Trên giang hồ xưa nay không thiếu tin đồn, nhưng năm nay có vẻ như có sự khác biệt, từ thiếu niên kiếm khách đột nhiên xuất hiện ở đại hội luận kiếm núi Ti U, đến trưởng lão đỉnh Lâm Thu tân nhiệm của Thuần Quân phái hóa ra là con mồ côi của Khánh Vương. Có thể nói một lớp đã san bằng, một lớp khác lại tới, mà trung tâm vòng xoáy, chính là vị Văn Hành công tử tuổi còn trẻ, nhưng những việc đã trải qua có thể nói là truyền kỳ.
Văn Hành xem như nửa ẩn cư trong Trạm Xuyên thành, không hay đi ra ngoài, phần lớn dùng thư để trao đổi tin tức, người Phạm Dương sắp xếp ở bên ngoài mỗi ngày đều có thể nghe được tin đồn mới không giống nhau. Bốn năm ngày ngắn ngủi, cuộc sống trải qua trong hai mươi mấy năm quá khứ của Văn Hành đã bị bịa đặt đếm mức ba hoa chích chòe. Liên quan đến việc hắn may mắn thoát khỏi trốn đi từ trong án của Khánh Vương, làm thế nào được Tần Lăng thích rồi nhận làm học trò, làm thế nào ở Thuần Quân phái không có tiếng tăm gì nhiều năm như vậy lại đột nhiên gáy một tiếng ai nấy đều kinh ngạc… Hễ là bí mật của quá khứ, đều bị người ta khai quật từng cái ra đánh giá thảo luận, trở thành đề tài câu chuyện giờ rỗi rãi của vô số người.
Mà trong rất nhiều bí ẩn vây quanh hắn, điều khiến người ta tò mò nhất đó là vương tôn công tử vốn có cái danh “Người yếu nhiều bệnh”. Rốt cuộc là có được cơ duyên gì, mới có thể trong mấy năm ngắn ngủi võ công tiến bộ vượt bậc, nhảy lên trở thành cao thủ tuyệt thế quét ngang võ lâm Trung Nguyên?
Có người nói nếu hắn làm trưởng lão đỉnh Lâm Thu của Thuần Quân phái, nhất định là kế thừa y bát của Cố Thùy Phương. Nhưng cũng có người phản bác nói mặc dù năm đó Cố Thùy Phương là kỳ tài, nhưng kiếm pháp Văn Hành sử dụng trong đại hội luận kiếm nguyên vẹn là tự thành một phái, đã hoàn toàn không phải chiêu thức võ công của Thuần Quân phái. Lại có người kết hợp lại đủ loại tin tức nho nhỏ và chuyện cũ năm xưa, suy đoán ra Văn Hành trời sinh căn cốt không tốt, vốn không có cách nào tập võ, tất nhiên là có được bí kíp võ công có thể tẩy kinh phạt tủy[1], mới có thể có võ công của hôm nay. Mà thứ hắn trộm từ trong cung ra chính là bảo kiếm Thuần Quân phái bị mất, điểm này đã được chứng thực ở Thuần Quân phái. Mà bí tịch võ công mơ hồ không rõ trong truyền thuyết kia, chắc hẳn chính là mấu chốt khiến hắn thoát thai hoán cốt.
[1] tẩy kinh phạt thủy nghĩa là “rửa sạch” toàn diện kinh mạch một lần, có thể khiến thể chất trở nên khỏe mạnh hơn, độ phù hợp toàn thân tốt hơn.
Văn Hành nghe được cách giải thích này, khi đó trong lòng đã hiện ra bốn chữ “Quả nhiên là thế”. Lần này tất cả hướng gió đều nghiêng về bản “Bí kíp chẳng hề tồn tại” kia. Phỏng đoán càng ngày càng nhiều, ngày càng cụ thể, lại thêm có người cố gắng dẫn đường, cuối cùng lời giải thích được đại đa số người chấp nhận đó là. Trong tay Văn Hành xác thực nắm giữ một bản tâm pháp nội công, đó là bản xưa nay có ghi chép nhưng thất truyền đã lâu, đã gần như là “Bắc Đẩu hoán cốt thần công” trong truyền thuyết.
“Công tử.” Phạm Dương đứng bên ngoài phòng sách, giơ tay gõ cửa một cái, nói, “Thuần Quân phái gửi thư.”
Văn Hành đang nói chuyện này với Tiết Thanh Lan, nghe hắn ta thông báo, vừa đứng dậy mở cửa vừa cười nói với Tiết Thanh Lan: “Nhất định là bên kia lo lắng, cho nên vội vã gửi thư đến hỏi, đánh cược không?”
“Không cá cược.” Tiết Thanh Lan bất đắc dĩ nói, “Hành ca, huynh tính toán không bỏ sót, cũng đừng có bắt nạt người.”
