Trong lòng Văn Hành chuyển qua rất nhiều suy nghĩ, duy trì sự bình thản, lấy trà thay rượu, kính Liêu Trường Tinh một chén: “Sư huynh hết lòng hết sức vì đỉnh Ngọc Tuyền, vất vả rồi.”
Liêu Trường Tinh nâng chén đụng một cái với hắn, lại nói: “Chuyện thuộc bổn phận, không thể nói vất vả.”
Đại sư huynh Khang Trường Hoài của đỉnh Ngọc Tuyền xưa nay không lo âu mọi việc, một lòng nghiên cứu võ học, từ khi nhập môn Liêu Trường Tinh đã đi theo bên cạnh Tần Lăng xử lý công việc, đã gánh trọng trách từ lâu, bên trên hầu hạ sư phụ, phía dưới trông nom một đám đệ tử, xử lý chuyện lớn chuyện nhỏ của đỉnh núi gọn gàng rõ ràng. Luyện võ là chuyện cần thiên phú và tinh lực, thiên phú của Liêu Trường Tinh vốn không thua kém đệ tử khác, lại bởi vì việc vặt vãnh hỗn loạn, thường thường đành phải nỗ lực hơn những người khác.
Y phải tận hết sức lực, mới có thể chăm lo môn phái và bản thân, làm một sư huynh tiêu chuẩn, đồ đệ tiêu chuẩn — nhưng Văn Hành chưa từng nghe Liêu Trường Tinh nói một chữ “mệt” trước mặt người khác, càng chưa bao giờ thấy y dùng “mệt” làm cái cớ để lười biếng đối xử với bất kỳ một chuyện nào trong tay.
Năm đó Văn Hành đi cửa sau mới được bái vào môn hạ của Tần Lăng. Hắn vừa không võ công, cũng không có gia thế có thể dựa vào, trong các đệ tử khác không có chỗ khiến người kinh ngạc, nhiều năm sống một mình sau núi, tính tình có thể nói là quái gở, nhưng dù như vậy, Liêu Trường Tinh cũng chưa từng coi thường hắn. Trừ lần nọ Lý Trực liên lụy rất nhiều, ầm ĩ đến trước mặt chưởng môn, trong ba năm Văn Hành học nghệ, loại chuyện nâng cao giẫm xuống lại chưa từng xảy ra trên đỉnh Ngọc Tuyền.
Cho nên trên đại hội luận kiếm, Văn Hành bằng lòng dùng danh nghĩa Thuần Quân phái xuất thủ, vãn hồi danh dự bản phái, có hơn phân nửa là nể mặt Liêu Trường Tinh.
Nói lý lẽ Văn Hành không nên xem vào việc đâu đâu của đỉnh Ngọc Tuyền, nhưng công ơn sư môn không phải nói cân cho đôi bên cùng có lợi là có thể trả xong, hắn suy tư một lát rồi hỏi Liêu Trường Tinh: “Vết thương của sư phụ đến cùng ra sao? Nếu như ông cụ cứ bế qua suốt như vậy, theo ý kiến sư huynh, đám người đỉnh Ngọc Tuyền sẽ tự xử như nào?”
Liêu Trường Tinh giống như bị lời này của hắn hỏi khó, thật lâu mới thở dài: “Sư đệ quả nhiên thông minh phi phàm, ta nói với người ngoài một trăm câu cũng chưa chắc có thể giải thích thông suốt, đối với đệ chỉ cần một câu đã rõ ràng.”
