“ Tôi … chỉ … chỉ là … chỉ là do thiếu phu nhân trông khá giống với Lý tiểu thư cho nên tôi...''
'' Đúng đó, hơn nữa do cô mặc đồ... nên chúng tôi tưởng thiếu phu nhân đây là thư ký của Lục tổng...'' - vợ ông ấy lên tiếng giải thích
Nhưng càng nói lại càng khiến cho Lục Nghiên Dương không hài lòng. Đám người có mắt như mì này đã làm sai còn dám đổ lỗi lên người vợ hắn?
Hay là hắn cho cái xí nghiệp chó chết kia thành cám ngay bây giờ
Kiều Uyển Nhi trượt tay xuống ngực hắn, vẽ vòng. Bộ dạng hệt như yêu nữ hại nước hại dân của cô khiến cho đám người đó dù có tức tối cũng không làm gì được
Lục Nghiên Dương vòng tay ôm lấy eo cô, trông chẳng có gì là bài xích hay chán ghét như những lời mà Thôi Tử Niệm đem đi rêu rao. Sắc mặt bà bây giờ trông vô cùng khó coi
Vốn định chia rẽ, nhưng chẳng những không được mà còn phải muối mặt biết bao nhiêu người
Kiều Uyển Nhi nhìn về phía đám người lúc nãy trông vô cùng đắc ý mà bây giờ lại sợ hãi chỉ muốn chạy khỏi nơi này ngay lập tức, mỉm cười rồi lên tiếng
“ Nói về giống nhau, thì Lý Uyên nhỏ tuổi hơn tôi. Cô ấy sinh sau đẻ muộn nên nếu nói cô ấy giống tôi thì mới hợp lý. Đỗ tổng … ngài thấy có đúng không?”
“ Đúng đúng đúng, là do tôi nói nhầm rồi. Lý tiểu thư đây có vài phần trông rất giống thiếu phu nhân, nhưng mà không thể so được với cô”
Lý Uyên đứng đó, chết trân. Tức muốn lao đến tát cho cô một cái nhưng chẳng thể làm gì
Từ nãy đến giờ đứng yên nghe bọn họ lảm nhảm, cũng nên để cho đám người thích gây khó dễ cho người yếu thế này biết cô không phải con cọp giấy, muốn làm gì thì làm
“ Nếu nói là thư ký, thì tôi đã phải làm loạn cả tuần thì chồng tôi mới đồng ý để tôi đến công ty. Có được công việc đúng là khổ sở mà~ Dù bằng cấp của tôi có cao nhưng mà … haizzz”
Hàm ý quá rõ, có học lực cao nhưng nếu không phải cô là vợ hắn thì còn lâu mới được đặc quyền này
Lục Nghiên Dương nhìn cô không thoát ra được, cái tiểu hồ ly này vậy mà diễn trò lại cứ như thật. Chắc đây là đam mê của cô
Nhớ đến lần cô vì muốn có một công việc mà chủ động leo lên giường hắn, trên gương mặt u ám loé lên nụ cười cưng chiều bất lực mà giang hồ đồn đãi, khiến cho đám người có mặt tại đó cơ hàm muốn rơi xuống đất
Nếu ngày nào cô cũng làm loạn như vậy thì tốt biết mấy
Đám người vốn không để cô vào mắt nay lại sợ hãi, không biết cô có vì chuyện này mà khiến cho họ gặp trở ngại gì không
Kiều Uyển Nhi cảm thấy mọi chuyện đến đây nên để cho ngừoi bày ra giải quyết, cô nhún vai, phủi bỏ trách nhiệm mà rời đi
“ Mọi người cứ tự nhiên, tôi phải đi gặp bà nội”
Tâm trạng cực kỳ vui vẻ, nhìn thấy nét mặt của đám người đó cô thực sự chỉ muốn vứt bỏ hình tượng mà cười lớn
Nhưng mà …
Cái người đàn ông này sao không đi tiếp đón cô thanh mai trúc mã kia đi, cứ đứng bên cạnh cô làm gì. Tay hắn vẫn đặt ở ngang eo cô, đã đi khuất và chẳng còn bóng người nào cũng không chịu bỏ ra.
Kiều Uyển Nhi giả vờ như đang nhìn quang cảnh xung quanh nhưng thực ra đang xem thử có người đi theo hay không, xác định chẳng có ai cô mới nhẹ giọng lên tiếng
“ Không cần diễn nữa đâu”
“ Ừm” - Hắn qua quích trả lời, song, vẫn không hề buông tay
“ ……” - Kiều Uyển Nhi quái gỡ nhìn sang, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nói
“ Anh buông tay ra đi”
“ Không phải muốn đóng vai gia đình hạnh phúc sao? Diễn thì diễn cho trót đi”
“ Tôi …” - Kiều Uyển Nhi đơ luôn
Không phải bình thường ít nói lắm hay sao, tự dưng bây giờ lại nói nhiều, lại còn khiến cho cô cứng miệng không phản bác được gì
Còn đang liếm môi định cãi tay đôi thì nghe thấy giọng người đàn ông lẩm nhẩm
“ Em có thể diễn … nhưng tôi thì không phải đâu …”1
Bàn tay đặt bên eo cô siết chặt, Kiều Uyển Nhi đờ người ra
Cả hai người không ai nói gì nữa, yên lặng bước đi