Văn Hành nhận thư, mở ra đọc qua một lần, buông tờ giấy xuống nói: “Chưởng môn bảo ta lập tức về núi một chuyến, vậy thì phải đi. Đệ tự ăn cơm, đừng chờ ta. Bên kia chắc không có chuyện gì rất gấp, buổi tối ta cố gắng trở về.”
Tiết Thanh Lan đứng dậy đi theo sau lưng hắn, chỉ mấy bước đường như vậy, cũng phải kiên trì đưa hắn đến cửa, nghe lời này ngược lại khuyên Văn Hành nói: “Trời tối đường sau núi khó đi, huynh đừng vội về, cùng lắm thì nghỉ một đêm trên núi, đợi ngày mai trời sáng lại về cũng không muộn.”
Văn Hành tiện tay lấy kiếm, liếc nhìn y một cái mang theo mỉm cười; “Hôm nay không sợ ngủ một mình?”
Hai tay Tiết Thanh đẩy hắn đi ra cửa, vô tình đáp: “Không sợ, cho nên huynh có thể thỏa thích đi dạo bên ngoài, không sao cả.”
Văn Hành giống như tên đáng ghét táy máy tay chân trêu mèo, bị cào một cái cũng không giận, ngược lại lấy được niềm vui thú vô hạn từ sự tức giận xù lông của động vật nhỏ, hài lòng đi ra ngoài. Tiết Thanh Lan đóng cửa sân, quay người trở về phòng, cảm giác bóng lưng của Văn Hành vừa biến mất trong tầm mắt, nơi nào đó trong lòng y đã bị đào rỗng một miếng, không khỏi thở dài một hơi.
Gần cuối mùa hè, thược dược và tú cầu trong sân cũng dần dần có dấu hiệu tàn lụi, trong đám lá xanh phần lớn là cánh hoa khô héo treo ở đầu cành, chỉ những nơi râm mát như góc tường hành lang còn có một hai đóa hoa chớm nở. Y đã ở trong sân này hai tuần, mỗi ngày đều sẽ đi qua đi lại mấy lần trong sân, nhưng mãi đến hôm nay mới có thời gian chú ý tới những cảnh vật ở góc này. Văn Hành vừa rời đi, cả sân lộ vẻ trống trải, bên ngoài tường sân truyền đến tiếng cười nói vui vẻ của những nhà khác, trong một chớp mắt hoảng hốt, Tiết Thanh Lan thậm chí muốn co chân đuổi theo ra ngoài. Y đột nhiên hiểu ra căn nhà của mình không ở đâu đó hay ở một nơi nào đó, an toàn, tin cậy và không mảy may đề phòng mà một ngôi nhà nên có, tất cả đều cấu thành một ngôi nhà, mà tất cả đều liên quan đến một mình Văn Hành.
Nhưng y có thể dựa vào Văn Hành bao lâu đây?
Những lần gần gũi với nhau và những lời nói dịu dàng đó, rốt cuộc là si mê mập mờ khi tình chớm, hay chỉ vẻn vẹn xuất phát từ tấm lòng thương tiếc bảo vệ?
Lúc Văn Hành ở nhà, y chưa từng có lúc rỗi rãi nghĩ lại những vấn đề này, mà lúc này bóng râm đầy sân, vắng vẻ không người, chỉ còn gió thổi lá lay, đung đưa vang vọng. Tiết Thanh Lan đứng trên bậc thang, nhìn chằm chằm hoa ở góc tường ngẩn ngơ xuất thần một lúc. Không biết qua bao lâu, ván cửa sau lưng vang lên tiếng đập cửa “cộc cộc”, đúng lúc cắt ngang suy nghĩ của Tiết Thanh Lan.
Một giọng nam xa lạ ở ngoài cửa nói vọng vào: “Tiết công tử, có khách muốn gặp công tử.”
Tiết Thanh Lan ở chỗ Văn Hành lâu, bị âm thanh này cắt ngang tâm tư, cũng không suy nghĩ nhiều, vô thức đi tới mở cửa lại, thuận miệng hỏi: “Ai?”
“Là ta.”
Âm thanh véo von như chim oanh hót vang lên, đồng thời khi nhìn rõ người đến, sắc mặt Tiết Thanh Lan hoàn toàn sa sầm xuống, như thể biến thành người khác ngay tại chỗ, ánh mắt sắc bén như kiếm lạnh ra khỏi vỏ, không khách sáo nhìn chằm chằm mặt người đối diện: “Ngươi tới làm gì?”
