Kiểu Uyển Nhi cứ nằm yên ở đó, nước mắt cứ rơi, lồng ngực quặn đau nhưng cô không kêu than dù là một tiếng
Không phải vì cô không muốn thét lên, mà chính bởi vì cách nuôi dạy của cha mẹ khiến cho cô phải lén khóc mỗi lần cảm thấy bất lực
Đúng, nó đã trở thành thói quen ăn sâu vào tiềm thức của cô gái nhỏ tội nghiệp hơn 24 năm
Thời gian trôi đi, cô cứ thế ngủ thiếp lúc nào không hay. Khi mở mắt thì màn đêm đã bao trùm cả căn biệt thự vẫn sáng đèn quanh năm, xa hoa, lộng lẫy
Thứ màu đen u ám làm cho Kiều Uyển Nhi phải rùng mình
Cô loạng choạng ngồi dậy, ngay cả sức lực để mở miệng cũng không có. Cả ngày nay chưa có gì vào bụng, cơ thể trở nên thế này là đương nhiên. Nhưng cô không muốn ăn bất cứ thứ gì, chỉ muốn được ở bên cạnh cha mẹ mà thôi
Nhìn khắp nơi cũng chẳng thấy bóng dáng ai, cô cũng tự hiểu rồi
Quá nhiều chuyện kéo đến, nếu là bọn họ thì cô cũng sẽ bỏ đi mà thôi
Kiều Uyển Nhi cố gắng lấy lại tinh thần, mọi chuyện trở nên tồi tệ nhưng hậu sự vẫn phải lo. Mọi vấn đề đều có cách giải quyết, phải xử lý từng việc
***
Ở một tầng cao của khách sạn sang trọng tại Mỹ
Lục Nghiên Dương đứng bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài. Gương mặt đẹp như tạc tượng vẫn cứ lạnh lẽo, khí chất bá đạo và ngông cuồng từ trên người hắn toát ra khiến người khác vừa sợ vừa muốn đến gần. Cứ như con thiêu thân muốn lao đầu vào ngọn lửa, rồi giãy giụa trong cái nóng thiêu cháy cả thân xác
Chính vì nét mặt không biểu lộ chút cảm xúc này làm cho tâm tư của hắn càng thêm khó đoán
Cánh cửa gỗ màu đen bị đẩy ra, một đôi giày da lặng lẽ tiến vào. Người đàn ông ngoại quốc với mái tóc màu vàng và đôi mắt màu xanh biển mê hoặc chẳng kiên nể mà bước đến sofa, ngồi xuống bắt chéo chân
Anh vuốt ngược mái tóc, làm ra dáng vẻ phong lưu rồi châm chọc bạn thân
" Chỉ vừa mới đi công tác 3 hôm, liền nhớ vợ chưa cưới?"
Lục Nghiên Dương không nói gì, chỉ chậm rãi xoay sang tặng anh cái lườm
Anh cười phá lên, cũng không sợ hãi mà còn cao hứng nói tiếp
" Haha, đàn ông mặt lạnh như cậu phụ nữ không thích đâu, Dương à"
" Alex, còn nói nhảm thì cút ra ngoài"
" Ok, vậy thì nói việc quan trọng" - anh nhún nhún vai rồi đặt chiếc điện thoại của mình lên bàn, giọng điệu trở nên nghiêm túc
" Khi xử lý công việc, cậu không sử dụng điện thoại nên chẳng biết được tin tức gì. Xem đi, tình hình không ổn chút nào đâu"
Lục Nghiên Dương chẳng thèm cầm điện thoại lên xem. Thị lực tốt cho nên liền đứng đó, cho tay vào túi quần rồi chậm rãi nhìn tin tức trên màn hình
Gương mặt hắn vẫn như cũ, không có chút biến động khiến cho Alex mất hứng
" Gia đình vợ sắp cưới gặp nạn, mẹ cậu cũng có ý phủi sạch quan hệ ... vậy mà không có tý cảm xúc nào hay sao?"
Lục Nghiên Dương chỉ đơn giản xem xong tin tức, liền tiếp tục làm việc. Chuyến công tác này kéo dài 5 ngày, phải làm cho xong việc thì mới tính tiếp được
***
Từ lúc trở về từ cục cảnh sát cũng đã được 2 ngày. Kiều Uyển Nhi đã sử dụng số tiền bản thân có được để lo cho tang lễ
Khoảng thời gian này đối với mọi người thì vô cùng bình thường, nhưng đối với cô nó cứ như là cơn ác mộng dài dăng dẳng không hồi kết. Cả thể xác lần linh hồn đều bị bào mòn đến kiệt quệ
Kiều Uyển Nhi sắc vóc vốn đã mảnh mai, nay lại vì lo âu cùng buồn rầu không ăn không ngủ mà ốm đi trông thấy rõ
Người hầu trong nhà đều đồng loạt nghỉ việc, họ hàng từ chối giúp đỡ. Thậm chí có người còn cắt đứt toàn bộ liên lạc với cô để tránh sinh thêm phiền phức
Từ một cô công chúa biến thành kẻ ăn mày khốn khổ, cha mẹ đều qua đời trong một vụ tai nạn máy bay. Tại sao lại đối xử với cô tàn nhẫn như vậy?
Thẻ ngân hàng bị đóng băng, tài sản có giá trị đều bị niêm phong. Cô mệt mỏi lắm rồi
Cánh nhà báo đứng ở ngoài cửa muốn có thêm tin tức, muốn cô chết thì mới vừa lòng hay sao?
Lúc này điện thoại vang lên tiếng chuông. Cô mệt mỏi chẳng muốn nhận, nhưng lại mang trong lòng hi vọng sẽ có người giúp đỡ dù chỉ là một việc nhỏ nhoi như quan tâm dù là dối trá, ngón tay có chút gầy vuốt lên, áp điện thoại lên tai rồi nói
" Alo"