Lúc nãy khi vào đây đâu thấy nhiều thế này?
Cô sợ quấy rầy hắn, nhanh chóng đặt lọ thuốc tiêu hoá lên bàn
Lục Nghiên Dương nhìn lọ thuốc nhỏ xinh, rồi lại dán mắt lên người cô, dường như đang đợi câu giải thích
Kièu Uyển Nhi đưa tay ra sau gáy, gãi gãi vài cái rồi lên tiếng
“ Ừm, buổi sáng ăn đồ quá nhiều dầu mỡ … có thể là anh không quen lắm, nên tôi có mua thuốc, uống vào sẽ thấy dễ chịu hơn”
Không khí có chút ngượng ngùng, cô máy móc đi đến bên máy lọc nước, rót một cốc nước ấm rồi đem đến trước mặt hắn. Sợ đặt lên bàn nếu sơ sót sẽ làm hỏng đống văn kiện nên cô vẫn cầm trên tay, động tác có chút cung kính đưa ra
Lục Nghiên Dương nhìn cốc nước trước mặt, ánh mắt đảo nhẹ nhìn sang lọ thuốc trên bàn, đưa tay chộp lấy rồi uống sạch
Thấy hắn không hằn học mà dễ chịu, cô cũng không tin vào mắt mình
Cứ nghĩ hắn cũng phải càu nhàu một phen, vì lúc nãy đã nói rõ không thèm nhưng cô vẫn làm theo ý mình
Kiều Uyển Nhi tặc lưỡi cho qua, cúi chào nhẹ nhàng rồi đi về chỗ tiếp tục công … việc
???
Đống văn kiện cô để trên bàn biến đâu mất rồi?
Kiều tiểu thư loay hoay mãi, nhìn đông ngó tay rồi mở hết hộc tủ, nhưng cũng chẳng thấy một tờ giấy nào. Đột nhiên lại sực nhớ đến trên bàn hắn có rất nhiều giấy tờ cần giải quyết, mà trong số đó có một vài văn kiện nhìn rất quen mắt
Chẳng lẽ …
Kiều Uyển Nhi lần nữa xông vào phòng tổng giám đốc, lần này cô bực dọc đến mức quên cả việc gõ cửa
Cô thở dài, trấn an chính mình rồi nhìn hắn mỉm cười đè nén sát khí
“ Lục tổng … những văn kiện trên bàn tôi bỗng dưng biến mất rồi”
Hắn ngồi đó giả vờ xem sổ sách không trả lời. Cô liếm liếm môi, nén giận tiếp tục hỏi
“ Anh có thấy không?”
“ Không” - Lần này Lục Nghiên Dương rất nhanh chóng trả lời sự hoài nghi trong cô càng lớn hơn
Kiều Uyển Nhi cúi đầu - “ Vậy không làm phiền anh nữa”
Cô xoay người, lúc đang định rời đi thì đột ngột xoay lại định chộp lấy tập văn kiện trên bàn, nhưng hắn đã nhanh hơn một bước, giữ chặt nó lại
“ Chậc” - Cô nhíu mày, ánh mắt nhìn tập văn kiện rồi nhìn vào hắn
“ Cái này hình như là phần công việc của tôi”
“ Nhìn nhầm rồi”
“ Mắt tôi rất tốt, không thể nào có việc nhìn nhầm được”
“ Vậy thì đi khám lại mắt đi, nó bắt đầu không tốt rồi”
“ …..”- Kiều Uyển Nhi cũng không thèm khách sáo nữa mà lên tiếng
“ Trả đây cho tôi”
Hắn cũng không giả điên nữa, dứt khoát
“ Không”
Công việc đã được phân chia, sao cứ mỗi lần cô đi ra ngoài dùng bữa trưa là hắn lại đến bàn làm việc của cô rồi không nói không rằng lấy đi hết?
Bệnh à?
Tính tình của Lục Nghiên Dương có chút quá bảo bọc, vì sợ cô mệt nên hắn liền xử lý giúp phần công việc của cô. Rõ ràng làm việc tốt, xuất phát từ sự lo lắng nhưng cái miệng vẫn cứ độc địa
“ Cô làm chậm chạp quá, trễ nãi công việc của tôi”
“ Phần công việc này đều là những phần không cần gấp”
“ Nhưng tôi rất cần”
“ Anh ….”
Cả hai bên giằng co, bất ngờ cô buông tay rồi xoay người rời đi
Vì quá điên máu nên Kiều Uyển Nhi liền đứng trước cửa mà rống to
“ Nếu đã không tin tưởng giao công việc cho tôi thì hãy điều tôi đến một bộ phận khuất xa tầm mắt của anh đi. Đừng có làm ra cái trò khốn kiếp thế này nữa”
“ Không … phải …”
ẦM!!!!!!!
Tiếng cửa đóng lại, ngay cả người bình thường bị dí súng vào đầu như hắn cũng chẳng có phản ứng gì thái quá mà giờ đây lại giật bắn người
Không xong rồi, vợ hiểu nhầm rồi.
Lục Nghiên Dương gục đầu lên bàn, mng tâm trạng chán nản. Cùng lúc đó, cửa phòng bị đẩy vào
“ Chuyện gì vậy?”
Hắn nghe thấy giọng nói cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên nhìn, Hạ Đông Quân đem cả chồng văn kiện đã được xử lí vào để cho hắn xem, nhìn thấy bộ dạng như không có xương sống kia thì có chút ngạc nhiên
“ Cãi nhau à? Lúc nãy bước vào đã thấy vợ cậu sắc mặt trông rất khó coi …”
Tình hình này thì cái tên EQ tuột âm này lại khiến vợ mình giận dỗi rồi chứ gì? Chậc, đúng là … không tinh ý nên mới thế đấy
Hạ Đông Quân vỗ vỗ vai hắn rồi có chút tự cao lên tiếng
“ Phải noi gương người đi trước, cưng vợ như cưng trứng chứ?”