Đồ đệ mình nhận, lời mình nói, Túc Du Phong bị không trâu bắt chó đi cày, đánh rơi răng và máu, nhận lời xin của Văn Hành, tạm thời ở lại trong viện.
(*) đánh rơi răng và máu: nghĩa là chịu thiệt nhưng không cho người khác biết hoặc đã thất bại vẫn muốn làm anh hùng
Tiết Thanh Lan hiếm khi tỉnh táo cả ngày, đến buổi chiều mới cảm thấy mệt mỏi, tắm rửa xong rồi trở về phòng lên giường đi ngủ. Nhưng mặc dù y rất buồn ngủ nhưng ngủ không sâu, cũng không lâu lắm, mơ màng nghe thấy cửa phòng vang lên một tiếng, ánh nến tắt theo thứ tự, ngay sau đó tiếng bước chân khẽ gần như không tiếng động không nhanh không chậm đi đến trước giường. Tiết Thanh Lan trong giấc mơ giật mình theo bản năng, vừa định mở mắt, bỗng nhiên ngửi thấy mùi thanh trúc quen thuộc. Văn Hành còn chưa đi đến, mùi đã đến trước, lập tức vuốt ve y.
Trước kia Tiết Thanh Lan từng hỏi hắn nhiều lần, bình thường Văn Hành chưa bao giờ xông hương, cũng không có thói quen đeo túi thơm, nhưng không biết tại sao trên người luôn có mùi hương thoang thoảng như có như không. Nghiêm túc mà nói đó không thể gọi là “mùi hương”, giống như mùi cỏ cây khi gió thổi qua rừng trúc hơn. Hơn nữa bản thân Văn Hành không ngửi được, người khác cũng chưa từng nhắc đến, hình như khắp thiên hạ chỉ có Tiết Thanh Lan có thể cảm nhận được mùi này, dựa vào nó để phân biệt còn chuẩn hơn dùng mắt.
Màn lụa mỏng màu xanh bị đẩy ra lại buông xuống, rìa ngoài giường hơi lún xuống, lòng bàn tay ấm áp khô ráo áp lên trán, Tiết Thanh Lan thả lỏng tâm thần, vô cùng tự giác nhắm mắt nghiêng người, lăn vào trong ngực hắn.
“Vẫn chưa ngủ?” Văn Hành nằm bên cạnh y, vén mái tóc dài rối do ngủ của y sang một bên, giọng nói vừa trầm vừa chậm, giống như sợ làm ồn đến ai, “Có cảm thấy khó chịu ở đâu không?”
“Không có.” Tiết Thanh Lan cảm nhận được hơi lạnh ở cổ tay áo hắn, thế là nửa tỉnh nửa mê mơ màng hỏi, “Xảy ra chuyện gì à?”
Văn Hành cười khẽ nói: “Em biết rồi?”
Tiết Thanh Lan buồn ngủ khép hờ đôi mắt, duỗi tay ôm eo hắn một cách tự nhiên “Ừm. Huynh trốn ở ngoài lén lút hóng gió, vì trong lòng có việc nghĩ mãi không rõ.”
“Ta đang nghĩ Phùng Bão Nhất rốt cuộc muốn làm gì, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy đoán như vậy quá ngu. Còn không bằng đến lúc đó gặp mặt trực tiếp hỏi ông ta.” Văn Hành cúi đầu hôn một cái ở ấn đường Tiết Thanh Lan, dụ dỗ nói, “Được rồi, em nên ngủ đi, có lời gì mai dậy rồi nói, hửm?”
Hắn không ở đây Tiết Thanh Lan ngủ thế nào cũng không ngủ say được, bây giờ chỉ nói chưa đến ba câu rưỡi, Tiết Thanh Lan đã buồn ngủ díp cả mắt, dựa vào trong ngực hắn ngủ say.
Văn Hành nương theo ánh sáng mờ, miễn cưỡng có thể nhìn thấy đường nét mơ hồ của y, hắn đã quen làm chính nhân quân tử, ôm tiết Thanh Lan ngủ không biết bao nhiêu lần. Chưa bao giờ có mảy mảy ý nghĩ xấu, lúc này đây trong lòng bỗng nhiên xúc động, ngực như có một ngọn lửa tự dưng bốc cháy lên.
