“ Tôi, chính là cái thứ …” - Khuôn miệng chúm chím có chút cười nhẹ rồi tiếp tục hoàn thành câu văn dang dở kia
“ Mà cô đang muốn có nhất~ không phải hay sao?”
Lý Uyên căm tức, không còn khoái trá chao đảo ly rượu trong tay nữa, gằng giọng
“ Cô nghĩ bản thân tự cao như vậy, Dương sẽ thích sao?”
Cô nhún vai, hờ hững nghĩ ngợi rồi nói như đó là điều vô cùng đúng đắn
“ Không biết ~”
Có chút cao hứng, Kiều Uyển Nhi liền bịa chuyện như thật
” Lúc nãy sau khi làm xong … chồng tôi có bảo rằng nếu thích làm gì thì cứ việc làm, trời có sập thì vẫn có anh ấy gánh thay”
Nghĩ lại thì cô cũng đâu được cho là nói dối? Hắn ta thực sự có nói ra những lời tuy không sến sẫm như thế này nhưng ý nghĩa cũng tương tự …
… chắc vậy
“ Kiều Uyển Nhi cô đừng có quá đáng!!!”
Nghe thấy những lời này, Lý Uyên không nhịn được mà thét to. Âm thanh chói tai này đương nhiên thu hút ánh nhìn của mọi người
Thấy bản thân đã lỡ miệng, cô ta liền dùng tay che mặt, bộ dạng ấm ức như bị bắt nạt
“ Tôi … tôi chỉ là trêu đùa chút thôi, cũng không có cố ý … sao cô lại quá đáng như vậy?”
Ồ, khớp thật đấy. Vừa vặn với những lời vừa mới thét lên
Kiều Uyển Nhi vốn đã cảm thấy bản thân mình rất giỏi, có thể vương lên thành sao hạng A, nhưng mà cô gái trước mặt này có tiến thân vào giới giải trí thì chắc chắn cô sẽ không tiếc mà vote một phiếu
Đúng là thiên tài diễn xuất nghìn năm có một mà, lợi hại lợi lại
Kiều Uyển Nhi thiếu điều muốn bật ngón tay giữa …à nhầm, ngón tay cái
Mọi người xung quanh đều hướng về cả hai người họ, Lý Uyên không cảm thấy mất mặt, Kiều Uyển Nhi đang trong tâm thế hóng chuyện vui. Chẳng ai lo lắng cả
Lý Uyên càng khóc càng hăng say, Kiều Uyển Nhi cũng không biết tuyến nước mắt của cô ta làm bằng gì mà nói khóc là khóc. Rõ ràng mất lí trí thét to sắp xấu hổ đến nơi mà vẫn vớt vát được cục diện
Thôi Tử Niệm đi đến, vỗ về. Trừng mắt về phía Kiều Uyển Nhi
“ Con sao vậy? Có chuyện gì xảy ra cứ nới, bác và mọi người có măt ở đây sẽ đòi lại công bằng cho con”
“ Không có gì đâu … chỉ là … con trêu chị Uyển Nhi … nói là chị ấy ăn mặc thế này vào bữa tiệc lớn sẽ khiến cho Dương mất hết mặt mũi. Vốn con có ý tốt nhắc nhở nhưng chị ấy bảo con là người ngoài đừng có lo chuyện không đâu”
Kiều Uyển Nhi bình tĩnh, nghiêng đầu sang một bên, giọng khó hiểu
“ Lúc thì bảo là trêu, lúc thì có ý tốt … cô cũng nhiều ý tưởng thật đó”
“ Im đi, chỉ vì chuyện như vậy mà cô chuyện bé xé to nặng lời với con bé à? Có biết gia đình của nó so với cái nhà rách nát của cô hơn rất nhiều hay không”
Kiều Uyển Nhi nghĩ ngợi, gật gù - “ Vậy là gia đình cô ấy còn có thế lực hơn cả nhà họ Lục ư? Nhà ta rách nát từ bao giờ thế ạ?”
“ Cô có bị ngu …”
“ À, con đã gả cho Dương rồi, tất nhiên anh ấy là gia đình của con” - Kiều Uyển Nhi cho ăn ngay phát súng vào đầu, Thôi Tử Niệm còn đang muốn chửi mắng thì liền cứng họng
Lý Uyên đứng bên cạnh vờ ấm ức phụ hoạ theo
“ Dù cô có tự mình thừa nhận thì chẳng ai xem cô là Lục thiếu phu nhân đâu “
“ Chúng tôi đã đăng ký kết hôn rồi, được nhà nước công nhận. Cô có thắc mắc thì đi kiện là được”
“ …….”
“ Có chuyện gì mà ồn ào thế này?” - Từ phía xa xa, một giọng nối uy nghi vang lên. Đại sãnh đông người náo nhiệt vậy mà giờ đây chẳng có ai dám lên tiếng
Tào Cẩm Hoa chống gậy bước xuống, theo sau là vài người hầu tâm đắc. Bà đảo mắt một lượt, Lý Uyên đang diễn trò cũng sợ hãi mà thu liễm giọt nước mắt giả tạo
“ Chuyện gì xảy ra vậy?” - Bà hỏi
“ Chỉ là đám hậu bối có vài tranh cãi nhỏ thôi, mẹ không cần phải quan tâm đâu ạ” - Thôi Tử Niệm xen vào
Tào Cẩm Hoa chẳng có vẻ gì quan tâm đến bà, nhìn Kiều Uyển Nhi đang đứng đó với tâm thế xem kịch có chút nuông chiều mà cười
“ Con bé này, bảo con đến dùng cơm với bà già ta đây nhưng suốt buổi chẳng thấy đâu. Thì ra là ở dưới này càn quấy”