Lụa mỏng đỏ thẫm bay bồng bềnh trong gió hè, cảnh tượng này thực sự tôn lên cái tên của ả, Lục Hồng Y khôi phục âm thanh gốc, rất không lịch sự trêu tức nói: “Ta tới nhìn xem rốt cuộc là thiên tiên hạ phàm nào, lại quấn chân Tiếp hộ pháp lạnh tim lạnh tình của chúng ta ở đây. Mười ngày nửa tháng không có tin tức, không biết còn tưởng là ngươi chết ở bên ngoài rồi chứ.”
Tiết Thanh Lan lạnh lùng nói: “Ta nhận mệnh lệnh của tông chủ làm việc, không nhọc Lục hộ pháp quan tâm.”
“Đâu có,” Lục Hồng Y cười bảo, “Đúng lúc, ta đang có một thủ lệnh của tông chủ ở đây, Tiết hộ pháp không ngại xem xem.”
Hai người họ luôn luôn không hợp nhau, mỗi lần nói chuyện luôn kẹp thương mang gậy, quái gở kỳ cục. Tiết Thanh Lan vừa nghe giọng nói hơi cười của Lục Hồng Y đã biết không có chuyện gì tốt. Lục Hồng Y lấy ra một ống thư xanh biếc từ trong tay áo, ném cho y: “Này.”
Tiết Thanh Lan nhận lấy ống thư, thấy chỗ nối niêm phong bằng sáp lửa được chế tạo bí mật của Thùy Tinh tông, bên trên còn có vết con dấu của tông chủ Phương Vô Cữu, tuyệt đối không giả, cũng chưa bị ai mở ra. Y cẩn thận dùng con dao găm cạy lớp sáp lửa bên ngoài, xoay mở từ phần đỉnh, rút ra một cuộn giấy nhỏ trong đó.
Lá thư này do chính Phương Vô Cữu viết, văn chương không xuất sắc lắm, nội dung cũng chỉ có vài dòng, Tiết Thanh Lan lại cầm đọc thật lâu, giống như ước gì có thể nhìn chằm chằm ra một cái lỗ trên đó. Sự im lặng này ở trên người y xem như lạ thường, nhưng nét mặt của y lại vô cùng bình tĩnh, hoặc có thể nói y che giấu vẻ mặt thật sự của mình rất triệt để, không lộ ra một chút khác thường trước mặt Lục Hồng Y, khiến tính toán của ả ta muốn đoán ra manh mối từ trong phản ứng của Tiết Thanh Lan hoàn toàn rơi vào khoảng không.
Lục Hồng Y không đợi được vẻ mặt đột nhiên thay đổi của y, biết ngay Tiết Thanh Lan đang cố ý đề phòng ả, thế là Lục Hồng Y hừ lạnh một tiếng, không vui nói: “Mất cả hứng!”
Tiết Thanh Lan ném tờ giấy vào nửa chén trà trên bàn đá trong sân, nhìn chằm chằm chữ mực trên giấy trắng nhanh chóng tan ra trong nước, bỗng nhiên tóm lấy chén trà đổ ra sau. Lặng yên không tiếng động chạm đến Lục Hồng Y sau lưng hắn lập tức giật mình, nhanh chóng nhảy ra sau, nhẹ nhàng rơi xuống ngoài cửa sân, tức hổn hển nói: “Ngươi bị điên à!”
Tiết Thanh Lan không nhanh không chậm đặt chén trà lên bàn, cũng không quay đầu lại bình tĩnh nói: “Ta không mời cô đi vào.”
Lục Hồng Y đụng phải cái đinh cứng, ngày càng thấy y đáng ghét, không muốn nhiều lời với y thêm một câu, giận dữ cười mỉa nói: “Ngươi cũng không cần làm bộ làm tịch ở đây, dù ta không biết tông chủ hạ lệnh gì cho ngươi, nhưng biết gần đây người trong giang hồ đang ngấp nghé bí kíp trong tay Văn công tử kia. Quan hệ của ngươi và hắn khá tốt, không biết có chịu vì hắn làm trái ý tông chủ không? Đợi đến khi hắn bị vạn người công kích, cả giang hồ truy giết, xem ngươi còn có thể đắc ý đến khi nào!”
Ả nói một hơi mấy lời hung ác xong, có thể là sợ Tiết Thanh Lan đuổi theo đánh ả, hai chân nhón lên tung người nhảy lên tường, trong chớp mắt đã bay ra xa mấy trượng, đi không thấy tăm hơi.
Tiết Thanh Lan không cần nhìn chằm chằm, cũng có thể cảm nhận được hơi thở của Lục Hồng Y thu lại đi xa, đợi xung quanh lần nữa khôi phục yên tĩnh, nắm đấm y giấu trong ống tay áo mới đấm mạnh lên bàn đá. Da thịt chạm nhau với mặt đá cứng rắn hơi nóng, cơn đau âm ỉ dọc theo đốt ngón tay bò lên cánh tay. Y chợt nhớ ra, vết thương ở tay của Văn Hành khi đánh nhau với Phùng Bão Nhất vào khoảng thời gian trước vẫn chưa khỏi hoàn toàn, dù tay trái của hắn có thể dùng kiếm, nhưng nếu thật sự gặp phải kẻ thù mạnh, tất nhiên không đối phó nổi, sức mạnh của chiêu thức sẽ giảm đáng kể.
