Một ngày trước đêm giao thừa, Lưu Nhất Hàng nằm ườn trên giường ngủ đến mức không biết trời đất gì.
Khó khăn lắm mới có thể ngủ một giấc như thế này trước khi bắt đầu thức đêm trực ban không ngừng nghỉ, đối với Lưu Nhất Hàng mà nói đây tuyệt đối là một loại hưởng thụ tuyệt nhất.
Chỉ có điều đáng tiếc duy nhất đó chính là cậu một mình nằm trên giường nhưng vẫn cứ luôn cảm thấy thiếu một cái gì đó, trong lúc còn mơ màng vô thức dụi đầu về phía trước, thế mà lại phát hiện ra bên cạnh không còn một ai.
Lưu Nhất Hàng xòe bàn tay ra trước mặt, đếm ngày đợi Hạ Dương Ba trở về, Hạ Dương Ba đã vắng nhà nhiều ngày nay rồi làm cho cậu cảm thấy mỗi ngày qua đi đều rất buồn tẻ. Cho dù lúc Hạ Dương Ba ở thành phố Lâm cũng không phải bọn họ đều có thể gặp mặt nhau mỗi ngày, nhưng chỉ cần có anh ở đây thì trong lòng Lưu Nhất Hàng cũng đã cảm thấy vô cùng thoải mái rồi.
Lúc Lưu Nhất Hàng đang ngủ ngon thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên, sự cáu kỉnh vì đang ngủ mà bị quấy rầy lập tức xộc thẳng lên đỉnh đầu, đến việc ngó qua tên người gọi trên màn hình anh cũng không thèm nhìn một cái, dùng giọng điệu nóng nảy trả lời điện thoại: “Alo!”
Người ở đầu dây điện thoại bên kia còn chưa kịp nói chuyện, nhưng vừa nghe thấy anh hít thở thì Lưu Nhất Hàng liền lập tức bừng tỉnh, “soạt” một cái từ trên giường ngồi thẳng dậy, hai mắt vẫn còn lim dim không mở hẳn ra được, giọng nói còn có chút khàn đặc cũng nhưng không thể giấu được sự phấn khích trong giọng điệu: “Anh Hạ!”
“Sao nào? Có vẻ như em đang rất bực mình nhỉ?” Giọng nói của Hạ Dương Ba trầm thấp lại dồi dào từ tính, du dương trầm bổng truyền đến, lọt vào tai Lưu Nhất Hàng khiến cho cậu không khỏi cảm thấy một đợt kích động dâng lên trong lòng.
“Anh Hạ…” Cậu bất giác muốn làm nũng với người đó.
Hạ Dương Ba không kiềm chế được liền bật cười: “Em vẫn còn đang ngủ sao? Không nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi à?”
Lưu Nhất Hàng giơ tay lên liếc nhìn đồng hồ đeo tay một cái, đã tám giờ rồi cơ à? Ngoài cửa sổ, trời đã tối sầm lại từ lâu, cậu đã ngủ liên tục gần hai mươi tiếng đồng hồ rồi.
Vừa được Hạ Dương Ba nhắc nhở xong thì đột nhiên Lưu Nhất Hàng liền cảm thấy có chút đói bụng, không khỏi thốt lên tiếng “á” một cách đáng thương.
“Đói bụng rồi phải không?” Quả đúng là Hạ Dương Ba rất thấu hiểu Lưu Nhất Hàng.
Bị Hạ Dương Ba nói đúng tim đen làm cho Lưu Nhất Hàng cảm thấy có chút xấu hổ, bèn thẹn quá hóa giận gắt lên: “Đói bụng thì làm sao? Đói bụng thì ăn hết cơm của nhà anh à?”
Hạ Dương Ba ngồi trong xe, chiếc xe vẫn đang đậu ở tầng dưới khu nhà nơi mà Dương Song đang sống. Vào một đêm trước đêm giao thừa, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh đèn điện của nhà họ Vạn sáng rực lên ngay trên đầu thì anh liền cảm thấy có chút cô đơn, nhưng chỉ cần nghe thấy giọng nói bất mãn, lẩm bẩm mắng mình của con chó sói nào đó trong điện thoại, phút chốc anh cảm thấy trong lòng mình lập tức như tràn ngập thứ gì đó.
Trong đêm mùa đông cô đơn lạnh lẽo như thế này, chỉ cần một giọng nói nũng nịu của Lưu Nhất Hàng ở nơi cách anh hàng ngàn dặm cũng có thể khiến toàn thân anh dần dần ấm áp trở lại, như thể đưa anh bước vào mùa xuân trước một bước vậy.
“Em ăn cơm gạo của nhà anh còn ít hả?” Khóe mắt của Hạ Dương Ba không khỏi ánh lên ánh cười, đùa giỡn hỏi.
Chỉ với một câu nói mà Hạ Dương Ba đã làm cho Lưu Nhất Hàng bất chợt nghẹn ứ lại, một hồi sau đó mới nghển cổ ngồi thẳng dậy, “hừ” lạnh một tiếng, “Cùng lắm thì sau này em không ăn nữa!”
