Lưu Nhất Hàng về đến nhà thì đi tắm trước tiên, sau đó hâm lại thịt bò hầm của Hạ Dương Ba, giải quyết được bữa trưa, xong xuôi thì đi ngủ.
Đợi đến lúc cậu tỉnh lại thì trời cũng đã chập tối, mùi thơm của các món ăn nóng hổi bay qua cánh cửa phòng ngủ đang mở tràn vào trong, cậu không kiềm được mà nuốt nước bọt.
Hạ Dương Ba nghĩ về công việc nghĩ đến xuất thần, cho đến khi người đằng sau nhắc nhở anh “Sắp khét rồi”, anh mới phản ứng lại, đảo đảo chảo mấy cái, vừa cười nói: “Dậy rồi?” vừa nhấc nồi thịt bò xào tỏi mà suýt chút nữa cháy lên, đặt vào trong dĩa.
Lưu Nhất Hàng tựa vào chậu rửa chén đằng sau cậu “Ừm” một tiếng, không vừa lòng nói: “Quay về rồi mà cũng không biết kêu em dậy!
Hạ Dương Ba trừng cậu một cách bất lực, vừa dùng ánh mắt ám chỉ cậu dọn cơm ra, vừa nói: “Thấy em mệt mỏi… đến nỗi quầng thâm mắt vòng này chồng lên vòng kia kìa, không nhẫn tâm đánh thức em.”
Lưu Nhất Hàng giả vờ không nhìn thấy Hạ Dương Ba ám chỉ kêu cậu đi dọn cơm, mặt dày đi dùng đầu cọ xát vào cánh tay Hạ Dương Ba.
Hạ Dương Ba mắc cười đưa tay ra chặn đầu cậu lại: “Em làm gì đó?”
Con sói nhỏ tựa vào con cáo già một lúc lâu mà không nói gì.
Hương thơm của đồ ăn bay nghi ngút trong phòng bếp, đương nhiên, cũng có một chút mùi thuốc lá, nhưng lại làm tăng thêm một chút khói lửa cuộc sống trong nhân gian. Hạ Dương Ba không hề động đậy, cứ để Lưu Nhất Hàng dựa vào như vậy, cứ giống như bọn họ đã dựa vào nhau như vậy mà đi qua hết đời.
“Nhớ anh ch*t đi mất.” Chó sói nhỏ đột nhiên lên tiếng, giọng nói hơi khàn khàn.
Hạ Dương Ba nhẹ nhàng cười một tiếng, đưa tay lên vỗ vỗ nhẹ đầu cậu: “Ai nhớ ai đến ch*t hả, nói cho rõ ràng.”
“Em nhớ anh.” Lưu Nhất Hàng gọn gàng dứt khoát: “Em nhớ anh, nhớ muốn ch*t.”
Hạ Dương Ba bật cười lớn lên, đẩu đầu cậu ra: “Được rồi, ăn cơm thôi. Đây là lần cuối cùng, sau này không được phép nói gì mà ch*t với không ch*t nữa.”
“Còn anh thì sao?” Lưu Nhất Hàng đứng thẳng ở đó, nhìn chằm chằm đôi mắt anh hỏi.
“Anh thì làm sao?” Lưu Nhất Hàng vẫn đứng yên tại chỗ, Hạ Dương Ba chỉ có thể tự mình đi dọn cơm ra.
“Anh có nhớ em không?”
Hạ Dương Ba ngẩn người, đưa Lưu Nhất Hàng lại cho ngồi xuống ghế, bản thân lại ngồi ở đối diện cậu, bây giờ mới nhìn cậu, không làm sao được, nói: “Anh còn có thể làm gì đây? Em bận rộn, anh cũng bận rộn, đặc biệt là em, bây giờ đang là thời điểm quan trọng, cũng không thể bởi vì…”
“Anh cứ nói, anh có nhớ em không?” Yêu cầu của Lưu Nhất Hàng vẫn chưa được thoả mãn.