Bên ngoài có nhiều người đang nhìn chằm chằm hắn như hổ rình mồi, nếu thật sự giống như Lục Hồng Y ám chỉ, bây giờ Văn Hành đi ra ngoài một mình chính là dê vào miệng cọp. Ngày thường hắn ở ngay bên cạnh tiêu cục Lộc Minh, hơi có biến động nhỏ lập tức có một nhóm lớn người giúp đỡ chạy tới. Nhưng nếu trên đường hắn đến Thuần Quân phái bị mai phục, Văn Hành về sư môn cũng sẽ không mang theo một đám hộ vệ. Sư tử hổ báo cũng sợ linh cẩu, lỡ như bị tập thể công kích, sẽ rơi vào tình cảnh cực kỳ nguy hiểm.
Thậm chí nghĩ đến một điểm đáng sợ hơn, lá thư trước đó Văn Hành nhận được thật sự do Thuần Quân phái gửi tới à? Ngay cả Lục Hồng Y cũng có cách giả giọng nam lừa y mở cửa, làm sao biết không có người cố ý làm một lá thư giả, cố tình dụ dỗ Văn Hành mắc câu, dẫn hắn ra khỏi nơi an toàn, muốn cướp đi “Bắc Đẩu hoán cốt công” trong truyền thuyết từ trong tay hắn?
Sắc mặt Tiết Thanh Lan nhanh chóng thay đổi, lao vào phòng sách giật kiếm treo trên vách tường xuống, phi thân nhảy lên đầu tường, chạy vội mà đi. Đúng lúc Phạm Dương từ ngoài cửa đi vào, đang định hỏi y cơm tối có thể sang bên tiêu cục Lộc Minh ăn không. Vừa ngẩng đầu chỉ cảm thấy hoa mắt, Tiết Thanh Lan đã không thấy bóng dáng đâu.
Phạm Dương ngẩn ra, không rõ ràng cho lắm thầm nói: “Đi vội như thế? Chẳng lẽ công tử quên lấy thứ gì?”
Hắn ta tiến lên trước một bước, giẫm lên vệt nước trên đất cũng không chú ý, vô cùng yên bụng đi dạo trong sân một vòng, mở cửa sổ nên mở, đóng cửa sổ nên đóng, cuối cùng đóng chặt cửa sân, thảnh thơi quay về tiêu cục Lộc Minh đi ăn cơm.
Bên kia, dưới núi Việt Ảnh.
Tiết Thanh Lan giục ngựa vội vàng chạy tới, ghìm chặt dây cương trước thềm đá dưới chân núi, con ngựa tốt dưới háng hí dài một tiếng, khó chịu lắc đầu. Lúc này trời nhá nhem tối, nhưng thời tiết nóng vẫn chưa hết, lông bờm trên cổ ngựa bị mồ hôi thấm ướt nhẹp thành từng túm. Ngay cả thể chất như tảng băng của Tiết Thanh Lan cũng bị mồ hôi thấm ướt quần áo, năm ngón tay bởi vì cầm kiếm lâu quá, đã bị cấn đến độ mất cảm giác.
Trên đường từ đầu đến cuối không nhìn thấy bóng người Văn Hành, thấp thỏm trong lòng Tiết Thanh Lan nặng hơn, lúc xuống ngựa đứng trên đất suýt nữa đạp hụt trẹo chân. Y vừa an ủi mình trên đường không có dấu vết đánh nhau, với bản lĩnh của Văn Hành, cho dù thật sự gặp phải mai phục, nhất định cũng phải chiến đấu gian khổ một hồi, không có khả năng dễ dàng bị người ta bắt đi. Vừa không nhịn được tự dọa mình, tưởng tượng vô số thủ đoạn khó bề tưởng tượng, chỉ sợ Văn Hành lỡ như lọt vào cái bẫy thiết kế tỉ mỉ, không kịp giãy giụa đã mắc lừa, y lại phải đi đâu tìm hắn trở về lần nữa?
Núi Việt Ảnh nguy nga đứng sững, dưới ánh trăng giống như một tượng thần tối om, im lặng nhìn kỹ Tiết Thanh Lan một mình tiến lên.