Có lẽ thay đổi thân phận cần một quá trình để thích ứng, từ bày tỏ tấm lòng đến bây giờ, Văn Hành mới hậu tri hậu giác kịp phản ứng, trong lòng là người yêu ngủ say của hắn, sau khi chọc thủng lớp giấy kia, hô hấp, biểu cảm, động tác, nhiệt độ cơ thể, xúc cảm của Tiết Thanh Lan… mỗi một cái bình thường bỗng nhiên có sự khác thường. Giống như rất nhiều sợi tơ nhỏ bé mềm dai, trong bóng đêm khôn cùng leo trèo lên, quấn quanh lấy yêu hận giận si của hắn, cũng kéo theo dục vọng vô biên của hắn.
Tinh thần Văn Hành bỗng nhiên bị sét đánh. Hắn chững chạc nhiều năm như vậy, tất cả cảm xúc kịch liệt tích góp mãnh liệt vồ đến ngay vào lúc này, cả người bị sặc một cái bởi “Mùi vị tình yêu”, cứng đờ ngay tại chỗ, thậm chí lộ ra một chút vẻ mặt bối rối hiếm thấy.
Bên tai hắn đều là nhịp tim vang vọng oang oang nặng đến kinh người, Văn Hành vô thức buông lỏng lực cánh tay dịch ra sau, cẩn thận kéo ra khoảng cách giữa hai người. Nhưng dưới sự kích động của tâm thần, hắn quên mất màn đêm vừa buông xuống khí lạnh trong cơ thể Tiết Thanh Lan sẽ quấy phá, trong lúc ngủ mơ cũng sẽ vô thức tới gần nguồn nhiệt. Cảm nhận được hắn lùi lại, y chủ động nhích lên phía trước, trong lúc tâm thần hắn kích động, một người di chuyển một người nhích như thế, tư thế của hai người hơi thay đổi, đúng lúc đụng phải vị trí không được đụng nhất.
Lần này Văn Hành hoàn toàn không dám cử động.
Trên mặt hắn hiện ra vẻ mặt nhẫn nại, nhắm mắt đếm thầm mấy chục nhịp tim, gần như dùng tâm trạng chịu chết một lần nữa ôm chặt Tiết Thanh Lan, cúi đầu vùi trong tóc y, thở dài một hơi khó mà nghe thấy.
“… Em đó.”
Dưới sự hợp lực giúp đỡ của Túc Du Phong và Văn Hành, chỉ bốn năm ngày, nội thương của Tiết Thanh Lan đã khỏi bảy tám phần mười. Cơ sở nội công của y hỗn tạp, đầu tiên là được Tiết Từ dạy, lại được Văn Hành truyền thụ “Thiên Hà bảo quyển”, đáng tiếc khi đó bản thân Văn Hành không có cách nào luyện tập nội công, chỉ dựa vào học bằng cách ghi nhớ, cũng không thể tinh thông, thiếu mấy phần điêu luyện. Về sau y gia nhập Thùy Tinh tông, đổi dùng đao pháp, cũng học một chút võ công của Thùy Tinh tông, bình thường ba công pháp trộn lẫn vào nhau sử dụng vẫn đối phó qua được, vừa gặp phải trường hợp cao thủ liều mạng, sẽ lộ ra khuyết điểm nội công của y. Lần này nhân cơ hội Tiết Thanh Lan trị thương, Văn Hành dẫn dắt y một lần nữa sắp xếp “Thiên Hà bảo quyển”, lại thêm Túc Du Phong thỉnh thoảng chỉ điểm vài câu, Tiết Thanh Lan chẳng những khỏi bệnh phục hồi như cũ, nội lực cũng nâng lên một tầng so với thời kỳ toàn thịnh trước đây của y.
Vũ Ninh thành không lớn không nhỏ, cũng có vài chỗ náo nhiệt, Túc Du Phong lang thang quen rồi, thường ngày ngoại trừ giúp đỡ trị thương, thời gian còn lại đều không thấy người đâu. Trước kia Tiết Thanh Lan nghe Văn Hành nhắc với sư phụ này của hắn, giọng nói cũng không quá nghiêm túc, bây giờ tận mắt thấy một lần, mới biết được ông cụ nhảy nhót như thế. Một ngày này từ sáng dậy y đã không nhìn thấy Túc Du Phong, thuận miệng hỏi một câu, Văn Hành lại hiểu sai ý, cười nói: “Sao nào, em cũng muốn ra ngoài chơi hả?”
