• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tất cả trong quá khứ, đều được viên mãn

Trong truyền thuyết cổ đại có một huyễn thuật gọi là “Thuật che mắt”, có thể khiến một người hoặc một vật biến thành một hình dạng khác, đủ để lấy cái giả làm rối cái thật, chỉ khi nào bị gọi ra và nhìn thấu, sẽ lập tức khôi phục thành diện mạo ban đầu. Bây giờ Văn Hành nghi ngờ phải chăng mình cũng trúng thuật che mắt của Tiết Thanh Lan, lúc trước hắn nghi ngờ bao nhiêu, bây giờ giật mình bấy nhiêu. Những chi tiết bị hắn vô tình bắt lấy lại tùy tiện chạy đi, rõ ràng là manh mối vén tấm vải che mắt, mà hắn lại nhiều lần bỏ lỡ cơ hội. Cho đến khi bị Tiết Thanh Lan thần chí không rõ đích thân đánh tỉnh, cuối cùng mới gạt màn sương ra.

“Tại sao không nói cho ta?” Văn Hành nhìn chăm chú vào mặt mũi y, lòng bàn tay lướt nhẹ qua mi mắt run rẩy không yên, sau khi khiếp sợ to lớn tản đi, là sự vắng lặng khó mà diễn tả bằng lời. Hắn  kinh ngạc nghĩ thầm, “Là ta khiến em thất vọng à?”

Tiết Thanh Lan hôn mê mấy ngày, trong lúc đó thỉnh thoảng tỉnh táo, nhưng đều vô cùng ngắn ngủi, giống như trong lúc ngủ mơ bị bóng đè, mí mắt cũng không nhấc lên nổi, chỉ có thể cảm nhận được Văn Hành kiên nhẫn đút từng ngụm nước cháo và nước thuốc. Có khi cơ thể đột nhiên nổi lạnh, sẽ có một luồng nhiệt ấm áp tràn vào từ giữa lưng, giúp y trấn áp khí lạnh làm loạn. Không biết Văn Hành dùng cách gì, tần suất âm hàn phát tác trong cơ thể y càng ngày càng thấp, mà chân khí vốn yếu đuối tích trữ lại, như nước rút lộ ra đá trong đáy sông. Nội thương và kinh mạch khô cạn thoạt đầu được nội lực mạnh mẽ ôn hòa của Văn Hành dưỡng ấm, về sau nội lực của bản thân y bắt đầu vận chuyển, dần dần tìm lại kiểm soát toàn thân, cuối cùng tỉnh lại vào một ngày nào đó, gắng gượng mở hai mắt ra.

Khi Tiết Thanh Lan tỉnh lại đúng lúc đêm khuya, Văn Hành vừa định tắt đèn đi ngủ, bị một tiếng “Hành ca” của y làm giật mình run tay, chỉ phong[1] thế mà bắn lệch, ánh nến kia lay mạnh một cái nhưng lại chưa dập tắt. Tiết Thanh Lan chỉ cảm thấy chói mắt rồi nhìn thấy hắn cúi người xuống, tóc dài như nước chảy từ đầu vai tản đến trước ngực, ánh nến mờ tối mạ thêm một vầng sáng dịu nhẹ cho gương mặt của hắn, tựa như một bức tranh cổ trải qua nhiều năm.

[1] chỉ phong 指风: dịch nghĩa đen là gió từ ngón tay, trong phim hay có kiểu búng gió thổi tắt nến ấy; trên baidu giải thích nghĩa khác không hợp với văn cảnh nên mình để nguyên hán việt

“Tỉnh rồi? Cảm thấy thế nào?”

Tiết Thanh Lan tuy vẫn suy yếu, nhưng nội thương dần dần tốt hơn, đã khá hơn lúc mới bị thương rất nhiều, vươn tay muốn hắn đỡ ngồi dậy, rồi hỏi: “Đây là đâu?”