“Đừng thế mà…” Hạ Dương Ba nhỏ giọng xin tha thứ: “Nhà chúng ta nhiều gạo như vậy, toàn là gạo mới mua đó, còn có cả gạo của mẹ em gửi cho nữa… Em không ăn thì ai ăn đây?”
Hạ Dương Ba đành phải chịu thua, nhận sai trước, Lưu Nhất Hàng thấy thế thì càng được đà, ở đầu dây bên kia cố tình ra vẻ giận dỗi nói thêm vào: “Anh thích cho ai ăn thì cho! Em không thèm”
“Làm gì có ai tham ăn như em chứ?”
“Hạ Dương Ba! ** nhà anh…”
“Em mắng loạn lên cái gì? Nhanh chóng rời giường, đứng dậy đi ăn uống cẩn thận vào cho anh!” Hạ Dương Ba thu lại sự trêu đùa bỡn cợt cưng chiều, thấp giọng trách mắng Lưu Nhất Hàng.
Lưu Nhất Hàng thấy thái độ của anh bỗng cứng rắn hơn thì chỉ dám lẩm bẩm, “Em biết rồi, em biết rồi, anh có thấy anh phiền không hả?” Cậu vừa kéo áo khoác khoác lên người vừa đặt hẳn đôi chân trần xuống sàn nhà lạnh lẽo đi về phía nhà bếp.
Mới đi được vài ba bước thì đã nghe thấy giọng nói không vui của người đàn ông truyền đến từ trong loa điện thoại: “Đi cả dép vào!”
Lưu Nhất Hàng không khỏi chột dạ, vội vội vàng vàng chạy về giường xỏ dép vào sau đó bất mãn lầu bầu: “Sao cái gì anh cũng biết thế?”
Hạ Dương Ba khẽ mỉm cười nhưng cũng không nói gì cả.
Trong nhà Lưu Nhất Hàng chẳng còn ai. Bố mẹ cậu ăn cơm giao thừa xong liền đi ra ngoài chúc Tết họ hàng, bọn họ để phần cậu một chút cơm và đồ ăn để trên bàn, do Lưu Nhất Hàng ngủ dậy muộn quá nên mọi thứ đều đã nguội lạnh rồi. Cậu kẹp điện thoại vào giữa đầu và vai, vừa nói chuyện với Hạ Dương Ba vừa bỏ từng đĩa thức ăn vào trong lò vi sóng hâm nóng lại.
“Về nhà cảm thấy như thế nào?” Lưu Nhất Hàng dựa vào cạnh bàn ăn, mắt nhìn chằm chằm đĩa thức ăn đang xoay tròn trong lò vi sóng.
Hạ Dương Ba chợt khựng lại sau đó nhàn nhạt nói: “Thì cũng chỉ như vậy thôi mà.”
Lưu Nhất Hàng bật cười giễu cợt: “Như vậy là như thế nào?”
“Thì là về nhà ở bên cạnh người thân trong gia đình thôi.”
“Bây giờ thì sao? Bây giờ anh không cần ở cùng người nhà sao?” Lưu Nhất Hàng nghe thấy xung quanh Hạ Dương Ba rất yên tĩnh, nên vẫn luôn tưởng rằng anh đang ở trong nhà.
Hạ Dương Ba nghe thấy Lưu Nhất Hàng hỏi như vậy thì trong lòng liền nghẹn lại, suy nghĩ một hồi rồi nói: “Ừ, anh vừa ra ngoài có chút việc, bây giờ đang chuẩn bị về nhà đây.”
Lò vi sóng “tinh” lên một tiếng, đĩa thức ăn cuối cùng của Lưu Nhất Hàng đã được hâm nóng hôi hổi, cậu lấy đĩa thức ăn ra rồi cho hẳn một bát cơm to mà mẹ đã dành cho cậu vào. Anh lơ đãng nói với Hạ Dương Ba: “Thì ra là chỉ lúc nào anh có việc đi ra ngoài mới có thể gọi điện thoại cho em thôi, còn khi nào ở nhà thì anh lại phải giấu giấu diếm diếm đúng không? “
Cái này thì thật sự không phải như thế.
Chỉ là buổi tối hôm đó lúc Hạ Dương Ba vừa về đến nhà thì đúng lúc trong nhà đang có khách, hai bên chủ nhà và khách khứa cứ như vậy mà vui vẻ ăn no uống say, lúc ăn cơm xong thì thời gian cũng không còn sớm nữa. Huống hồ lúc ngồi ăn cơm, Hạ Dương Ba còn cố giữ phép lịch sự nên đã uống một chút rượu làm cho anh vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ, hơn nữa điện thoại của anh cũng chẳng có cuộc gọi nào của Lưu Nhất Hàng gọi đến, tin nhắn Wechat chưa đọc cũng không có nên liền đoán rằng có thể Lưu Nhất Hàng lại bị gọi đến bệnh viện để tăng ca rồi, thế nên dứt khoát quyết định trèo lên giường đi ngủ.