Bốn năm trôi qua đây là lần thứ hai y đặt chân lên thềm đá của núi Việt Ảnh —— đây là nơi y cho rằng cả đời mình sẽ không đến nữa. Gặp gỡ trong cuộc đời có khi khó mà đoán trước như vậy, lần trước y đứng ở đây, mang tràn ngập sợ hãi và do dự, sợ không gặp được Văn Hành, sợ hơn nhìn thấy Văn Hành lại nghe được đáp án khiến y sợ hãi.
Khi đó Tiết Thanh Lan vẫn là thiếu niên mềm yếu, nằm mơ cũng muốn thoát khỏi Tiết Từ, cho nên y gửi gắm toàn bộ hy vọng lên người Văn Hành, tưởng rằng Văn Hành đã hứa với y thì nhất định sẽ đến dẫn y đi. Nhưng người y chờ từ đầu đến cuối không xuất hiện, trong nỗi dày vò dài dằng dặc ngày qua ngày, cuối cùng y không có cách nào lừa mình dối người nữa.
Văn Hành sẽ không đến.
Đó là lần đầu tiên trong đời Tiết Thanh Lan tự tay giết người, người bị giết chính là sự phụ y.
Y vô cùng rõ ràng mình đã mắc vào việc ác người đời khó mà tha thứ, là khinh sư diệt tổ, đại nghịch bất đạo, sau khi chuyện lan truyền ra, có lẽ y sẽ bị tất cả mọi người xem thường, thậm chí gặp phải nguy cơ sống chết. Nhưng trước lúc đó y vẫn muốn gặp Văn Hành một lần, nghe chính miệng hắn nói câu đó, chỉ cần nhận được đáp án, mặc kệ sau này sống hay chết, đều không quan trọng.
Cho nên Tiết Thanh Lan ngàn dặm xa xôi từ Minh Châu chạy đến Cửu Khúc, như tự mình lăng trì lại như cầu nguyện cứu rỗi, từng bước từng bước đi lên mấy trăm bậc thềm đá thật dài trước sơn môn Thuần Quân phái.
Tiết Thanh Lan từng tưởng rằng đó đã là giới hạn kiên trì cả đời của y, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng, y lại vẫn có một ngày sẽ dùng thái độ giống nhau và dũng khí hoàn toàn khác biệt lần thứ hai lặp lại hành động năm đó. Chỉ có điều lần trước y như đứa trẻ không hiểu chuyện lại cố chấp, trong lòng chỉ muốn hỏi rõ Văn Hành tại sao không đến nơi đã hẹn. Mà lúc này đây, sau khi trải qua bốn năm như tro tàn, y cuối cùng hiểu ra thứ quan trọng nhất với y đến tột cùng là gì… Người mà ném hết cô đơn dũng cảm muốn đi bảo vệ, từ quá khứ đến bây giờ, vẫn chưa từng thay đổi.
Tiết Thanh Lan đi rất nhanh, từ chân núi đi lên chỉ mất chưa đến hai khắc, đệ tử trông coi thấy có khách lạ đến, chủ động tiến ra đón hỏi thăm mục đích đến. Đi hết gần trăm bậc thang này, giống như một lần nữa trải qua chuyện năm đó, Tiết Thanh Lan cũng không luống cuống một cách kỳ lạ, lịch sự nói với đệ tử kia: “Xin hỏi quý phái Văn… Nhạc Trì trưởng lão đã tới chưa? Bây giờ còn ở trên núi không?”
Đệ tử trông coi kia gật đầu nói: “Đã tới, một khắc trước vừa đi vào, bây giờ vẫn đang trong phái. Nhưng chưởng môn có lệnh, gần đây trưởng lão không gặp khách lạ, mời các hạ hãy về đi.”
Tiết Thanh Lan yên lòng, cuối cùng thở phào một hơi, xua tay nói: “Ta không muốn đi vào tìm huynh ấy, chỉ ở bên ngoài đợi huynh ấy đi ra, như vậy không có gì đáng ngại chứ?”
Yêu cầu này chợt nghe không tìm được khuyết điểm gì, nhưng suy nghĩ kỹ cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng. Đệ tử trông coi thấy y trẻ tuổi anh tuấn, khí chất nổi trội, vốn đang tưởng rằng đây là bạn bè của Văn Hành, nhưng lời nói và cử chỉ của Tiết Thanh Lan khiêm tốn như thế, có vẻ như quan hệ cũng không tốt lắm. Đệ tử kia lưỡng lự một lát, chưa dám tùy tiện gật đầu đồng ý, mà chỉ nói: “Xin hỏi tên của các hạ, nếu có chuyện gấp, để ta đi vào thông báo.”
Tiết Thanh Lan nói: “Ta là… người nhà của huynh ấy, gần đây trên giang hồ không yên ổn, sợ trên đường gặp nguy hiểm, cho nên mới đến đây đợi huynh ấy xuống núi cùng về, không có chuyện gì lớn, không cần làm phiền.”