Hạ Dương Ba cũng nổi nóng lên: “Em nói xem anh có nhớ em không? Mẹ kiếp tối qua anh hầm canh cho em đến nửa đêm, hôm nay lại vội vàng hấp tấp làm cho xong công việc, chính là vì muốn về nhà sớm chút để nấu cơm cho em ăn! Em nói anh có nhớ…”
“Em không muốn ăn cơm.” Lưu Nhất Hàng nhìn Hạ Dương Ba với ánh mắt tăm tối.
Hạ Dương Ba không biết hôm nay cậu ngủ dậy lại lên cơn điên gì nữa, không tài nào chịu đựng nổi nữa, nói: “Không muốn ăn thì biến!”
Lưu Nhất Hàng nhìn chằm chằm vào gương mặt tức giận tái xanh lên của Hạ Dương Ba, nhẹ nhàng đặt đũa xuống rồi từ từ đứng dậy.
Với tính khí đụng xíu là bốc lửa đó của Lưu Nhất Hàng, đã bị anh kêu “Biến” mà vẫn có thể yên lặng không nói tiếng nào, điều này thật sự khiến Hạ Dương Ba không thể giải thích được. Anh hoảng hốt trong lòng ngẩng đầu lên, mắt nhìn chằm chằm vào Lưu Nhất Hàng đang từ từ tiến về phía mình, sau đó dừng lại bên cạnh mình.
Cậu nhân lúc Hạ Dương Ba chưa kịp phản ứng lại thì một cánh tay đã bóp chặt lấy một bên vai Hạ Dương Ba, mạnh mẽ kéo anh từ ghế đứng lên, đau đến toát mồ hôi lạnh, ngọ ngoạy hét lên: “Đcm, em phát điên gì vậy?”
Lưu Nhất Hàng nắm lấy cánh tay còn lại đang vùng vẫy kia của Hạ Dương Ba, nhỏ tiếng thì thầm bên tai Hạ Dương Ba: “Nhớ anh.”
Gần như ngay lập tức, Hạ Dương Ba đã biết được cậu đang phát điên gì.
Gương mặt già của lão hồ ly đỏ bừng lên, bất giác muốn trốn tránh nhưng đã bị sức mạnh to lớn của Lưu Nhất Hàng khống chế, anh có vẻ như đã không còn đường lui, chỉ có thể hạ âm giọng xuống, nói với giọng điệu muốn thương lượng: “Cơm… cơm còn chưa ăn nữa mà…”
Đây rõ ràng là đang thoả hiệp.
Lưu Nhất Hàng không đợi anh nói thêm gì nữa, đẩy anh đi thẳng về hướng phòng ngủ, lời nói trong miệng cũng mập mờ không rõ: “Ăn no xong rồi làm… anh sẽ khó chịu…”
Lần đầu tiên thấy một kẻ lưu manh giống một người trong sáng không dính bụi trần như vậy, trong lòng Hạ Dương Ba tuyệt vọng, hét lớn lên một tiếng: “Mẹ kiếp!”
Một góc giường bị mở ra, trên giường hình như vẫn còn sót lại hơi ấm cơ thể của Lưu Nhất Hàng.
Hạ Dương Ba có vẻ như đã chấp nhận số phận, mặc kệ cho Lưu Nhất Hàng vừa hôn vừa cắn trên cổ anh, vừa giở mọi thủ đoạn, rất thành thạo đem quần áo trên người anh lột sạch trơn.
Tính phục thù của Hạ Dương Ba lại nổi lên, anh đưa tay lên kéo chiếc áo thun và quần rộng của cậu xuống, rồi cắn lấy vai cậu.
Lưu Nhất Hàng không vừa lòng “Í” một tiếng: “Mẹ nó, anh thuộc giống chó hả?”
“Thuộc về em.” Hạ Dương Ba căm phẫn nói.
Đợi hai người quậy phá xong thì toàn bộ thức ăn trên bàn cũng đã nguội.