Tiết Thanh Lan bật cười: “Ta cũng không phải con nít, suốt ngày chỉ biết đi chơi.”
Văn Hành đang ngồi ở đó chép lại tâm pháp, nghe vậy đặt bút xuống thở dài: “Em ấy mà, lúc mới quen còn giống con nít, tuổi còn trẻ đã khiến mình già dặn như vậy, làm con nít có gì không tốt?”
Thật ra “Không buồn không lo” là may mắn rất lớn, Văn Hành và Tiết Thanh Lan rõ ràng không ở đám này, nhưng Tiết Thanh Lan là kiểu tư tưởng “Ta không có, ta cũng không cưỡng cầu”, nhưng dù sao Văn Hành cũng hơi tiếc nuối. Nếu năm đó hắn bảo vệ A Tước an toàn ở bên cạnh, dù là về sau sống đầu đường xó chợ, cũng tốt hơn để một mình y ở núi Nghi Tô, cô đơn lại đau khổ lớn lên dưới tay Tiết Từ.
Tiết Thanh Lan đặt kiếm phổ trong tay xuống, đứng dậy đi qua ôm lấy Văn Hành từ phía sau, mái tóc dài rũ xuống bên tóc mai, rơi trước vai Văn Hành. Trong giọng nói của y có ý cười, cũng có than thở như có như không: “Hành ca, ta xem huynh như người trong lòng, huynh còn xem ta như con nít, có phải không tốt lắm không?”
Văn Hành: “...”
Cách nói này cũng không sai, bây giờ Tiết Thanh Lan không còn tỉnh tỉnh mê mê, nếu y thật sự hiểu trong lòng Văn Hành liên tục xuất hiện ý nghĩ xấu, tuyệt đối sẽ không dám trêu chọc hắn như thế.
Văn Hành chỉ cần nghiêng đầu đã có thể hôn được khóe môi mỉm cười của Tiết Thanh Lan, nhưng nghĩ đến dày vò vào mỗi đêm nên chưa dám thân mật với y quá mức, khắc chế mà vuốt ve an ủi cọ xát một lát, mới buông Tiết Thanh Lan ra nói: “Chúng ta tới đây gần nửa tháng rồi, nhưng vẫn chưa vào trong thành đi một vòng, vết thương của em tốt hơn, bây giờ ra ngoài cũng không sợ, hôm khác dẫn em đi xem náo nhiệt được không?”
Thật ra Tiết Thanh Lan là một người rất yên tĩnh, không thích đến gần đám đông, nhưng nếu Văn Hành đã mở miệng, y nói gì cũng sẽ không từ chối: “Được, náo nhiệt gì vậy?”
Hôm trước lúc Văn Hành bốc thuốc nghe thấy người làm ở tiệm thuốc tụ tập bàn luận, biết tối mai Vũ Ninh thành có “Hội đèn sông lá phong”, địa phương có rất nhiều cây phong, thời tiết này đúng lúc kết thúc mùa thu hoạch, lá đỏ đang nhiều, dân chúng lại rỗi rãi cho nên dẫn người nhà ra ngoài dạo chơi. Thanh niên nam nữ hoặc nắm tay đi dạo, hoặc gửi tương tư cho nhau, viết thơ lên lá đỏ sau đó bỏ vào đèn sông, để nó trôi theo dòng nước, ai lấy được lá đỏ, đó là đã kết một duyên phận nhã nhặn lại lãng mạn.
Duyên phận của hắn không cần gửi gắm, đã nắm chặt trong lòng bàn tay của mình từ lâu, nhưng đèn hoa lá phong, ngân hà nước chảy, chắc hẳn vẫn là cảnh đẹp đáng để xem phải không?
“Ngày mai em sẽ biết.”