Y nhìn xung quanh, chỉ thấy gian phòng quá rộng, trang trí lạ lẫm, còn mình nằm trên giường trong màn lụa, mặc áo trong màu trắng sạch sẽ, trên người đắp một cái chăn gấm mềm mại, bên cạnh còn đặt một cái gối khác. Trong phòng tràn ngập mùi thuốc thoang thoảng, nhưng vì có Văn Hành ngủ bên canh y nên trong màn có mùi thanh trúc lượn lờ không tan như có như không, giống như cách bầu bạn không nói gì của hắn.

“Ta thuê một cái sân nhỏ ở Vũ Ninh thành.” Văn Hành quan sát vẻ mặt của y, thấy Tiết Thanh Lan cũng không xúc động, có lẽ đã quên mình nói mê trong xe ngựa, “Em ngủ gần năm ngày, hôm nay thấy khí sắc tốt hơn, vết thương có chuyển biến tốt phải không? Ngực còn đau không?”

Tiết Thanh Lan cúi đầu vén vạt áo ra, nhìn thoáng qua lồng ngực mình, thấy dấu tay tím thẫm kia đã nhạt màu, chỉ còn vết xám mờ, y lắc đầu nói: “Không đau, ta đỡ hơn nhiều rồi, Hành ca, cảm ơn huynh.”

Nếu là bình thường, Văn Hành sẽ bảo Tiết Thanh Lan nuốt chữ cảm ơn này xuống ngay lập tức, nhưng hôm nay hắn nghe xong câu nói này, thế mà một lúc lâu cũng không nói ra một câu, trầm ngâm một lát mới nói: “Có đói không? Ta đi nấu bát cháo cho em lót dạ.”

Tiết Thanh Lan vội nói: “Ta không đói, đêm hôm khuya khoắt, đừng phiền hà nữa.”

Văn Hành đè lên bụng y qua một lớp áo mỏng, lại cột tóc lên, đứng dậy nói: “Không phiền. Em đợi ta một lát, xong ngay thôi.”

Trong phòng bếp có sẵn gạo và nước, Văn Hành tay chân lanh lẹ gác nồi lên nấu nước, chê mùi vị đơn điệu, hắn lại bóc mấy hạt dẻ ném vào nấu chung với gạo. Ánh lửa trong lòng bếp nhảy nhót, tay hắn chậm rãi khuấy cháo, nhưng rõ ràng không tập trung, trong mắt hiếm khi lộ ra mờ mịt.

Năm ngày này đủ cho Văn Hành nghĩ lại từ đầu đến cuối từng li từng tí liên quan đến Tiết Thanh Lan trong bảy năm qua. Hắn rất kiên nhẫn, cũng vô cùng thận trọng, bởi vậy một vài chuyện trong quá khứ làm hắn không hiểu cuối cùng đều có đáp án: ví dụ như tại sao ánh mắt đầu tiên hắn nhìn thấy Tiết Thanh Lan đã cảm thấy quen thuộc, lại ví dụ như tại sao năm đó tính cách Tiết Thanh Lan rõ ràng rất quái gở, lại chịu phấn đấu quên mình vì hắn – người mới quen không lâu.

Nhưng đồng thời hắn cũng ý thức được Tiết Thanh Lan đang cố gắng giấu hắn chuyện này giấu bảy năm, phía sau tất nhiên có nguyên nhân thời vận, nhưng nhiều hơn đó là không có người để nói. Đau khổ giấu kín mà khắc sâu một khi lên tiếng hỏi, hắn không thể tránh khỏi sẽ đụng phải những vết thương này, thậm chí cưỡng ép xé mở vết sẹo bị y che giấu.

