Người đàn ông chậm rãi ngẩng đầu lên, rồi lại gục lên vai cô gái, chóp mũi hắn cọ vào chiếc cổ xinh xắn của cô, mắt nhắm hờ, môi cong lên
“ Vậy ___”
Chút bất lực pha thêm vài phần mê hoặc trong câu từ của hắn, dù nghe giọng thì rất khổ tâm nhưng cứ làm cho cô bị mê hoặc
“ ___ em che chở cho tôi đi”
“ …..”
Một người đàn ông lưng dài vai rộng lại yêu cầu cô ‘che chở’? Có nhầm không?
Hắn to lớn như voi thế kia thì cô che sao hết cái thân hình đó?
Kiều Uyển Nhi không dám cúi đầu xuống, vì làm như vậy sẽ chạm vào gương mặt hắn
Lục Nghiên Dương chưa từng nói sẽ bảo vệ khi cô bị gây khó dễ, nhưng lần nào cô chật vật mà lại không có sự có mặt của hắn?
Ngẫm nghĩ thì mẹ hắn bao nhiêu lần tìm đến nhà lúc hắn vắng mặt, dù sớm hay muộn thì lát sau đều sẽ thấy hắn xuất hiện. Cô đỡ khó xử hơn rất nhiều, bản thân vì chuyện hậu sự của cha mẹ vốn đã tiều tuỵ đi thấy rõ, nếu hắn thờ ơ thì bao nhiêu áp lực sẽ bủa vây lấy cô đây?
Người mạnh mẽ cỡ nào đi chăng nữa thì cũng có lúc mệt mỏi, mềm yếu. Hắn không phải cô, dù cô có chịu bao nhiêu áp lực thì hắn cũng không thể hiểu được, nhưng vẫn chưa từng lần nào than trách hay muốn cô phải nhu thuận, hiểu chuyện, chứng tỏ bản thân là một Lục thiếu phu nhân không điểm nào để chê trách. Nhưng mọi khi rắc rối xảy đến, đều giải vây cho cô
Kiều Uyển Nhi cũng không ở hoàn cảnh của hắn, không hiểu được những gì xảy ra. Nhưng cô thay vì nhẫn nhịn thì vẫn luôn chống đối, hắn cũng không quá bận tâm
Cô nhỏ nhen, không thể giống hắn. Khi chỉ có một mình, cô cũng thầm suy xét, rồi cũng ân hận. Vài hôm sau lại có chuyện rắc rối xảy ra, cô lại cáu lên, rồi lại tự trách bản thân quá hấp tấp
Tóm lại, là một vòng lẩn quẩn
Tuy yêu cầu cô che chở của hắn có chút vô lí, nhưng so với những việc hắn đã làm giúp thì việc này có là gì?
Cô cao ngạo, lại không giỏi trong việc dỗ dành. Nhưng có lẽ vì thời gian qua, được hắn giúp đỡ mà mủi lòng ….
Nghe thì giống như xuất phát từ lòng thương hại, hoặc là cô chỉ cố trả ân cho hắn. Nhưng cảm xúc trong lòng Kiều Uyển Nhi giờ đây ra sao, cô cũng không rõ
Bàn tay thon dài trượt nhẹ lên bờ vai rộng của người đàn ông, một dòng điện nhanh chóng bủa vây lấy Lục Nghiên Dương, hắn chấn động, hít vào một hơi tuy không quá dài nhưng cũng đủ để nói lên sự kinh ngạc trong lòng
Mắt hắn lộ ra sự khó tin, tay cô cứ thế, nhẹ nhàng đặt lên tấm lưng rộng của hắn dịu dàng vỗ vỗ
Lúc đầu, nhịp điệu có chút vụng về, đơ cứng. Nhưng khi thấy hắn không có gì là bài xích, động tác cô lại mềm mại hơn
Từng nhịp từng nhịp vỗ nhẹ, Lục Nghiên Dương run lên, hắn cũng không thể nào phân biệt được đâu là cái vỗ của cô, đâu là nhịp đập của trái tim hắn
Chúng hoà vào nhau, khó phân biệt, đánh thùm thụp. Nếu tim có vấn đề thì giờ chắc là đã ngất tại chỗ
Đang trong cái không khí có chút ngọt thì giọng cô vang lên, uể oải và bi thương
“ Không xong rồi … anh tự che chở mình đi. Lưng tôi mỏi lắm, không thể tiếp tục được đâu”
“ …….”
Người con gái này thực sự rất biết cách cắt ngang cảm xúc tốt đẹp của hắn
Đang được đà thuận tiện, Lục Nghiên Dương bế cô lên như một nàng công chúa. Kiều Uyển Nhi bất ngờ, sợ té nên bàn tay đang đặt trên lưng hắn chuyển động, bấu víu lấy cái cổ màu đồng, xem nó như điểm cứu cánh
Lục Nghiên Dương mở cửa phòng làm việc ra, chậm rãi bước đi trong hành lang
Vào trong phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, hắn cũng lồm cồm bò lên đó. Mặt áp vào ngực, tay ôm lấy eo, cọ cọ vào vùng đồi núi bầu bĩnh căng tròn ngon miệng kia rồi thở ra một hơi mãn nguyện
Kiều Uyển Nhi chớp chớp mắt, cúi đầu. Mái tóc đen như than tre mang theo mùi dầu gội của hắn cọ vào gương mặt đang nghệch ra của cô
“???” - vẫn chưa kết thúc sao