“Sư phụ tuyên bố với bên ngoài bế quan dưỡng thương, nhưng thật ra nội ngoại thương đã khỏi hẳn từ lâu, phiền toái thì phiền toái ở chỗ ông ấy thua dưới tay một hậu bối trẻ tuổi như Tiết công tử, bị thương là việc nhỏ, mất hết thể diện là việc lớn. Khúc mắc khó tiêu, dần dà hóa thành tâm ma, ảnh hưởng đến tiến độ, đây mới thực sự là khó làm. Không ai giúp được gì, chỉ có thể chờ đợi sư phụ tự phá chướng, được thì được, không được thì…”
Liêu Trường Tinh không nói tiếp, Văn Hành tự nhiên ngầm hiểu. Mấu chốt thật sự khiến tâm lực Liêu Trường Tinh quá mệt mỏi nằm ở đây, trước kia có trưởng lão Tần Lăng trấn thủ, vai vế và võ công đủ để áp đảo người ta, đệ tử đỉnh Ngọc Tuyền làm việc cũng có sức lực. Bây giờ ông đổ xuống, mấy sư huynh đệ vẫn chưa thể chèo chống môn đình, giống như cải thìa héo vàng trong đất, ra ngoài nói chuyện với người ta cũng không dám to tiếng.
Nếu lần này Tần Lăng có thể vượt qua, đỉnh Ngọc Tuyền dù không tránh được tổn thương nhiều sinh lực, nhưng dù sao vẫn có thể thuận lợi truyền lại cho thế hệ sau, nhưng nếu Tần Lăng không vượt qua được, chi chính của ông vẫn còn trẻ tuổi, chỉ riêng cái mũ “Không chịu nổi chức trách lớn” đã có thể đè chết bọn họ, đỉnh Ngọc Tuyền tất sẽ do người ngoài tiếp quản.
Liêu Trường Tinh nói: “Tháng ba năm nay, chưởng môn đã khuyên mọi người, muốn để Tô Hiền sư thúc đỉnh Lư Hà tiếp nhận trưởng lão Ngọc Tuyền, là sư phụ cưỡng ép phá cửa ngăn cản, lại có Mạnh trưởng lão, Trịnh trưởng lão ở giữa hòa giải, việc này mới không giải quyết được gì. Trùng hợp ở đại hội luận kiếm, hai vị trưởng lão bị một gậy tre chống đến núi Ti U, ban đầu ta cũng nên theo mọi người đến Thác Châu tụ họp, là Trường Khanh ôm chuyện này thay ta, nếu không đi ra ngoài một chuyến rồi trở về, trên đỉnh Ngọc Tuyền có lẽ đã không có nơi dừng chân của bọn ta.”
“Mặc dù nói hơi muộn, lần này đúng là may mắn có đệ.” Liêu Trường Tinh nâng chén kinh hắn, “Từ Hình Thành đệ cứu được hơn trăm đệ tử, lại giúp bản phái thủ tiêu âm mưu kẻ địch, hai chuyện này đều là công lớn, đủ để khiến người ta sinh lòng kiêng dè, tạm thời không dám ra tay với đỉnh Ngọc Tuyền.”
Văn Hành được khen cũng không thấy vui mấy, cau mày nói: “Sư phụ chỉ bế quan mấy năm, sao bỗng nhiên đến mức độ không nể mặt mũi? Chẳng lẽ chưởng môn không sợ sau này sư phụ xuất quan…”
Liêu Trường Tinh bỗng nhiên giơ tay, ra dấu im lặng với hắn, chậm rãi lắc đầu.
Văn Hành ngẩn người một lát mới hiểu được cái lắc đầu này có ý nghĩa gì, trong lòng sợ hãi: “Ý huynh là ông ấy… không khôi phục được nữa?”
Nếu nghe được tin này từ nơi khác, nói không chừng Văn Hành còn sẽ suy nghĩ một lát, nhưng lời này được Liêu Trường Tinh nói ra, hắn lập tức tin ngay. Nhị sư huynh của hắn là người không nắm chắc tám chín phần mười sẽ không dễ dàng đưa ra suy luận, ngay cả y cũng không ôm hy vọng với Tần Lăng, vậy xem ra số phận đỉnh Ngọc Tuyền thật sự đến cuối cùng rồi.
Hắn khiếp sợ nói: “Cớ gì sư huynh nói như vậy?”