Lưu Nhất Hàng đi tắm trước, sau đó mặc một chiếc áo khoác dài, mang theo đôi dép lê tình nguyện đến phòng bếp hâm nóng đồ ăn. Đợi lúc cậu ra khỏi cửa phòng ngủ, Hạ Dương Ba mới chậm chạp đi vào phòng tắm.
Mới vào được một lúc, vừa mới mặc quần áo vào thì Lưu Nhất Hàng đã đứng ngay cửa phòng tắm thúc giục anh, giọng điệu có vẻ như rất không kiên nhẫn, khắp người Hạ Dương Ba đều bao phủ lớp sương mù, anh mở cửa ra thì lại nhìn thấy cậu đang nhếch miệng cười với mình.
Mệt mỏi cả ngày, cuối cùng hai người cũng đã có thể ăn tối ngon lành, bây giờ Hạ Dương Ba mới có thời gian hỏi đến chuyện phẫu thuật của Lưu Nhất Hàng.
“Cuộc phẫu thuật không có vấn đề gì chứ?”
Lưu Nhất Hàng ngốc nghếch gật đầu, gương mặt còn tràn ngập biểu cảm vô cùng đắc ý: “Người đàn ông của anh ra tay, còn có thể có vấn đề gì nữa chứ?” Hình như từ sau khi bước lên bàn phẫu thuật thì một người nào đó cứ run lên cầm cập không hề giống cậu xíu nào.
Hạ Dương Ba mỉm cười nhẹ nhàng, cũng không phản bác lại cậu, chỉ là nói để một vấn đề khác: “Lúc nào chuyển viện?”
“Trên nguyên tắc thì chỉ còn lại một tuần nữa, nhưng mà bên này Hạ Hạ vừa mới làm phẫu thuật xong, có lẽ là bệnh viện sẽ cho em thêm vài ngày nữa.” Lưu Nhất Hàng không hề để ý đến, cứ như đang nói chuyện của ai không phải của bản thân cậu vậy.
Ngược lại Hạ Dương Ba còn để tâm hơn cả cậu: “Thủ tục ở bên bệnh viện thứ hai đều làm xong cả rồi à?”
Lưu Nhất Hàng bận bịu ăn cơm nên chỉ qua loa gật gật đầu: “Bên đó không hối thúc gì, bên này xong, ký tên rồi qua đó báo cáo là được.”
“Bệnh viện số hai vốn cũng không thiếu người.” Cậu lại nói thêm một câu.
Bây giờ Hạ Dương Ba mới coi như là yên tâm hơn, cúi đầu yên lặng ăn cơm.
Một lúc sau, hình như Lưu Nhất Hàng lại nhớ ra chuyện gì đó, nở nụ cười nịnh nọt anh: “Gần đây chỉ còn đợi bàn giao công việc và quan sát tình trạng sau đó của Hạ Hạ, không cần ngày nào cũng phải trực đêm nữa…”
Trong lòng Hạ Dương Ba vô cùng vui vẻ, nhưng cũng chỉ hờ hững gật gật đầu: “Ừm.”
Lưu Nhất Hàng sốt ruột: “Ý của em là… em có thể ở nhà cùng anh rồi…”
Lúc này, Hạ Dương Ba thật sự không thể kiềm lại được nữa, bật cười lên: “Được.”
Nói vừa dứt lời thì chuông điện thoại vang lên.
Chuông điện thoại của hai người giống nhau, bây giờ đều đặt ở trong phòng ngủ, trong một lúc, hai người đều lo lắng đến tim sắp nhảy ra ngoài. Vừa sợ trong bệnh viện lại xảy ra chuyện gì đó, phải kêu Lưu Nhất Hàng quay về, lại sợ vị khách hàng khó tính nào đó của Hạ Dương Ba tìm anh để bàn việc.
Lưu Nhất Hàng phản ứng nhanh hơn, chân lại dài, thấp tha thấp thỏm chạy thẳng vào phòng ngủ, không lâu sau thì cầm điện thoại bước ra, đem cái điện thoại đang không ngừng đổ chuông đưa ra trước mặt Hạ Dương Ba.