Từ nhỏ đến lớn Tiết Thanh Lan đều là người có tính cách rất đơn độc, nói tốt là có chủ kiến, khó nghe hơn là bảo thủ tự phán đoán, vừa gặp chuyện lớn nhất định khăng khăng làm theo ý mình, không thương lượng với bất kỳ ai, càng sẽ không nghe khuyên bảo. Mà Văn Hành có thể nhận ra được điểm này, là vì chính hắn cũng có phẩm chất riêng không kém bao nhiêu. Hắn là người trốn ra từ trong gió tuyết, cho nên rõ ràng hơn ai hết, “độc” của Tiết Thanh Lan cũng không phải chuyện xấu, vừa vặn trái ngược, đối với những người liếm máu trên lưỡi dao như họ mà nói, không độc đoán ngang ngược một chút, có đôi khi không có cách nào sống sót trong hoàn cảnh tàn khốc.

Cho nên hắn không nắm chắc được nên dùng cách nói gì, dùng thái độ gì nhận nhau với Tiết Thanh Lan, mới xem như đủ cẩn thận, sẽ không lung lay cơ sở xử thế của y, cũng sẽ không tổn thương đến một cành một lá của y.

Đang lúc trầm tư, trục cửa sau lưng chuyển động, vang lên tiếng “kẽo kẹt”, Văn Hành nhìn lại, phát hiện là Tiết Thanh Lan khoác áo choàng của hắn, đang chậm rì rì vịn tường bước vào. Hắn vội vang đặt thìa xuống, tiến lên đỡ lấy người, vừa mở miệng giọng nói đã dịu dàng giống như sóng nước: “Sao lại tự đi bộ ra rồi? Em mới khỏe hơn một chút, cẩn thận vất vả hao tổn tinh thần. Cháo phải nấu một lúc nữa, ở đây toàn mùi khói lửa, ta trở về nằm với em, được không?”

Tiết Thanh Lan vịn tay hắn, thấp giọng người nói: “Hành ca, huynh cũng cẩn thận quá rồi, chẳng lẽ ta là giấy đụng cái là rách hả?”

Lời này của y vừa khéo đâm trúng tâm sự của Văn Hành, Văn Hành khiển trách nhìn chằm chằm Tiết Thanh Lan, ánh mắt kia như thể đang hỏi “Chẳng thế thì”. Tiết Thanh Lan không thể nhịn được cười một tiếng, an ủi hắn nói: “Ta không chạy lung tung, cũng không gây thêm phiền cho huynh, chỉ ở đây nhìn huynh một lát, dù sao năm ngày chưa gặp rồi, cũng rất nhớ.”

Văn Hành không biết làm sao nhìn chăm chú vào Tiết Thanh Lan, hoàn toàn không có cách bắt bí y, không thể làm gì khác hơn nói: “Xem ra thật sự khỏe hơn rồi, lại có tâm trạng tiêu khiển ta. Mà thôi, em làm thế nào vui vẻ thì làm, trong phòng bếp ngột ngạt, ta đi mở cửa sổ ra.”

Nói đoạn hắn xoay người đẩy cửa sổ bên tường Đông, gió mát đầu thu ào ào, chốc lát hoàn tan hơi khói nóng bức trong bếp. Tiết Thanh Lan nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy trong sân trồng hai cây xanh tươi tốt, trên cành quả lớn sai trĩu rất đẹp, y cười hỏi: “Trong sân là cây táo à? Tươi tốt thật.”

Văn Hành sửa sang lại vạt áo cho y, nhét chặt cổ áo để tránh bị gió lùa vào: “Sau khi ta đến Vũ Ninh đã sai người tìm một cái sân nhỏ giúp ta, lúc ấy vội quá, không kịp xem thêm mấy nhà, vừa vặn thấy hai cây táo này, cảm thấy rất có duyên nên thuê nơi đây.”

Tiết Thanh Lan mỉm cười gật đầu, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, trong ánh mắt dường như có chút buồn bã xa xăm: “Thì ra là thế, huynh rất thích cây táo à?”

“Không hẳn là thích.” Bàn tay Văn Hành sửa sang vạt áo hơi khựng lại, vừa vặn dừng ở ngực Tiết Thanh Lan, ngay sau đó hắn dùng giọng điệu ung dung giống như tán gẫu nói: “Chỉ là nhớ đến năm đó em và ta kết duyên, cũng dưới một cây táo như thế.”