Liêu Trường Tinh do dự nói: “Việc này có rất nhiều chỗ khác thường xảo quyệt, người biết chuyện cực ít, ta đi theo bên cạnh sư phụ lâu như vậy, cũng không dám nói mình hoàn toàn rõ ràng cuối cùng là chuyện gì xảy ra.”
Văn Hành nói: “Sư huynh nói ra nghe thử xem.”
“Khoảng hai năm trước, lúc sư phụ đuổi bắt “Đạo tặc mặt vàng” Phong Vạn Dã ở Bình Sương nguyên, bất hạnh bị thương nặng, đúng lúc được Tiết Từ Tiết thần y đi ngang qua nơi đó cứu, được ông ấy điều trị mấy tháng, chẳng những nội thương khỏi hẳn, hơn nữa công lực tăng mạnh. Sư phụ vốn thiên tư giỏi, là người thay thế được trưởng lão trước hướng vào, sau lần gặp gỡ đó, thực lực nâng cao một bước, thuận lợi tiếp nhận vị trí trưởng lão đỉnh Ngọc Tuyền, từ đây trở thành bạn tri kỷ với Tiết Từ, cách mỗi hai ba năm, sẽ mời Tiết Từ đến đỉnh Ngọc Tuyền làm khách, ở tròn ba tháng, đợi đông đi xuân tới lại rời đi.”
“Ta nhập môn hơn mười năm, tổng cộng gặp Tiết Từ bốn lần, mỗi lần đều thấy ông ấy luyện được trong khách viện. Theo cách nói của sư phụ, Tiết Từ cần dùng dược liệu trên núi Việt Ảnh, luyện chế một loại linh dược có bổ ích cho cơ thể — năm đó sư phụ được loại linh dược này cứu về một mạng. Những năm gần đây công lực của sư phụ ngày một mạnh hơn, độc chiếm vị trí đầu trong nhóm trưởng lão các đỉnh, ta chưa từng liên tưởng những điều này đến ‘linh dược’, chỉ có ngày hôm đó lúc sư phụ nghe tin Tiết Từ chết rồi, đúng lúc ta hầu hạ bên cạnh, thấy người kích động đến mức gần như điên cuồng, giống như hoàn toàn loạn trận cước, buột miệng nói ‘Ông ấy chết rồi, thuốc phải làm sao’?”
Vẻ mặt Văn Hành nghiêm túc, nghĩ ngợi nói: “Ông ấy không rời được thuốc của Tiết Từ cho nên biết Tiết Từ chết rồi, mới có thể nổi trận lôi đình, liều lĩnh đi tìm Thanh Lan trả thù.”
“Càng không khéo đó là, ông ấy còn bị Tiết công tử đả thương một lần.” Liêu Trường Tinh nói tiếp, “Bình thường vết thương ngoài da hoặc nội thương, điều dưỡng một năm nửa năm dù sao cũng nên có chuyển biến tốt, nhưng từ sau khi Tiết Từ chết, sư phụ giống như mất hồn, ngày càng tiều tụy, ta luôn cảm thấy ông ấy không chỉ bị tổn thương tâm trạng, sức khỏe thoạt nhìn kém hơn lúc trước không chỉ một ít.”
“Nói tóm lại, bế quan tĩnh dưỡng cùng lắm là lớp cửa sổ giấy, xem như người ngoài không để ý, không bao lâu, nó cũng tự rách.” Liêu Trường Tinh bóp ấn đường, “Chưa kể người khác cũng không phải mù lòa, nhiều người nhìn chằm chằm đỉnh Ngọc Tuyền như hổ rình mồi, chưởng môn thăm dò như thế, tất nhiên đã có người nhận ra khác thường trong đó.”
Văn Hành cân nhắc nói: “Đây vẫn không phải việc phiền lòng nhất. Sư huynh, nếu chuyện quả thật giống như huynh suy đoán, một khi bị người khác phát hiện công phu của sư phụ dựa vào thủ đoạn tà môn tích tụ lên, chỉ sợ đến lúc đó không chỉ một mình ông ấy thân bại danh liệt, trên dưới đỉnh Ngọc Tuyền, cũng không ai chạy thoát được.”
