“Lý tiểu thư, cô có thể tập trung vào công việc hay không?”.
“ Ừm ... nếu anh không muốn nghe thì có thể ra ngoài ...”.
“ Nếu được thì tôi đã cút từ lâu rồi, không đến lượt cô ngồi đây nói” - Hạ Đông Quân cắt ngang khi nghe thấy cô ta tỏ ý không vui. Câu nói hoàn toàn không vui nhưng giọng điệu lại bình thường, chuyên nghiệp khiến cho Lý Uyên tức tối.1
Bình thường tính khí của anh trong công ty rất hoà nhã, nói chuyện luôn rất thân thiện. Người khiến anh phải nóng nảy vội vàng ngoài Bạch Diệp Phi Yến thì chẳng có người thứ hai...
... có thể tính thêm cả Lục Nghiên Dương vào, nhưng trong mắt anh hắn đâu phải người. Nên bỏ qua vậy.
Anh chỉ muốn tan làm thực nhanh rồi đi tìm Bạch Diệp tiểu thư hàn gắn lại mối quan hệ đang trên đà sụp đổ, nhưng ai mà ngờ Lý Uyên lại đến, công việc lại tăng thêm, thời gian ở công ty liền nhiều ra.
Cái chó gì vậy chứ?
Sao chuyện tình cảm lại trắc trở thế này. Lão tử đây kiếp trước nợ nần gì các người hay sao mà kiếp này lại lấy công việc ra hành xác tôi vậy?
Lục Nghiên Dương cố gắng nhẫn nhịn, xử lí xong công việc, nhưng khi hắn bước ra ngoài thì Kiều Uyển Nhi đã về nhà mất rồi.
Còn đang định mời cô dùng cơm, không thấy ngừoi đâu tâm trạng hắn càng thêm không vui.
“ Dương …”.
Chưa kịp nói xong câu, đã bị hắn ném cho cái lườm. Lý Uyên cũng có chút sợ hãi, liền nhỏ giọng nịnh hót:
“ Lục tổng xử lí công việc thực sự rất lợi hại, em mời anh dùng bữa nhé? Ở gần đây có một nhà hàng Ý mới mở, món ăn không tồi”.
Lục Nghiên Dương không muốn dây dưa, sãi bước chân, gương mặt lạnh tanh còn không thèm nhìn lấy cô ta lấy một cái, thuận tiện ném ra một câu:
“ Dẹp đi”.
Hạ Đông Quân đang vội, nghe xong câu dù đang bực dọc nhưng cũng không khỏi hả hê.
Không hổ là bạn thân của anh, ngắn gọn xúc tích.
Ngay cả vợ mình mà còn nói ra những câu gợi đòn khó ưa thì ngừoi ngoài có là gì?
********
Kiều Uyển Nhi về đến nhà, mệt mỏi ném túi xách lên sofa rồi đi vào trong phòng bếp. Cô cho nước vào ấm siêu tốc, lấy một cái tách rót sữa tươi vào.
“……”
Mày rốt cuộc đang làm cái trò gì vậy Kiều Uyển Nhi? Đun nước rồi uống sữa ….
Cô đứng ở đó một hồi lâu, thẩn thờ nhìn cái tách đang cầm trong tay.
- Như thế mới đúng là xứng đôi vừa lứa.
- Đừng nghĩ bản thân mình tài giỏi, gia cảnh cô thế kia sao có thể xứng với con trai tôi?
- Chỉ là một đứa chẳng còn chống lưng, cô là cái thứ gì mà dám đứng bên cạnh Dương?
Từng câu của Thôi Tử Niệm cùng với Lý Uyên thi nhau hiện lên trong đầu Kiều Uyển Nhi. Những lời lẽ vốn dĩ chẳng thể nào lọt vào tai cô thì nay lại khiến cô phải nghĩ ngợi mãi.
“ Vợ tôi đâu?”.1
“ Dạ, thiếu phu nhân đang ở trong phòng bếp”.
Loáng thoáng nghe thấy đối thoại, cô đảo mắt nhìn ra ngoài cửa phòng, lát sau liền thấy hắn xuất hiện.
Caravat nới lỏng, đầu tóc rối xù, gương mặt bỏ bừng và hơi thở phiêu tán.1
Kiều Uyển Nhi không nhìn nữa, cúi đầu xuống cái tách lần nữa, nhìn chất lỏng màu trắng trong đó đang sóng sánh.
“ Sao không đợi tôi cùng về?”
“ Anh bận nhiều việc, tôi đâu dám làm phiền”.
“ Sao không đợi tôi cùng về?”
“ Anh bận nhiều việc, tôi đâu dám làm phiền”.
Kiều Uyển Nhi nói dứt câu liền uống một ngụm sữa. Chẳng có mùi vị gì, nhạt nhẽo vô cùng khiến cô hoài nghi thứ này có phải sữa không.
Lục Nghiên Dương rút caravat ném lên ghế rồi đi về phía cô, bộ dạng như đang giải thích:
“ Tôi và Lý Uyên chỉ bàn công việc”.
Bàn công việc có cần phải đẹp đôi như thế không?
Trong đầu loáng lên suy nghĩ này, Kiều Uyển Nhi cũng cảm thấy bản thân thật là vô lý. Cô giận dỗi chuyện gì vậy?
Nhìn thấy hắn cùng người con gái khác ở chung trong một căn phòng, cười nói vui vẻ, mắt nhìn nhau liền thấy không vui.
“ Không cần phải nói cho tôi nghe đâu. Tôi và anh có quan hệ gì đâu chứ?”.1
Nói ra câu này cô liền cảm thấy bản thân đúng là khốn kiếp.
Sao lại nói ra lời khó nghe như thế?
Kiều Uyển Nhi không muốn nói, nhưng lại không nhịn được. Khi nói xong lại thấy vô cùng hối hận, cúi đầu ngày một thấp hơn, không dám đối diện với hắn.1