Tối ngày mai, phố xá dọc theo sông quả nhiên vô cùng náo nhiệt, hàng trăm hàng ngàn ngọn đèn hoa trôi nổi theo nước, giống như Ngân Hà của nhân gian, hai bên bờ trồng cây phong khắp nơi, lá đỏ rơi xuống lao xao, dưới ánh sáng chiếu rọi như đai ngọc của đèn đuốc, giật mình như trời quang mây tạnh, lộng lẫy khó tả. Khắp nơi là tiếng cười cười nói nói, Tiết Thanh Lan đứng ở đầu cầu, tùy ý thoáng nhìn, trông thấy đèn sông dưới cầu đang chìm nổi trên sóng nước mênh mông, vết mực mơ hồ trên lá đỏ, viết là “Ai ngờ được đôi tình, ngày nào khiến lưu luyến?[1]”
“Xem gì vậy?’ Văn Hành thấy y ngắm nhìn nước sông suy nghĩ xuất thần, thế là duỗi tay chọc nhẹ một cái lên mặt Tiết Thanh Lan, “Mê mẩn thế, muốn tự đi thả một cái đèn không?”
Tiết Thanh Lan lấy lại tinh thần, cầm tay hắn trong lòng bàn tay, lắc đầu nói: “Không cần.”
“Lần đầu tiên ta nhìn thấy đèn, vẫn là Nguyên Tịch năm đó huynh dẫn ta xuống núi, đến Trạm Xuyên thành đi xem hoa đăng Nguyên Tiêu. Về sau… Hai năm sau khi ta rời khỏi núi Nghi Tô, trong thành gần núi Lục Nguy Mục Châu cũng có hội đèn lồng, hằng năm ta đều xuống núi đợi, nhưng năm nào cũng không dám vào thành, ở trên núi ngoài thành có thể nhìn thấy một ít ánh sáng, chắc là rất vui.”
Trong lòng Văn Hành như bị người ta nhéo một cái, đau nhói chua xót tràn ra, hắn vuốt ve ngón tay Tiết Thanh Lan, trầm thấp hỏi: “Tại sao không đi vào?”
Tiết Thanh Lan nở nụ cười, tránh nặng tìm nhẹ đáp: “Bởi vì luôn cảm thấy cùng xem với huynh, hội đèn lồng mới thú vị hơn.”
Mà một người ngắm đèn, càng tươi đẹp phồn hoa, càng giống một giấc mơ không tỉnh được, đi từ đầu đến cuối con phố dài, nhưng nơi đèn đuốc suy tàn không có người đang chờ y.
Cũng may đi đi lại lại nhiều năm, tối nay cuối cùng được viên mãn, giấc mộng cũ đầu tiên bị y niêm phong chặt chẽ, mà giấc mộng mới đang từ từ trải ra ngay trước mắt…
Đúng lúc có một cơn gió đêm thổi qua mặt sông, ngàn vạn lá vỏ bay xuống, đẹp đến mức không giống nhân gian, trong đám người bỗng nhiên phát ra tiếng khen ngợi kinh ngạc thốt lên. Văn Hành tiện tay kẹp, kẹp được một lá đỏ từ giữa không trung, đặt trong tay Tiết Thanh Lan, nói: “Nếu đã tới rồi, dứt khoát nhập gia tùy tục, viết một câu thơ đi.”
Tiết Thanh Lan không hiểu sao nhớ đến chuyện năm đó Văn Hành mua đèn hoa cho mình, không khỏi bật cười, cảm giác nếu Văn Hành có em trai hoặc em gái hoặc con cái của mình, tất nhiên sẽ là kiểu cha mẹ nuông chiều con cái, sẽ thực hiện câu nói “Trẻ con khác đều có, nhà mình cũng phải có” này đến cùng.
Y nhận lấy lá đỏ, mượn một cây bút ở sạp hàng đầu cầu, nghiêng đầu hỏi Văn Hành: “Viết gì được?”
“Lá đỏ gửi gắm tâm tình, trong lòng em có ai thì viết người đó.” Văn Hành dừng một lát, lập tức nhớ ra gì đó, thấp giọng ghé vào tai y nhỏ giọng cảnh cáo, “Không được viết cái gì mà sống với chết, tương tư mãi cũng không được.”
Tiết Thanh Lan cười đến mức run cả tay, suýt nữa vung vết mực đen lên lan can cầu, nuông chiều trong mắt Văn Hành tràn ra có thể khiến người ta chết đuối, ngoài miệng lại quở trách: “Không cho phép, viết thơ tình cho ta mà, em nghiêm túc đi.”
Tiết Thanh Lan suy nghĩ một lát, mới đặt bút viết hai câu, xoay người lại trả bút cho chủ sạp hàng, nói một tiếng cảm ơn. Chủ sạp hàng kia bán đèn hoa sen, thấy y cầm lá đỏ, rất nhiệt tình gọi: “Công tử thuận tiện mua cái đèn đi, đèn này của tiểu nhân được dán vừa sáng vừa chắc chắn, có thể trôi nổi trên nước một tháng, lá đỏ công tử bỏ vào, nhất định có thể đưa đến tay người có duyên!”
Còn chưa dứt lời, lá đỏ kia đã bị Văn Hành chộp đi, Tiết Thanh Lan và người bán hàng cùng quay đầu nhìn hắn, chỉ nghe hắn nghiêm túc nói: “Cảm ơn, nhưng không cần nữa, duyên phận của em ấy đã có chủ rồi.”
Chủ quán: “… Hả?”
Tiết Thanh Lan thực sự không ném nổi người này, nhịn cười kéo Văn Hành đi chỗ khác.
Tay hai người một khi nắm nhau, giống như bị dính vào nhau vậy, cho dù thế nào cũng không muốn tách ra. Nếu như dưới ban ngày ban mặt, hai người họ dù không kiêng dè cái nhìn của người khác, cũng sẽ không quấn quýt si mê như vậy. Nhưng tối nay có thể là hội lớn có thể so với đêm thất tịch, hết thảy tình cảm đều được bóng đêm dịu dàng bao dung, ngay cả tâm sự bí ẩn nhất cũng có thể mổ ra viết trên lá đỏ, chẳng qua không có ai bên hồ quan tâm hai người có nắm tay hay không.
Văn Hành đi đến chỗ sáng, mượn đèn đuốc nhìn lá phong trong tay, chỉ thấy hai hàng chữ cực nhỏ, viết là “Thiên hạ nhân hà hạn, khiểm khiểm độc vi quân”[2].
“Ta không đọc nhiều thơ, đây là một khúc ca dao dân gian Minh Châu lưu truyền, cả bài thơ chỉ có câu này, ‘Nại hà hứa, thiên hạ nhân hà hạn, khiểm khiểm độc vi quân’.” Cuối thu bờ nước gió mát, Tiết Thanh Lan nhích lại gần bên cạnh Văn Hành, mượn bờ vai của hắn chắn gió, nhìn về chân trời mênh mông, hơi xuất thần nói, “Khi đó ta vẫn kiến thức nửa vời đối với mấy chuyện này, không hiểu rõ được lòng mình, nhưng nghe thấy bài ca dao này, thì sẽ nhớ đến huynh.”
Thiên hạ có vô số người, nhưng chuyện có thể khiến y động lòng, lại mãi mãi chỉ có một người.
“Cho nên Hành ca, huynh cũng đừng quá đau lòng ta,” Tiết Thanh Lan nói, “Muôn nghìn chúng sinh, chỉ có ta có được huynh, như thế vẫn chưa đủ may mắn à?”
Cho dù trải qua chia ly, nhưng sau mỗi một lần chia ly đều có thể nghênh đón tương phùng, vừa nghĩ như thế, những tháng ngày một mình trốn trong bóng tối kia, dường như cũng không phải khó chống cự đến vậy.
Tiết Thanh Lan không chuốc khổ vì cảnh ngộ quá khứ, Văn Hành lại không có cách nào không đau lòng, có điều nếu y đã nói vậy, Văn Hành cũng thuận lời nói của y đáp một tiếng “Được.”. Hắn vuốt mái tóc dài của Tiết Thanh Lan, mặt không đỏ nói: “Từ nay về sau ta chính là người của Tiết công tử, Tiết công tử không cho ta thương ngươi, vậy ngươi thương ta nhiều hơn đi.”
“Có đôi khi ta rất không hiểu,” Tiết Thanh Lan nghi ngờ nói, “Huynh luôn nói ta làm nũng, nhưng tại sao huynh làm nũng thành thạo như thế?”
Văn Hành: “...”
Hắn thua trận trong nụ cười chế nhạo của Tiết Thanh Lan, mượn thân hình che lấp, cúi người dịu dàng hôn một cái trên mặt và môi y, dán bên tóc mai nhẹ nhàng nói: “Đồ ngốc, bởi vì kìm lòng không được mà.”
Vô số đèn hoa lúc chìm lúc nổi, nâng một tấc lòng son phiêu lưu về phương xa, mà cái đèn của hắn thuận dòng mà xuống, vượt qua thời gian đằng đẵng, vượt qua dãy núi ngàn tầng, sóng lớn muôn trượng, cuối cùng mới cập bờ bỏ neo, trở về chỗ một thoáng kinh hồng ban sơ.
“Đúng rồi,” Văn Hành lấy một túi gấm xanh nhạt to cỡ bàn tay từ trong ngực ra, lắc lắc trước mặt y, “Cái này đáp lễ lá đỏ, mở ra nhìn xem?”
Tiết Thanh Lan vốn tưởng rằng lá đỏ đề thơ là nổi hứng nhất thời của hắn, không ngờ Văn Hành lại có chuẩn bị. Túi gấm kia cầm trọng tay hơi nặng, y mở dây nhỏ ra, vừa thấy đồ bên trong đã không nhịn được cười.
Bạc trắng đúc hình đốt trúc, bề ngoài được làm mờ, ở giữa khảm một đoạn ngọc xanh sáng long lanh, đơn giản vụng về gần như không chạm khắc, lại vô cùng xứng với ngón tay thon dài gầy gò của Tiết Thanh Lan. Có một vẻ đẹp khác biệt với vòng tay bạc ngọc trắng hồng san hô Tiết Thanh Lan đang đeo trên cổ tay. Cũng không biết Văn Hành bỏ ra bao nhiêu thời gian mới tìm được một đôi bảo bối như thế, chỉ có thể nói không hổ là quý tử vương lầu lớn lên trong gấm vóc lụa là, ánh mắt vượt xa người thường, hễ là đồ trải qua tay hắn sẽ không có cái nào xấu.
“Sao huynh…”
Văn Hành vừa giúp y cởi vòng bạc cũ trên cổ tay ra, vừa nói: “Thật ra vòng tay đã làm xong lúc ở Trạm Xuyên thành rồi, khi đó vốn dĩ muốn thẳng thắn nỗi lòng với em, ai ngờ em đột nhiên ra tay, cướp ta đi. May mà ta luôn mang theo đôi vòng tay này trong người, bây giờ tặng mặc dù hơi muộn, cũng may không tính là quá muộn, vẫn đến được tay em.”
Tiết Thanh Lan duỗi tay mặc hắn hoạt động, giống như sững sờ bởi lời nói của Văn Hành, kinh ngạc hỏi: “Lần này khắc chữ gì?”
Văn Hành chậm rãi đẩy vòng tay đốt trúc vào cổ tay y, kích thước do hắn tự tay đo, bởi vậy không rộng không chật, nghe thấy Tiết Thanh Lan hỏi, hắn chợt cười một tiếng, nói: “Là một câu rất hợp với tình hình.”
Trên đôi vòng tay trước khắc “Trăm bệnh bất xâm, vạn thọ an khang”, đó là hắn với tư cách là huynh trưởng, là mong ước chân thành dịu dàng nhất với Tiết Thanh Lan. Mà trên đôi này khắc “Trung tâm tàng chi, vô nhật hoặc vong”[3], thì là tấm lòng hắn cuối cùng hiểu rõ, cho người mình yêu lời hứa hẹn cả đời không đổi.
Ai ngờ tạo hóa vô thường, quanh đi quẩn lại, đoạn nhân duyên gặp gỡ bất ngờ này, cuối cùng vậy mà thật sự bị hắn nói trúng…
Người hắn chưa bao giờ quên, cũng là người hắn giấu trong lòng.
***
Tác giả có lời:
[1] Câu này trong “Hạ Minh Triều – Ức tích hoa gian sơn thức diện” của Âu Dương Quỳnh thời Ngũ Đại
[2] “Hoa Sơn kỳ – Nại hà hứa” của Hoá Dụng Hán Dật Danh, “Nại hà hứa, thiên hạ nhân hà hạn, khiểm khiểm chích vi nhữ!” (tạm dịch “Không biết làm sao, người thiên hạ có hạn, nỗi trống rỗng cô đơn chỉ vì chàng”)
[3] Trung tâm tàng chi – “Thi Kinh – Tiểu Nhã – Thấp Tang”, “Trung tâm tàng chi, hà nhật vong chi” (trong lòng cứ giấu mãi biết ngày nào quên được); Vô nhật hoặc vong – “Niệm tư tại tư, vô nhật hoặc vong” (nhớ mãi không quên một chuyện nào đó)