Hôm nay hiếm khi mới được ngủ nướng một chút, lúc tỉnh dậy đã là buổi trưa rồi, ăn cơm trưa xong liền đi dạo mua sắm đồ đạc chuẩn bị Tết với Lâm Nữ Sĩ, đi mãi mua mãi rồi chẳng hiểu làm sao lại biến thành buổi xem mắt.
Hạ Dương Ba có nỗi khổ riêng mà không thể nói ra, anh không muốn nói với Lưu Nhất Hàng về chuyện anh phải đi xem mắt để tránh cho cậu lại tức giận, thế là anh đành phải tốt tính nhẹ nhàng xoa dịu: “Em nói linh tinh cái gì thế? Cái này không phải là do từ lúc về nhà đến giờ vẫn bận bịu luôn tay luôn chân hay sao? Vừa mới có thời gian rảnh một chút là gọi cho em luôn còn gì nữa, ai mà biết được lại quấy nhiễu mộng đẹp của tiểu tổ tông em chứ?”
Anh vừa nói như vậy thì Lưu Nhất Hành cũng không thể tức giận với anh được nữa, thấp giọng “ồ” một tiếng rồi lại giống như chợt nhớ ra điều gì, vội vàng nói: “Anh bận đến tận bây giờ sao? Đã ăn cơm chưa? Không phải là anh được nghỉ lễ rồi sao? Sao về nhà rồi mà vẫn bận như thế chứ? … Cả năm nay đã bận rồi, đến bây giờ lễ Tết cũng không có thời gian rảnh, rốt cuộc thì anh có lúc nào để nghỉ ngơi một chút không thế?”
Hạ Dương Ba mỉm cười: “Anh ăn rồi, ăn rồi… lễ Tết mà, khó tránh khỏi phải đến thăm nhà bà con họ hàng, tụ tập bạn bè hay gì gì đó, cả một năm trời đều bị em quấn lấy, khó khăn lắm mới có mấy ngày ở lại thành phố G, người nào nên đến thăm thì vẫn phải đến thăm mà, có đúng không nào?”
Không biết lý do làm sao mà vừa nghe thấy Hạ Dương Ba nói anh “cả một năm trời” đều bị cậu quấn lấy thì tâm trạng của Lưu Nhất Hàng liền cảm thấy dường như có chút gì đó vui vẻ đến kỳ lạ, cậu lấy nốt bát cơm đã được hâm nóng ở trong lò vi sóng ra rồi đi đến bàn ăn bên cạnh ngồi xuống, gắp một miếng rau thái sợi, đảo qua đảo lại thức ăn trong miệng, chữ được chữ không nói: “Thôi đủ rồi đấy, em mới trở về mấy tháng nay, sao lại có thể quấn lấy anh cả một năm trời được chứ?”
“Thế em cứ tưởng rằng lúc em không ở đây thì anh không nhớ đến em à?” Giọng điệu thản nhiên của Hạ Dương Ba từ trong điện thoại truyền đến, lại giống như tảng đá ngàn cân đập vào trái tim của Lưu Nhất Hàng.
Quả cà tím mà cậu còn chưa kịp nuốt xuống cứ thế mắc kẹt trong cổ họng khóe mắt đỏ ửng lên, hơi thở nghẹn lại, lồng ng*c phập phồng dữ dội.
Đợi đến mãi cuối cùng khi cậu nuốt hết những gì còn trong miệng thì lại phát hiện ra mùi vị của thức ăn bây giờ giống như đang nhai sáp nến vậy, ngay lúc đó liền cảm thấy chẳng muốn ăn gì nữa.
Hơi thở nặng nề của Hạ Dương Ba quanh quẩn bên tai như thể anh đang âm thầm kể lại từng giây từng phút của những tháng ngày khó khăn đó, như thể anh đang tố cáo sự tùy hứng và sự nhút nhát trong tình yêu của Lưu Nhất Hàng.
Cuối cùng, cậu mới bình tĩnh lại sau đó hít một hơi thật sâu, đặt đũa xuống bàn, bàn tay nắm chặt, áp sát điện thoại vào tai rồi nói nhỏ với người đầu dây bên kia: “Em nhớ anh rồi!”
Ở bên này, nghe được giọng nói thủ thỉ nỉ non của Lưu Nhất Hàng khiến cho hơi thở của Hạ Dương Ba đột nhiên trở nên nặng nề hơn vài phần, phải mất một lúc lâu sau thì mới có thể nghe thấy giọng nói khàn đặc của Hạ Dương Ba thấp giọng mắng yêu một câu: “Tên khốn này!”
Vào ngày thứ ba của năm mới, Hạ Dương Ba lại phải cùng Dương Song ra ngoài ăn bữa cơm mang tính chất xã giao.
Làm theo những gì hai người bọn họ đã thương lượng từ trước, sau khi về nhà Hạ Dương Ba liền nói với Lâm Nữ Sĩ rằng: “Trên tất cả các phương diện thì Dương Song đều khá tốt, chỉ là không biết tính cách của hai người chúng con có hợp nhau hay không, thói quen sinh hoạt có thể thích ứng với nhau được không cho nên con nghĩ chúng con vẫn nên làm bạn trước, đợi một thời gian nữa rồi mới nói tiếp được. “