Đệ thử trông coi nghe y nói như vậy, không khỏi sững sờ, nhưng Tiết Thanh Lan không giải thích nữa, cậu ta cũng không tiện hỏi nhiều, đành phải ra hiệu cho Tiết Thanh Lan tự nhiên, rồi yên lặng lui về tiếp tục trông coi.
Tiết Thanh Lan nhìn xung quanh, tìm một hòn đá núi bằng phẳng dưới gốc cây gần đó, vừa có thể nhìn thấy đệ tử Thuần Quân đi vào qua lại sơn môn, lại không đến mức quá dễ thấy, dẫn tới sự chú ý của người khác. Y ôm kiếm đi vào rừng ngồi xuống, dựa lưng vào thân cây thô ráp, lắng tai nghe một lát, chỉ nghe tiếng gió và tiếng côn trùng kêu vang, không có tiếng động kỳ lạ nào khác, lúc này mới yên tâm giãn tay chân, thả lỏng từ trong ra ngoài.
Lần này Văn Hành bị gọi lên núi Việt Ảnh đúng là có chuyện chính. Một là thân phận của hắn khôi phục, ở trong môn phái đương nhiên không nên dùng danh hiệu “Nhạc Trì” nữa, phải nói với tất cả đệ tử tên chính của hắn. Hai là rơi vào tin đồn sóng gió, Thuần Quân phái cũng không khỏi bị đám người nghị luận, bí kíp thần công không có liên quan gì với họ, nhưng khi đó chuyện ở Hình Thành do Văn Hành liên thủ với Liêu Trường Tinh giải quyết, Thuần Quân phái xem như bị động lẫn một chân vào bên trong, trở thành con dê dẫn đầu. Bây giờ có người nhắc lại chuyện xưa, muốn bới xương trong trứng gà[1], chưởng môn và tất cả trưởng lão đành phải mời Văn Hành lên hỏi tình huống, như vậy ngày sau đối mặt với phái khác chất vấn, không đến mức không có gì để nói.
[1] cố ý xoi mói, tìm ra khuyết điểm
Hai chuyện này nói lớn không lớn, nhưng có phần tốn thời gian, đợi Văn Hành khó khăn cáo từ khỏi Hoành Thu đường, trời đã tối rồi. Liêu Trường Tinh khuyên hắn ngủ lại trên núi một đêm, ngày mai lại về. Nhưng Văn Hành nhớ thương Tiết Thanh Lan trong nhà, cho dù thế nào cũng phải chạy về Trạm Xuyên thành, Liêu Trường Tinh thấy thái độ của hắn kiên quyết, vậy nên đành phải theo hắn.
Văn Hành tạm biệt đám người môn phái một mình xuống đỉnh núi chính, lúc đi đến trước sơn môn đúng lúc gặp đệ tử gác cửa đổi ca, có đệ tử trẻ tuổi tinh mắt nhìn thấy hắn, vội vàng lên tiến chào hỏi, bẩm báo nói: “Văn sư thúc, trong nhà sư thúc phái người tới đó sư thúc xuống núi, vẫn đang đợi ngoài cửa, cần đệ tử đi gọi y tới đây không?”
Văn Hành từ lâu đã không có thói quen ra ngoài phải dẫn người đi theo, Phạm Dương cũng sẽ không tri kỷ nhớ thương hắn như thế, chợt nghe lời này không khỏi dừng chân, nghi ngờ hỏi: “Là ai?”
Đệ tử kia lắc đầu đáp: “Chưa nói tên, chỉ tự xưng là người nhà của sư thúc.” Cậu ta trở tay chỉ rừng cây cách đó không xa, “Chính là người kia.”
May mà tối nay ánh trăng sáng tỏ, ánh mắt Văn Hành lại tốt, nếu không sẽ không nhận ra Tiết Thanh Lan toàn thân áo đen, như hòa làm một thể với gốc cây. Vẻ mặt hắn đột nhiên dịu lại, nói tiếng cảm ơn với đệ tử kia, tự bước nhanh đi về phía rừng cây, đi tới gần mới phát hiện có lẽ Tiết Thanh Lan đợi lâu quá, đã nhàm chán đến mức ngủ thiếp đi.
Văn Hành nương theo ánh trăng chiếu xuyên qua khe hở lá cây nhìn thấy sắc mặt y trắng lạnh, lông mày hơi cau lại, dường như ngủ không thoải mái lắm. Gần đó nhiều muỗi, đá và gốc cây đều rất cộm người, mặc dù y tựa lưng vào thân cây cả người lại hơi cuộn người lại. Văn Hành duỗi tay sờ lên người Tiết Thanh Lan, xúc cảm lạnh như băng, thực sự không giống một người đang ở trong mùa hè, quả nhiên là bệnh cũ lại phát tác.