Tử Văn.
Trong đầu Hạ Dương Ba vo ve lên một lúc thì mơ hồ luôn.
Anh nhận lấy điện thoại từ tay Hạ Dương Ba, nhưng lại không bắt máy ngay, ngược lại lại cảm thấy lương tâm cắn rứt, ngẩng đầu chăm chú nhìn Lưu Nhất Hàng một lúc.
Sắc mặt Lưu Nhất Hàng vô cùng tệ, đứng ngay trước mặt Hạ Dương Ba, một cánh tay chống trên bàn ăn, từ trên cao nhìn xuống anh.
Hạ Dương Ba vẫn phải nghe máy.
Ở đầu dây bên kia, giọng nói của Tử Văn nghe có vẻ vô cùng mệt mỏi: “Hạ đại ca…”
Hạ Dương Ba và Tử Văn đã rất lâu không có liên lạc gì rồi, sau mấy lần cậu ta cùng Hạ Dương Ba uống rượu đó, quan hệ giữa hai người họ cũng đã thân thiết hơn nhiều, cũng từ từ đổi cách xưng hô từ “Luật sư Hạ” thành “Hạ đại ca”.
Trong nhà vô cùng yên tĩnh, Lưu Nhất Hàng đứng rất gần Hạ Dương Ba, cậu có thể nghe rõ từng chữ mà Tử Văn ở đầu dây bên kia nói. Ngay thời khắc ba tiếng gọi dịu dàng “Hạ đại ca” được phát ra, ánh mắt cậu nhìn Hạ Dương Ba lập tức thay đổi.
Hạ Dương Ba trốn tránh ánh mắt của Lưu Nhất Hàng, “Ừm” nhẹ một tiếng, ngữ khí dịu dàng hỏi lại: “Sao vậy?”
“Tôi…” Tử Văn muốn nói gì đó nhưng ngập ngừng: “Thật sự là ngại quá, đã tối như vậy rồi, còn quấy rầy anh nghỉ ngơi…”
Hạ Dương Ba dùng khoé mắt liếc nhìn sang Lưu Nhất Hàng đang nhìn chằm chằm mình như hổ đói kia, nói nhỏ: “Không sao đâu, vẫn còn sớm…”
“Tôi… có chuyện… có chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ…” Tử Văn nói chuyện ngập ngừng, đừng nói là Lưu Nhất Hàng, đến Hạ Dương Ba cũng có chút lo lắng, trực tiếp nói: “Cậu nói đi.”
“Lúc trước tôi cũng đã từng nói với anh rồi đó? Tôi có ra hai cuốn sách rồi… bây giờ có một văn tập… ờ… nói làm sao nhỉ… bản quyền có xảy ra chút vấn đề…”
Nói cả nửa ngày, bây giờ mới vào được vấn đề chính, Hạ Dương Ba đang chuẩn bị nói gì đó thì vô ý nhìn thấy Lưu Nhất Hàng đã nhịn đến đỉnh điểm, đôi mắt trợn to lên như sắp nổ ra đến nơi, vì thế vội vàng nói: “Được, đại khái tôi cũng biết rồi, ngày mai cậu mang hết mấy cái cậu có thể chuẩn bị được đến thẳng văn phòng luật của tôi đi.”
Mặc dù vấn đề không được giải quyết ngay được, nhưng đã nhận được lời hứa của Hạ Dương Ba, Tử Văn cũng coi như có thể thở phào nhẹ nhõm, sau mấy lời cảm ơn sau đó nữa thì mới chịu tắt máy.
Bên này vừa tắt máy, bên kia, Lưu Nhất Hàng bày ra gương mặt tối tăm như hung thần tà ác, hỏi: “Sao thế? Anh với cậu ta còn có lời gì muốn giấu em à, nhất định không nói trước mặt em?”
