Thôi thì vì hắn cứu cô, hơn nữa là vợ chồng thì đây cũng là điều nên làm.
…
Nhưng mà …
Tối đó sau khi ăn cơm xong, cô bắt đầu cảm thấy bản thân không thể gánh nỗi cái nghĩa vụ này được nữa.
Lục Nghiên Dương đứng trong phòng tắm chăm chăm nhìn cô, Kiều Uyển Nhi gương mặt hiện ra vài đường hắc tuyến.
Hắn thế này là muốn cô giúp hắn tắm ư?
“ Anh … tự mình ắtm được … có đúng không?”.
“ …….” - Lục tổng ngồi trên thành bồn, vẻ mặt dửng dưng:
“ Em nói thử xem”.
“ …. Chắc là … không được”.
“ Ừm, vậy nên chỉ có thể nhờ đến em thôi”.
“……..”.
Cô muốn ra ngoài!!!
Đừng có bảo cô với hắn đã thân mật hơn sáu tháng mà còn giả vờ ngại.
Lúc đó hắn chủ động làm mà, cô chưa từng cởi dù chỉ là một cái vạc áo của hắn. Nhưng tình hình bây giờ Kiều Uyển Nhi phải đích thân làm. Cô có thể không ngại hay sao?
Họ chỉ vừa mới tiến triển thôi mà.
Kiều Uyển Nhi cầm một cái khăn lông đã nhún nước ấm, đi đến rồi nói:
“ Vết thương không được động vào nước, nên … tôi chỉ lau sơ người cho anh”.
Nói xong, cô tay chân lóng ngóng cởi từng chiếc cúc áo.
Nhìn thấy vết thương được băng bó khắp nơi thì sao có thể nổi lòng ham muốn nam sắc của hắn được cơ chứ?
Kiều Uyển Nhi hết sức nhẹ nhàng, cẩn thận không động đến vết thương của hắn.
Xong!!!
Cuối cùng cũng xong …
… ở trên.
“ ……….” - Cô đứng đó, xoay đầu đi nơi khác, ngập ngừng:
“ Phía dưới … anh tự lo được đúng không”.
Lục Nghiên Dương không nói gì, cô ngẩng đầu thì chỉ thấy hắn nhìn chằm chằm cánh tay đang quấn băng gạc.
“ ……”.
Khoé miệng cô giật giật, sau đó cũng bỏ qua mọi xấu hổ mà lên tiếng:
“ Tôi biết rồi, tôi làm”.
Loay hoay một hồi cũng kéo được khoá quần, Kiều Uyển Nhi dùng khăn lau lau.
Cô có chút xấu hổ.
Thực sự quá là xấu hổ đi, sao có thể xem như không có gì khi nhìn thấy cái vật nào đó cộm cộm lên ở trong đũng quần cơ chứ?
Lục Nghiên Dương từ trên cao nhìn xuống cô gái đang ngồi ở hạ bộ của mình, nếu không phải do vết thương thì hắn đã nuốt cô vào bụng rồi.
Đây là lần đầu cô tự chủ động cởi quần hắn, tuy là vì hắn bị thương nên cô mới phải làm vậy.
Nhưng có người đàn ông nào không hứng lên khi thấy vợ mình đang ở rong cái tư thế này cơ chứ?
Còn quyến rũ hơn lúc cô không còn mảnh vải nào.
Nhưng mà Lục Nghiên Dương không có can đảm bảo cô cầm lấy ngừoi anh em của hắn rồi vuốt ve, càng không dám bảo cô ngậm lấy nó.
Gương mặt hắn hiện lên một tầng bị nhiễm sắc d.ục, bàn tay nắm chặt thành bông, gân xanh nổi lên. Dường như đang rất khó chịu.
Kiều Uyển Nhi cởi quần tây của hắn ra thì mới phát hiện đầu gối cũng bị xây xát.
Cô cũng chẳng còn tâm trạng để ngại ngùng, đứng lên chạy ào ra ngoài tìm hộp sơ cứu.
Rất nhanh đã tìm thấy rồi giúp hắn băng bó.
Lau người đã xong, vết thương nặng thế kia thì chắc khoảng một tuần sắp tới cô phải chăm hắn như là mẹ chăm con, không rời một giây một khắc.
Tiếp đó, lại phải giúp hắn mặc quần áo, Kiều Uyển Nhi đã cố gắng giữ tỉnh táo, nhưng mà mỗi lần lỡ động chạm vào người hắn thì cái tên này lại rên lên.
Cô có chút hốt hoảng mà hỏi:
“ Tôi làm anh đau à? Đụng trúng vết thương rồi sao?”.
“ Không, không có gì”.
Nghe thấy hắn trả lời cô mới yên lòng.
Mọi chuyện tiếp theo đó đơn giản hơn nhiều, chỉ việc dìu hắn lên giường đắp chăn rồi tắt đèn.
Với cơ thể thế này thì hắn không thể đi là được rồi, ngày mai cô phải đến công ty thế nào đây?
Đương nhiên Lục tổng không cho cô đi, hắn sợ sáng mai tỉnh giấc không thấy cô nằm bên cạnh nên liền lên tiếng trước:
“ Em phải ở bên cạnh tôi cho đến khi vết thương khỏi hẳn”.
“ ………” - Kiều Uyển Nhi.
“ Tôi nhờ người làm bón cơm cho anh”.
“ Không được” - Hắn nói.
Thấy bản thân có hỏi lớn tiếng nên sau đó liền điều chỉnh lại:
“ Em phải có trách nhiệm đi, không phải em đút thì tôi nhịn ăn”’.
“ Này, anh đừng có mà vô lý nha”.
Lục Nghiên Dương phủ chăn kín kẽ, xoay đầu không thèm nói chuyện nữa.
Kiều Uyển Nhi cười như không cười:
“ Anh dỗi tôi đó à?”.
Cô day day thái dương, sợ hắn nhịn ăn thật nên đành thoả hiệp:
“ Được rồi, tôi biết rồi. Đến khi anh khỏi hẳn thì tôi mới đi làm”.