Tiết Thanh Lan bị hắn đụng một cái lập tức giật mình tỉnh lại. Trời tối om, y bỗng nhiên mở mắt ánh mắt cũng rất mơ hồ, chỉ nhìn rõ hình dáng tổng thể của người trước mặt, vô thức cầm kiếm chống lên, khàn giọng nói: “Ai?”
“Là ta, đừng sợ.” Văn Hành nhẹ nhàng đẩy vỏ kiếm ra, ngồi xổm trước mặt Tiết Thanh Lan, dùng bàn tay sưởi ấm gò má y, kiên nhẫn hỏi: “Tại sao đệ lại chạy tới đây?”
Tiết Thanh Lan mặc dù đã tỉnh, nhưng đầu óc chưa hoàn toàn hoạt bát, trong lòng nghĩ gì, ngoài miệng đã thốt ra: “Tới đón huynh về nhà.”
Văn Hành không nhịn được cười một tiếng ngay tại chỗ, thấp giọng nói: “Tại sao? Sợ ta không dám đi đường ban đêm à?”
Tiết Thanh Lan chỉ hoang mang một chớp mắt, lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo. Lúc Văn Hành không ở đây y có lòng can đảm hủy thiên diệt địa, nhưng ngay trước mặt Văn Hành, Tiết Thanh Lan không có lý tưởng hào hùng tẹo nào, cả người ngã thẳng trên vai Văn Hành, lẩm bẩm quấy rầy nói: “Sao nói chuyện lâu vậy, trời đã tối rồi, về đi.”
Ánh mắt Văn Hành rơi trên trường kiếm y tiện tay lấy ra, trong lòng mơ hồ có suy đoán, vẻ mặt dịu dàng hơn. Hắn xoay người sang đưa lưng về phía Tiết Thanh Lan, nửa ngồi nói: “Đi lên, ta cõng đệ đi xuống.”
Tiết Thanh Lan không hiểu ra sao cả, nói: “Ta không sao, có thể tự đi. Hơn nữa buổi tối đường núi tối như thế, lỡ như trượt ngã, hai ta không ai thoát được.”
Văn Hành cười nói: “Yên tâm, không làm đệ ngã được. Có phải đệ chưa ăn cơm đã chạy tới không, còn định đói bụng đi xuống núi hả?”
Hắn không nói còn tốt, vừa nói Tiết Thanh Lan đã cảm thấy dạ dày co thắt đau đớn, thế là dang hai tay nằm sấp trên lưng Văn hành, ôm sát cổ hắn nói: “Ừm.”
Văn Hành dễ dàng cõng Tiết Thanh Lan lên, đứng dậy chậm rãi đi xuống dọc theo thềm đá, tim không đập nhanh, không thở gấp, còn dưa thừa trêu y nói: “Ừ cái gì?”
Tiết Thanh Lan dán chặt vào lưng hắn, giống trong ngày đông giá rét ôm được một cái lò ấm áp thoải mái, khí lạnh quanh quẩn quanh người không đi dần dần bị hơi ấm làm tan ra, y bỗng nhiên lại hơi buồn ngủ, lười biếng kéo dài âm cuối đáp: “Chưa ăn cơm tối.”
Văn Hành nói: “Không phải trước khi đi ta đã nói rồi? Bảo đệ ăn cơm không cần chờ ta.”
Tiết Thanh Lan lại nói: “Ta chợt nhớ ra một mình huynh ở bên ngoài rất nguy hiểm, nói không chừng lá thư này là có người cố ý giả tạo để dẫn huynh đi ra ngoài, dễ thừa dịp huynh lạc đàn ra tay tập kích. Tay phải huynh bị thương vẫn chưa khỏi hẳn, ngộ nhỡ ra tay đánh không lại người ta phải làm sao? Cho nên ta tới.”
Lời này nói rất ung dung, nhưng trong mấy lời rải rác đó, thật ra chứa đựng tình sâu, đủ thấy tình nghĩa Tiết Thanh Lan dành cho hắn, đã đến mức không tránh nguy nan, không để ý sống chết.
Văn Hành cực kỳ xúc động, nhưng họ đang đi trong núi rừng đen thui, hắn lại đưa lưng về phía Tiết Thanh Lan, cho nên chỉ có âm thanh vang lên, nghe vào vẫn nhã nhặn bình tĩnh: “Đồ ngốc, lỡ bị đệ nói trúng, đệ chạy tới đón ta, không phải cũng rơi vào bẫy của quân địch à?”
Tiết Thanh Lan trả lời như chuyện đương nhiên: “Đúng đó, vậy thì làm sao.”
Y cây ngay không sợ chết đứng đến mức ngay cả Văn Hành cũng bị nghẹn lời, một lời thuyết phục phía sau đều nghẹn trong họng. Văn Hành chợt nhớ đến lần họ gặp nạn ở núi Việt Ảnh khi còn trẻ, Tiết Thanh Lan không ngủ không nghỉ tìm sau núi một ngày, khó khăn lắm mới tìm được, thế mà không hề do dự thả người nhảy xuống hố sâu, bị nhốt trong địa cung với hắn, còn suýt nữa bị tẩu hỏa nhập ma vì bức họa trên vách đá, ngay cả mạng nhỏ cũng suýt mất.
Nếu lần trước còn có thể cho là do y không có nhiều kinh nghiệm, không biết nguy hiểm đáng sợ, vậy bốn năm trôi qua, lần này biết rõ là cạm bẫy, Tiết Thanh Lan vẫn không chùng bước nhảy xuống, đã đủ nói rõ trong lòng y, Văn Hành rốt cuộc chiếm cứ vị trí quan trọng cỡ nào.
Văn Hành xốc y lên, bên tai nghe tiếng hít thở chậm rãi kéo dài của Tiết Thanh Lan, bỗng nhiên bùi ngùi nói: “Nhà bọn ta cũng chỉ có một đứa trẻ là ta, khi còn nhỏ trông thấy huynh đệ nhà khác cùng chơi với nhau, sẽ nghĩ nếu mình có một đệ đệ thì tốt rồi, lúc ra ngoài đứng ở cửa tiễn ta, lúc trở về ngồi ở cửa chờ ta, ta đi đâu nó cũng theo tới đó giống như cái đuôi nhỏ… Chỉ tiếc về sau cửa nát nhà tan, không có cơ hội nữa.”
Tiết Thanh Lan đã sắp ngủ thiếp đi, mơ hồ “Ừm” một tiếng, nhưng trong chớp mắt y đột nhiên nghĩ đến một khả năng không ổn, cánh tay ôm cổ Văn Hành bỗng nhiên cứng đờ: “Hành ca…”
Văn Hành nói: “Sao vậy?”
Cơn buồn ngủ của tiết Thanh Lan bị dọa bay, y nín thở, cẩn thận từng li từng tí dò xét hỏi: “Huynh đối xử với ta tốt như vậy… là vì luôn xem ta là đệ đệ của huynh phải không?”
Văn Hành: “…”
Hắn không trả lời “Phải” hoặc “Không phải”, nhưng bước chân chậm dần, thở dài một tiếng không biết làm sao, mới từ từ nói: “Khiến đệ hỏi ra lời này, ta thật sự là lấy đá đập chân mình.”
Tiết Thanh Lan hoang mang nói: “Hả?”
Văn Hành nói khẽ: “Thanh Lan, đệ vẫn không rõ à…”
Lời nói chỉ nói đến một nửa, hắn bỗng dừng lại, tay phải chặn trên không, ngón tay kẹp một cái phi tiêu bạc sắc bén: “Kẻ nào!”
Tiếng xé gió vang lên từ bốn phương tám hướng, Tiết Thanh Lan nhảy xuống lưng Văn Hành, ném kiếm rồi rút kiếm làm liền một mạch, trường kiếm rạch ra một nửa đường cong sáng như bạc trước người. Chỉ nghe “keng keng” mấy tiếng, hơn mười ám khí bị đánh rơi trên mặt đất, hình dạng và kiểu dáng không giống nhau, lại đều nhắm chuẩn xác vào một người.
Dự liệu nhiều ngày qua của Văn Hành và phỏng đoán của Tiết Thanh Lan cuối cùng trở thành sự thật. Nơi đây chính là giữa sườn núi không người, thế núi dốc đứng, rừng cây sâu dày, thích hợp cho thích khách ẩn thân mai phục. Hơn nữa trên không gần trời, dưới không tiếp đất, mười mấy người cùng ra tay, có thể nhanh chóng áp chế dẫn Văn Hành đi trước khi Thuần Quân phái phát hiện.
Tiết Thanh Lan và Văn Hành đứng dựa lưng vào nhau trên thềm đá chật hẹp, mặc dù không nhìn thấy bóng dáng người mai phục, lại có thể rõ ràng cảm nhận được sát ý nghiêm nghị bị người săn đuổi tiếp cận. Tối nay không thể tránh được một trận ác chiến, đây chính là chuẩn bị ở sau của Phùng Bão Nhất mà Văn Hành luôn chờ đợi, cũng là khởi đầu cho sự điên cuồng phản công trả thù của đối phương.
Tay trái Văn Hành cầm kiếm, cất cao giọng nói: “Ai muốn giết ta, thì mời đường đường chính chính đi ra đọ sức, sao phải rụt rè, làm hành vi của tiểu nhân?”