Tiết Thanh Lan đột nhiên quay đầu nhìn lại, trái tim suýt nữa nhảy ra khỏi cổ họng, tiếng nói lập tức lạc đi: “Huynh…”

“Ừ, ta biết rồi.”

Văn Hành nhấn nhẹ lên ngực y, cảm giác nhịp tim của y gần như đang đập thình thịch vào trong lòng bàn tay mình, lập tức trầm giọng nói: “Hít thở từ từ, đừng vội. Đừng hoảng hốt, nội thương của em vừa mới đỡ, không thể quá kích động.”

Tiết Thanh Lan hơi chóng mặt, hậu tri hậu giác ý thức được vừa rồi tâm thần xao động khí huyết dâng lên, được Văn Hành ôm lấy bình phục một lát, nhịp tim kịch liệt mới chậm rãi bình thường lại. Nhưng tim không đập nhanh, người vẫn hoảng hốt, y thậm chí không dám ngước mắt đối mặt với Văn Hành, cổ họng trào lên chua xót vô biên: “Huynh… làm thế nào phát hiện được?”

“Vài ngay trước lúc em hôn mê, tự nói lộ ra.” Văn Hành thở dài, “Cũng tại ta có mắt không tròng, sớm chiều ở chung, lại không nhận ra em.”

Tiết Thanh Lan suy nghĩ đã hiểu, có lẽ y sốt mơ mơ màng màng, trong lúc nói mê không cẩn thận lộ ra dấu vết, mà Văn Hành thông minh lắm, chỉ cần có một chút nhắc nhở, lập tức có thể tìm hiểu ngọn nguồn, đoán ra tám chín phần mười.

“Có lẽ huynh không biết mình có bệnh mù mặt, trước kia còn nói với ta, huynh phân biệt rõ ta và A Tước, sẽ không xem ta là nó.” Tiết Thanh Lan nắm lấy bàn tay chưa kịp buông của Văn Hành, rõ ràng muốn cười trêu, cũng không biết xảy ra chuyện gì, vừa mở miệng nước mắt đã lăn xuống như viên bi, “Ngay cả Phạm tổng tiêu đầu cũng nhận ra ta, chỉ có huynh mãi không nhận ra. Ban đầu ta định giữ kín bí mật này, đợi ngày nào đó đột nhiên nói ra huynh, dọa huynh hết hồn… Không ngờ ngược lại bị huynh dọa…”

Lúc y cúi đầu nức nở càng giống A Tước của năm đó, trong lòng cất giấu tủi thân to bằng trời lại không nói ra miệng, cho tới bây giờ chỉ biết yên lặng nuốt tất cả đau khổ vào. Nước mắt kia nóng đến mức lòng Văn Hành quặn đau, không nhịn được muốn làm gì đó dỗ dành y, dù là cho Tiết Thanh Lan ăn một viên kẹo, để y ngọt ngào ngắn ngủi cũng được.

“Là ta không tốt, ta nên tìm được em sớm hơn… A Tước.”

Hắn nhẹ nhàng nâng cằm Tiết Thanh Lan lên, cúi đầu hôn xuống, từ khóe mắt rưng rưng hôn đến cánh môi mềm mại, đầu lưỡi hòa tan vị mặn chát của nước mắt.

Gió đêm thổi qua sân, cành lá trên cây vang rì rào, thỉnh thoảng truyền đến một tiếng lộp bộp, là quả táo chín nẫu từ đầu cành rơi xuống, đánh thức chim sẻ làm tổ trên cành, phát ra tiếng líu ríu như nói mê…

Ánh nến chiếu lên hai người ôm nhau, chiếu ra bóng dáng mờ mờ trên mặt đất, kéo dài đến dưới bóng cây táo, giống như bôn ba bắt đầu từ trong tuyết mùa đông, cuối cùng dừng lại bước chân trong gió thu.

Tất cả trong quá khứ đều được viên mãn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK