Một giấc chiêm bao này vừa say vừa dài, Tiết Thanh Lan ngủ tròn sáu canh giờ, mãi cho đến giữa trưa mới tỉnh. Trong thời gian này toàn thân y từ đầu đến chân thoải mái ấm áp, những ký ức co giật đau đớn trong quá khứ giống như ác mộng cuối cùng đi xa, dù là y đang ngủ say, trong lòng cũng biết mình an toàn.
Lúc y tỉnh dậy, vẫn chưa mở mắt đã cảm nhận được một luồng nội lực ấm thuần đang di chuyển trong kinh mạch toàn thân, một tay Văn Hành ôm y, một tay cầm tay y chậm rãi vận công, dẫn dắt chân khí lưu động trong cơ thể, không biết đã kéo dài bao lâu. Thân trên hai người dựa sát vào nhau, hai chân dưới chăn quấn nhau, giống như đôi uyên ương mới ngủ dậy, ngay cả nhiệt độ cơ thể trên vạt áo cũng ngấm dần giống nhau như đúc, có thể thấy được gần gũi đến mức độ nào.
Tiết Thanh Lan chỉ khẽ cử động, đã bị Văn Hành nhận ra: “Tỉnh rồi? Ngủ ngon không? Có khó chịu ở đâu không?”
Cả người y như ngâm trong nước ấm, nị cơn buồn ngủ uể oải vờn quanh, thậm chí không muốn mở miệng nói, ừ hừ hai tiếng tạm thời xem như trả lời.
“Lại làm nũng.” Văn Hành cực kỳ thuận tay vén tóc dài do ngủ rối của y sang bên gối, ấm giọng người nói bên tai, “Còn ăn cơm không?”
Tiết Thanh Lan thời niên thiếu được hắn cưng như con nít, ban đầu tưởng rằng lớn rồi sẽ bị quy củ của thế tục trói buộc, muốn thân thiết nữa cũng phải học cách thu lại, nhưng không ngờ rằng yêu thương này chỉ có nặng hơn, chưa hề vì cách năm không gặp mà giảm bớt một chút. Hắn có thể xuất hiện gặp nhau trên đại hội luận kiếm dưới ánh nhìn chăm chú của muôn người, cũng có thể mở rộng ôm ấp trong đêm tối, cho y một nơi nghỉ lại ấm áp yên giấc.
“Lúc nào rồi?”
Văn Hành nói: “Còn không biết xấu hổ mà hỏi, đã ngủ qua giờ cơm trưa rồi.”
Tiết Thanh Lan nghe vậy không khỏi ngẩn người: “Ta ngủ lâu thế? Ngay cả ta cũng không biết?’
Văn Hành nghĩ cũng biết y ngủ rất ngon, sáng sớm lúc hắn tỉnh dậy trước cánh tay trái bị đè tên, hắn hơi trêu chọc Tiết Thanh Lan, đổi thư thế y cũng không tỉnh, thoạt nhìn là cực kỳ mệt mỏi.
Bốn năm chưa từng có một giấc ngủ ngon, những ngày này lại bôn ba mệt nhọc. Mặc dù Tiết Thanh Lan không nói, Văn Hành cũng có thể đoán được. Buổi sáng hắn nhìn dáng ngủ của Tiết Thanh Lan, nửa người tê mất cả cảm giác, lại nhớ đến câu chuyện của Ai Đế cổ đại và Đổng Hiền, thầm than “Cắt một đoạn tay áo”[1] thì có gì tài ba, vì tổ tông trong lòng này, hắn sớm muộn gì cũng cắt một cánh tay.
“Ăn được ngủ được là chuyện tốt,” Văn Hành nghiêm túc nói, “Ta là lò sưởi sẵn có đặt ở đây, vừa mềm vừa không lấy tiền, phải ôm ngủ thêm một lát, không thì chẳng phải thua lỗ rồi.”
Vừa dứt lời, Tiết Thanh Lan bỗng nhiên cười ngã trên người hắn, hòa hoãn một lát, cơn buồn ngủ hoàn toàn tỉnh táo, y lăn ra khỏi ngực Văn Hành, ngồi trong chăn xoa bóp cánh tay trái cho hắn, “Chỉ lo hỏi taệ, còn huynh, đêm qua bị ta đè ngủ không ngon chứ gì?”
“Đệ nặng mấy lượng, chỗ nào có thể đè chết người? Lại nói ta cũng không thiếu ngủ giống như đệ.” Văn Hành không để ý lắm, hoạt động bả vai, “Hôm qua tay phải bất tiện, sau này có thể đổi tay là được.”
Tay áo Tiết Thanh Lan theo động tác bị nhấc lên một đoạn, trên cổ tay gầy gò đeo hai vòng tay bạc tinh xảo, qua nhiều năm như thế cũng không thay đổi màu sắc, vẫn trơn bóng mới tinh như cũ, có thể biết là do thường xuyên lau chùi bảo dưỡng. Văn Hành dựa lưng vào đầu giường, tiện tay gảy bạch ngọc san hô kết hoa trên vòng tay, đột nhiên hỏi: “Thanh Lan, mấy năm qua, đệ cũng sống như vậy?”
Tiết Thanh Lan: “Hửm?”
Văn Hành còn nhớ năm đó hắn đánh đôi vòng tay bạc cho Tiết Thanh Lan, tay của y vẫn nhỏ hơn bây giờ, cũng không có nhiều vết sẹo và chai như vậy. Năm tháng đi qua chung quy là đi qua, bỏ lỡ cuối cùng là trống rỗng. Một một số thay đổi, không phải hắn không nghe không nhìn, thì có thể xem như chưa bao giờ tồn tại, chưa từng xảy ra.
Ánh mắt Văn Hành nặng nề, giọng nói lại rất khẽ, giống như sợ làm ai giật mình: “Lúc ta không có ở đây, đệ chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm người khác thử một lần sao?”
Động tay trong tay Tiết Thanh Lan khựng lại, cúi thấp đầu suy nghĩ thật lâu, mới tích chữ như vàng nặn ra một câu: “Người khác không được.”
“Người khác không được, mèo chó cũng không được à?” Văn Hành chỉ nhìn y cũng cảm thấy đau lòng, “Có vật sống ở bên cạnh sưởi ấm, đệ tối thiểu có thể ngủ ngon giấc.”
Tiết Thanh Lan lại không nói lời nào chỉ lắc đầu.
Động vật không chịu được hơi lạnh trên người y, y cũng không thể chấp nhận bất kỳ nam nữ nào gần gũi với mình ngoại trừ Văn Hành. Tập tục Thùy Tinh tông bất chính, khi nam bá nữ[2] là chuyện tầm thường, ngay cả Lục Hồng Y cũng nuôi dưỡng mấy nam sủng, chỉ có y ôm ấp lạnh như băng trong vô số đêm tối dài đằng đẵng, cố chấp chờ đợi, thà rằng táng thân trong trời đông giá rét khôn cùng, cũng không chịu để cho lòng mình thỏa hiệp dù là một khắc.
[2] khi nam bá nữ: bắt nạt đàn ông, chiếm đoạt phụ nữ, hành động độc đoán
Trên vai Tiết Thanh Lan chỉ khoác một lớp áo trắng mỏng, dưới đường viền cổ áo là xương quai xanh dài thẳng rõ ràng, tóc dài đen nhánh như nước chảy buông xuống, rõ ràng là nhân vật minh châu mỹ ngọc, nên được phồn hoa vây quanh, lại cứ tự sống thành gió tuyết đường cùng, nếu người chờ đợi mãi mãi không đến, sợ rằng cả đời y cũng sẽ không liếc một cái về phía hồng trần.
Trọng lượng của cái từ “Độc nhất vô nhị” này quá nặng, cho dù ai chợt nghe lời này, cũng phải ước lượng xem có thể đỡ được không. Tiết Thanh Lan thấy Văn Hành im lặng không nói, còn tưởng là mình lỗ mãng, khiến hắn khó xử nên miễn cưỡng thu lại nỗi lòng, chuyển hướng câu chuyện nói: “Không nói chuyện này nữa, Hành ca, chúng ta xuống ăn cơm…”
Văn Hành bỗng nhiên giữ bả vai y lại, mạnh mẽ như con báo, chợt xoay người đặt Tiết Thanh Lan trong giường, tóc dài rủ xuống, quấn quýt với mái tóc đen của y bên gối: “Chỉ chấp nhận một mình ta, đúng không?”
Lời này hắn hỏi rất không đầu không đuôi, lại vô cùng mập mờ, gò má Tiết Thanh Lan nóng bừng, không muốn lại dây đưa trong chủ đề khiến người suy tư, để tránh tăng thêm phiền muộn, thế là hơi nghiêng đầu tránh đi, Văn Hành lại cường thế xoay cằm y về, không buông tha nói: “Không cho trốn. Có đúng không?”
Tiết Thanh Lan không tránh được hắn, cũng lười tránh, nghĩ thầm thò đầu một đao rụt đầu cũng một đao, dứt khoát vò đã mẻ không sợ sứt “Ừ” một tiếng.
Dù sao y đã vùi sâu từ lâu, che giấu cũng uổng công, cần gì cứ phải giả vờ trạng thái tờ giấy cứng rắn chứ?
Đang nghĩ như vậy, trên trán bỗng nhiên nặng trĩu, lại là Văn Hành cúi người xuống, chống trán lên trán Tiết Thanh Lan, chóp mũi hai người vừa chạm đã tách ra, giống một nụ hôn khẽ lướt qua rồi thôi.
Bàn tay đỡ trên đầu vai rời đi, trân trọng vuốt ve trên má y, trong lờ mờ dịu dàng Tiết Thanh Lan nghe thấy Văn Hành dứt khoát nói bên tai y: “Từ nay về sau, chỉ cần ta sống một ngày, nhất định sẽ không làm cho em chuốc khổ như thế.”
[1] đoạn tụ: là từ người xưa dùng để gọi tình yêu giữa hai người đàn ông, “đoạn tụ” có nguồn gốc từ Tây Hán, nhân vật chính là Ai Đế triều đại Hán và Đổng Hiền con của Ngự sử Đổng Cung, Hoàng đế đem lòng si mê Đổng Hiền, ban cho y quyền lực, địa vị và cung điện lộng lẫy. Có một lần ngủ trưa, Đổng Hiền gối lên cánh tay áo của Ai Đế mà ngủ. Ai Đế có chính sự gấp trong triều cần giải quyết nhưng cũng không muốn làm tỉnh giấc của Đổng Hiền nên lấy kiếm cắt đứt cánh tay áo của mình. Thế nên người đời sau mới gọi mối tình của Ai Đế và Đổng Hiền là mối tình “cắt áo” chính là đoạn tụ