Giọng điệu giống hệt như đang thẩm vấn thế này, lại thêm ánh mắt chỉ trích, khiến trong lồng ng*c Hạ Dương Ba cảm thấy rất khó chịu. Anh đặt điện thoại lên bàn, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Lưu Nhất Hàng: “Em cũng nghe thấy rồi, cậu ta chỉ tìm anh giúp đỡ chút thôi, chuyện mà bọn anh nói cũng chỉ là chuyện công việc thôi, đương nhiên là nên đợi đến thời gian làm việc, bàn ở trong phòng làm việc.”
Ý nghĩa câu nói của anh, bây giờ đang là thời gian nghỉ ngơi, là thời gian được sắp xếp riêng dành cho hai người họ, anh muốn dùng chút thời gian này để ở bên cạnh Lưu Nhất Hàng.
Nhưng mà ngay lúc này, Lưu Nhất Hàng làm gì còn nghe lọt tai những điều này nữa?
Tử Văn vốn dĩ vẫn luôn là cái gai chưa được gỡ bỏ trong lòng cậu.
Tử Văn và Dương Song không giống nhau, Hạ Dương Ba là gay, cho dù anh và Dương Song có xảy ra bó buộc thế nào đi nữa, thì vẫn có một điểm mà Lưu Nhất Hàng biết rất rõ, đó là Hạ Dương Ba sẽ không bao giờ yêu Dương Song.
Nhưng mà chưa chắc là Hạ Dương Ba sẽ không yêu Tử Văn.
Thậm chí là trước đây anh đã từng yêu Tử Văn.
Lưu Nhất Hàng không thể quên được đêm đó cậu bắt gặp Tử Văn ở trong nhà Hạ Dương Ba, lúc cậu ta đi từ phòng tắm ra, hôm đó nếu như không phải Lưu Nhất Hàng đến sớm thì Hạ Dương Ba và Tử Văn có lẽ đã thành đôi rồi.
Thậm chí trước giờ cậu cũng không dám hỏi, trong những ngày cậu rời khỏi đây, trong những ngày mà tất cả mọi người đều cho rằng cậu đã ch*t, Hạ Dương Ba có bao giờ, cho dù chỉ một lần, dây dưa với Tử Văn hay không?
Cậu không dám hỏi, cậu muốn biết câu trả lời nhưng lại sợ câu trả lời đó, chỉ có thể đem phần tâm tư bất an này giấu sâu trong đáy lòng.
Cậu tự nói với bản thân, đàn ông thì không nên hẹp hòi như vậy, đi tính toán đến những chuyện trong quá khứ, nhưng mà khi số điện thoại của Tử Văn công khai gọi đến điện thoại của Hạ Dương Ba thì anh hoàn toàn không thể kìm nén được sự tức giận nữa.
Lưu Nhất Hàng lạnh lùng cười một tiếng: “Mẹ nó, rốt cuộc anh với cậu ta còn có bao chuyện chưa bàn xong nữa? Ở phòng làm việc bàn xong rồi? Đi quán bar bàn tiếp? Có phải bàn bạc xong ở quán bar rồi thì đi thuê phòng để bàn luôn không?”
“Em đừng có vô lý kiếm chuyện, cậu ta có chuyện nhờ anh giúp, anh xem tình huống rồi nhận vụ án, chỉ đơn giản như vậy thôi.” Hạ Dương Ba lạnh nhạt nhìn cậu: “Bọn anh không có bẩn thỉu như em nghĩ.”
Lưu Nhất Hàng tức giận đến xương cốt cũng muốn bốc cháy, đôi mắt đỏ rực lên, căm phẫn nhìn chằm chằm Hạ Dương Ba một lúc, nổi giận đùng đùng: “Tuỳ anh!” Nói xong, liền đi vào phòng ngủ, tiếng cửa đập vào cái “Đùng” chấn động cả nhà.
Tác giả có lời muốn nói:
Tình tiết như này, cơ bản cũng không được xem là ngược đâu có đúng không?