“Đúng vậy.” Liêu Trường Tinh thở dài một tiếng, “Tình trạng bây giờ của đỉnh Ngọc Tuyền, chính là dưới tường nguy hiểm, bên cạnh vực sâu, sơ ý một cái, mọi người đều sẽ thịt nát xương tan.”
Văn Hành nhấp một ngụm trà, trên mặt không mảy may rung động, trong lòng đã sớm nổi lên sóng lớn vạn trượng, hắn suy tư rất lâu, bỗng nói: “Việc liên quan đến sự tồn vong của đỉnh núi, bí mật như vậy, tại sao sư huynh chịu thẳng thắn cho ta biết?”
Liêu Trường Tinh không ngạc nhiên hắn sẽ đi thẳng vào vấn đề, sư huynh đệ tự có ăn ý, y nói chầm chậm: “Đệ từng kết bạn thân thiết với Tiết hộ pháp của Thùy Tinh tông, chắc hẳn ở bên ngoài cũng nghe nói hành động mấy năm qua của y. Tiết Từ này là chính hay tà vẫn chưa biết, năm đó Tiết hộ pháp có lẽ có ẩn tình khác, nói những lời này cho đệ, là hy vọng đệ đừng vì chuyện của sư phụ mà sinh ra hiềm khích với y, tuy y là người trong Ma tông, nhưng đối xử với đệ thật sự là một tấm chân tình.”
Văn Hành ngạc nhiên im bặt.
Chính tà là ý kiến riêng của môn hộ, ở chính đạo đặc biệt ăn sâu bén rễ, bản thân Văn Hành không thèm để ý, một mình làm ngoại tộc cũng không cảm thấy có gì, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày sẽ nghe được lời như vậy từ miệng vị sư huynh được gọi là “Tứ bình bát ổn”[1].
[1] tứ bình bát ổn: ban đầu chỉ làm việc ổn thỏa, bây giờ chỉ làm việc mà không xảy ra sai lầm và thiếu tinh thần dám nghĩ dám làm
Sư môn bất hạnh, mà hắn may mắn biết bao, có thể gặp được một sư huynh vị tha chân thành đến thế.
“Ta hiểu.” Trong lòng Văn Hành xúc động, vội cúi đầu che giấu thất thố ngắn ngủi, nói, “Xin nghe sư huynh dạy bảo.”
Liêu Trường Tinh chú ý đến nét mặt của hắn, ánh mắt dịu lại, không nhanh không chậm nói: “Ngoài ra cũng để nhắc nhở đệ, dựa vào hành động lần này của đệ, lát nữa gặp mặt chưởng môn, tất nhiên ông ấy sẽ nghĩ mọi cách giữ đệ ở lại vì Thuần Quân phái, hoặc dùng lợi ích dụ, hoặc dùng ơn cũ ép buộc, cũng có khả năng trực tiếp vứt một đống hỗn độn ở đỉnh Ngọc Tuyền cho đệ. Đệ không biết nội tình, cho nên ta muốn nói rõ đầu đuôi cho đệ trước, tránh cho lát nữa mơ mơ hồ hồ, bị người bán còn đếm tiền giúp người ta.”
Văn Hành nhìn y cười nói: “Nếu ta có thể trở về giúp đỡ sư huynh, đối với huynh mà nói chẳng lẽ không phải chuyện tốt à? Huynh nên giúp họ cùng kiếm tiền mới phải.”
Liêu Trường Tinh liếc nhìn hắn, tỉnh táo nói: “Bị lừa là một chuyện, cam tâm tình nguyện lại là chuyện khác, nếu ta nhận một tiếng ‘Sư huynh’ của đệ, sẽ không thể trơ mắt nhìn đệ nhảy vào hố lửa.”