳng bừa xuống đất, đôi tay tiếp tục bận bịu cởi cúc sơ mi ra. Hạ Dương Ba đè Tử Văn dưới thân, cái lưỡi linh hoạt lướt qua lại trên ng*c cậu, dường như làm vậy có thể khiến anh bình tĩnh hơn.

Khi Tử Văn cởi đến chiếc cúc áo thứ ba, lộ ra bờ ng*c rộng lớn của Hạ Dương Ba, anh bỗng giật mình sững người, dừng lại động tác đang ôm hôn dở, giữ chặt lấy tay của Tử Văn.

Tử Văn hiển nhiên bị động tác này của anh doạ cho giật mình, Hạ Dương Ba bỗng đứng thẳng dậy, cảm giác phía trên bất chợt trống không khiến Tử Văn không kịp thích ứng, cậu ta ngẩng đầu, sốt ruột thở gấp, nụ hôn dang dở khiến cậu cảm thấy khó chịu, một ít nước bọt tràn ra nơi khoé miệng, thuận theo xương hàm mà chảy dọc xuống.

Ánh mắt của cậu và Lưu Nhất Hàng rất giống nhau, nhưng cặp lông mày và vầng trán thì chẳng giống chút nào. Cậu tròn mắt ngơ ngác nhìn Hạ Dương Ba, không tiếng động tỏ ra nghi hoặc.

Trái tim Hạ Dương Ba nháy mắt mềm nhũn, vốn đang nửa quỳ trên ghế số pha bèn đặt chân xuống thảm trải sàn, hạ thấp eo, nhẹ nhàng xoa lên đôi lông mày của Tử Văn, một lúc sau mới khẽ thở dài rồi thấp giọng nói:”Đi tắm trước đi.”

Đôi mắt của Tử Văn không rõ do say rượu hay do nụ hôn thiếu dưỡng khí vừa nãy, chớp vài cái liền hồng cả lên, cậu đáp một tiếng rồi ra thềm cửa đổi một đôi dép khác, chậm chạp đi vào phòng tắm.

Mãi đến khi trong phòng tắm vọng đến tiếng nước chảy róc rách, Hạ Dương Ba mới thở ra một hơi dài rồi bỏ áo khoác ra, ném lên cạnh ghế sô pha. Anh ngồi chống tay lên đùi, mặt vùi vào lòng bàn tay, không biết đang nghĩ gì.

Trong phòng khách yên tĩnh chỉ nghe thấy loáng thoáng tiếng nước nhue có như không và tiếng hô hấp nặng nề của Hạ Dương Ba.

Đột nhiên, anh nghe thấy ngoài cửa có tiếng động.

Nghe như tiếng kim loại va chạm vào nhau, chính xác giống như tiếng chìa khoá đang tra vào ổ, phản ứng đầu tiên của Hạ Dương Ba là có kẻ trộm.

Anh lập tức đứng dậy, khe khẽ đi ra cửa, khi anh còn chưa kịp tìm thấy đồ phòng thân thì đã nghe tiếng mở cửa rầm rầm, dường như người bên ngoài đã mất kiên nhẫn lắm rồi.

Hạ Dương Ba tròn mắt sững sờ nhìn người xuất hiện trước mắt, mãi sau mới lắp bắp thành tiếng: “Nhất Hàng… là… là em ư?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK