• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chử gia kiếm phái kiêu ngạo thật, duỗi tay đến trước mặt ta luôn rồi

Phạm Dương hô to gọi nhỏ hét lên “Công tử không xong rồi, chuyện lớn không ổn”, vừa hấp ta hấp tấp vọt vào cửa sân, kết quả vồ hụt —— trong sân yên tĩnh trống trải, cửa phòng ngủ nửa đóng, trên bàn còn có chén đũa chưa dọn, cháo đã nguội lạnh, người lại không biết tung tích.

Phạm Dương buồn bực nói: “Mới sáng tinh mơ, chạy đi đâu rồi?”

Đang chần chừ thì bên ngoài có người hô: “Tổng tiêu đầu, lại có một phong thư đưa đến!”

Phạm Dương vội vàng lên tiếng xoay người đi ra ngoài, nói: “Tới đây tới đây, đưa thư ta đọc xem…”

Tiêu cục Lộc Minh bỗng nhiên nhận được đưa thư nặc danh, tuyên bố trong vòng ba ngày sẽ đến cửa bái nhận “Bắc Đẩu hoán cốt thần công”, trong lòng Phạm Dương cảm thấy kỳ lạ, lúc này mới đến tìm Văn Hành thương lượng đối sách. Nhưng hắn ta không ngờ lá thư này chỉ là một bông tuyết trước khi gió lốc bắt đầu, trong mấy ngày tiếp theo, đủ loại nhân sĩ giang hồ không rõ lai lịch mỗi người mỗi cách, thay nhau quấy rối. Hoặc là chuyên chọn lúc mọi người ăn cơm bắn phi tiêu vào phòng, hoặc là nhân lúc nửa đêm treo quần áo dính máu lên cửa tiêu cục… Dù sao thái quá thế nào thì làm thế đó, đa dạng vô cùng kỳ quặc, nhưng tất cả chỉ có một mục đích: Muốn tiêu cục Lộc Minh giao Văn Hành và “Bắc Đẩu hoán cốt thần công” trong tay hắn ra.

Phạm Dương bị ép không biết làm thế nào, đành phải đóng cửa từ chối tiếp khách, tạm dừng mọi chuyện làm ăn của tiêu cục Lộc Minh.

Nhưng điều khiến hắn ta lo lắng nhất cũng không phải quấy rồi lớp này đến lớn kia, mà là ông chủ phía sau tiêu cục Lộc Minh, Văn Hành – người đáng tin cậy của Phạm Dương, từ sáng sớm ngày hôm đó đã không thấy xuất hiện nữa.

Đồng thời biến mất với hắn, còn có Tiết Thanh Lan.

Mỗi ngày Phạm Dương đều nằm trên ranh giới nổi điên, vung người ra tìm kiếm khắp nơi, thậm chí còn đích thân chạy một chuyến lên núi Việt Ảnh, nhưng cũng tay trắng trở về. Khi hắn ý thức được chuyện bất thường đã quá muộn, khi hắn phân vân không chắc, tưởng rằng Văn Hành chỉ ra ngoài một chuyến hai ngày ngắn ngủi, Tiết Thanh Lan đã mang theo Văn Hành bị mê man choáng váng rời khỏi Trạm Xuyên thành, khởi hành lên phía Bắc đến Mục Châu.

Mấy ngày sau, bên ngoài Nham Châu thành.

Nham Châu là nơi tiếp giáp với Cửu Khúc, Mục Châu và Thác Châu, tuy là cửa khẩu đường đi quan trọng, nhưng vì kẹp giữa ba thế lực lớn, cũng không có môn phái võ lâm gì ra hồn, người qua lại đều là mấy hiệp khách giang hồ, loại người gì cũng có. Nhưng ngược lại cũng tiện cho những nhân sĩ võ lâm không muốn bại lộ thân phận kia, chỉ cần thay quần áo bình thường, không ra tay với người khác, có thể lặng yên không tiếng động hòa nhập vào Nham Châu thành, không có ai nhận ra.

Một nhóm người từ trong rừng cây đánh ngựa ghé qua, chạy về phía vùng đồng nội, phi nhanh gần bằng thời gian ăn một bữa cơm, đã thấy trong bóng cây phía trước thấp thoáng một sân lớn, trước cửa có mương và cầu treo, phía cuối có hai người đàn ông mặc áo xám đang gác, trên tấm hoành phi ở cửa viết bốn chữ lớn “Phong Bình sơn trang”.

Mọi người ghìm ngựa dừng chân trước cầu treo, một người áo xám trong đó đi ra phía trước, cách bờ hỏi thăm người đến là ai. Dù hai bên cách nhau rất xa, nhưng âm thanh được truyền đến rõ ràng, như nói chuyện bên tai, rõ ràng nội công cực kỳ phi phàm. Người dẫn đầu ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa cao giọng trả lời: “Chúng tôi từ núi Ti U tới đây, nhận lệnh gia chủ đặc biệt tới gặp hộ pháp.”

Hai tên thủ vệ kia ghé đầu nói nhỏ vài câu, ra dấu tay từ xa rồi có người kích thích cơ quan từ trong sơn trang, thả cầu treo xuống, cho phép họ đi ngựa qua.

Trong đội kỵ mã có người nhỏ giọng thầm thì nói: “Chiến trận lớn quá, cũng không phải địa giới của Thùy Tinh tông, đáng để huy động nhân lực như vậy hả?”

Trong tiếng vó ngựa hỗn loạn, đồng bạn bên cạnh hỏ giọng đáp: “Dù không phải nơi quan trọng của môn phái, nhưng cũng là nơi liên lạc cực kỳ quan trọng —— ngươi không thấy vừa rồi hắn vẫy tay một cái, trong rừng có bao nhiêu cung tiễn mai phục hạ xuống?”

Người kia thật sự không chú ý, nghe hắn nói như thế, vội vàng nhân lúc qua cầu quay đầu nhìn thoáng qua, lần này mới chú ý trong cành lá rậm rạp xung quanh lốm đa lốm đốm, như ánh sáng vỡ vụn nổi trên mặt sông, chính là ánh nắng chiếu vào đầu mũi tên, khúc xạ ra ánh sáng chói mắt.

Qua cầu treo, mọi người xuống ngựa đi bộ vào. Đi qua sân nhà hoa và cây cối sum sê, suối trong lượn quanh, đi vào chính đường, người hầu áo xám kia làm động tác “Mời”, giọng đều đều nói: “Quý khách đợi một lát, chủ nhân nhà tôi đến ngay.”

Người dẫn đầu chắp tay với hắn, lịch sự nói tiếng “Làm phiền” rồi dẫn theo thuộc hạ chia ra ngồi xuống. Chẳng mấy chốc có người làm bưng trà lên, người kia lại chỉ ngồi ngay ngắn, cũng không duỗi day đụng vào chén trà.

Một lát sau, một bóng dáng màu xanh nhạt từ hậu đường vòng ra, tiếng bước chân nhẹ gần như không có, là chàng trai trẻ tóc dài, yếu ớt tuấn tú, trên mặt vẫn mang theo chút mệt mỏi. Y thoạt trông trẻ hơn tất cả mọi người ở đây, rõ ràng là một công tử bột yếu đuối vừa phá đã gãy, thái độ của người dẫn đầu kia lại cẩn thận lạ thường, thậm chí mơ hồ có phần e ngại, thấy y đến vội vàng đứng dậy làm lễ nói: “Bái kiến Tiết hộ pháp.”

Tiết Thanh Lan xua tay ra hiệu cho hắn ngồi xuống nói chuyện, còn mình đi đến ngồi xuống vị trí chủ, hững hờ hỏi: “Ngươi là?”

“Tại hạ Lý Trực.” Người kia kính cẩn đáp, “Là đệ tử Chử gia kiếm phái.”

“À,” Tiết Thanh Lan nói, “Tại sao không mang họ Chử?”

Lý Trực: “...”

Đây là vấn đề hắn hận nhất trong đời, nhưng không thể không nể mặt Tiết Thanh Lan. Trong lúc Lý Trực vơ vét từ ngữ trong bụng, suy nghĩ xem nên làm thế nào giải thích việc này uyển chuyển mà không mất đi thể diện, Tiết Thanh Lan lại như thể lướt qua một chủ đề râu ria, tiếp tục hỏi: “Ngươi tới làm gì?”

Lý Trực hơi nghẹn họng, lúc này mới nói: “Gia chủ tệ phái từng có hẹn với tông chủ quý tông. Ngày trước nghe nói hộ pháp một lần hành động thành công, cho nên mạo muội tới gặp, vẫn đợi cùng bàn kế hoạch lớn với hộ pháp.”

Tiết Thanh Lan cười khẩy một tiếng, bưng chén trà nói: “Việc trái với lương tâm đã làm cả rồi, sao còn che che giấu giấu không dám nói rõ? Văn Hành đã bị ta bắt tới, hiện giờ đang nhốt trong địa lao sơn trang, điều ngươi muốn nghe không phải cái này sao?”

Lý Trực ngượng ngùng cười làm lành nói: “Hộ pháp mắt sáng như sao, đúng là như thế. Nếu Văn Hành đã bó tay chịu trói, xin hộ pháp giao người này cho tại hạ, tại hạ trở về phục lệnh cho gia chủ.”

Tiết Thanh Lan chống đầu, có vẻ như mệt mỏi chưa tiêu, lười biếng nói: “Chử gia kiếm phái kiêu ngạo thật, duỗi tay đến trước mặt ta luôn rồi.”

Rõ ràng là giọng điệu giống như nói chuyện phiếm, nhưng trong lòng Lý Trực hoảng sợ, lông tơ sau lưng dựng hết lên, lập tức ý thức được mình nói sai chọc vị tổ tông này rồi.

“Nếu Chử Tùng Chính thật sự già đến mức hồ đồ, thì trở về dưỡng lão càng sớm càng tốt, ít làm mưa làm gió ở đây, cũng không sợ sóng lớn đánh hỏng xương cốt.” Tiết Thanh Lan chê cười có một ít cay nghiệt nói: “Bây giờ thân phận của Văn Hành là gì, bao nhiêu người muốn cái đầu trên cổ hắn? Ngươi vừa mở miệng đã muốn dẫn người từ chỗ ta đi, cảm thấy ta rất dễ lừa hay quý phái vốn cũng không để Thùy Tinh tông vào mắt?”

Toàn thân Lý Trực toát mồ hôi lạnh, vội vàng đứng lên xin lỗi nói: “Hộ pháp bớt giận, là tại hạ lỡ lời, bản phái luôn luôn kính trọng Thùy Tinh tông, tuyệt đối không có ý lừa gạt!”

Tiết Thanh Lan cũng không nói gì, chỉ ngồi trên ghế chính trên cao, hờ hững rũ mắt nhìn chăm chú vào hắn.

Lý Trực cong lưng, chỉ cảm thấy ánh mắt y nặng như ngàn quân, muốn ép toàn bộ mình vào trong bụi đất. Đại đường trống trải, những người khác đang ngồi, chỉ có hắn đứng chính giữa giống như vai hề, khúm núm làm kẻ hèn. Cảnh tượng mang đến áp bức và lăng nhục cho hắn, gần như sắp bằng năm đó ở núi Việt Ảnh, hắn hết lần này tới lần khác bại dưới tay Văn Hành, cuối cùng nhục nhã bị Thuần Quân phái đuổi ra khỏi cửa.

Nhưng như vậy thì thế nào? Vật đổi sao dời, bây giờ hắn dựa vào bản lĩnh của mình trở thành tâm phúc của Chử Tùng Chính, mà Văn Hành lại biến thành tù nhân, dù đã bị Tiết Thanh Lan siết trong tay, cuối cùng chẳng phải vẫn mặc cho Thùy Tinh tông và Chử gia kiếm phái sắp đặt, chết trong âm mưu kỹ càng của hắn?

Ánh mắt Lý Trực lóe lên thù hận cay nghiệt, ngay cả nỗi nhục cúi đầu trước mặt Tiết Thanh Lan cũng bị hòa tan một ít. Với lại Tiết Thanh Lan cũng không phải thứ gì tốt, lúc đối xử với hắn bất kể là thần thái, giọng nói hay cử chỉ, đều lộ ra cô độc lạnh lùng ngạo mạn —— nhưng Tiết Thanh Lan dù sao vẫn có sức lực ngạo mạn, cái tên Văn Hành nghèo rớt mồng tơi còn ra vẻ kiêu ngạo rõ khiến người ta ghét.

“Chắc hẳn hộ pháp cũng biết, “Bắc Đẩu hoán cốt thần công” đã thất truyền từ lâu, cũng không ở trong tay Văn Hành, chúng tôi chỉ muốn mượn đao giết người, mới cố ý thả mấy tin nhảm lời đồn.” Lý Trực lấy lại bình tĩnh, sửa lại suy nghĩ, nói với Tiết Thanh Lan: “Tạ hạ hiểu lo lắng của hộ pháp, tệ phái cũng tin được thái độ làm người của hộ pháp. Nếu hộ pháp nhất định không chịu giao người, Văn Hành tạm thời ở lại quý trang, mười lăm tháng này, tệ phái sẽ tổ chức đại hội thử đao ở núi Hoành Vu. Đến lúc đó mời hộ pháp dẫn theo Văn Hành đến nơi hẹn, sau khi chuyện thành công, bản phái sẽ tự làm tròn lời hứa với Thùy Tinh tông.”

Lần này Tiết Thanh Lan giống như miễn cưỡng hài lòng, hờ hững nói: “Hay. Hay cho một ‘đại hội thử đao’, Chử gia muốn hát một vở kịch, đương nhiên ta đến cổ vũ.”

Lúc này Lý Trực mới thẳng người biên độ nhỏ, nghĩ ngợi lai nói: “Tại hạ còn có một yêu cầu quá đáng.”

Tiết Thanh Lan không kiên nhẫn bảo: “Nói.”

“À thì…” Hắn lắp ba lắp bắp nói, “Tại hạ từng có duyên gặp Văn Hành một lần, muốn vào địa lao nhìn hắn một cái, mong rằng hộ pháp cho phép.”

“Người biết hắn?” Tiết Thanh Lan liếc nhìn hắn một cái khó phân biệt vui giận, giọng mỉa mai nói: “Hay là sợ ta lừa ngươi, muốn tận mắt đến địa lao xác nhận Văn Hành có thật sự bị ta bắt được không?”

Lý Trực vội nói “Không dám”, nhưng không giải thích thêm nữa, rõ ràng là chấp nhận cách nói của Tiết Thanh Lan.

Tuy Tiết Thanh Lan có phần bất lịch sự với Lý Trực, nhưng đây dù sao cũng là Thùy Tinh tông và Chử gia kiếm phái liên thủ, y không không thể hoàn toàn không nể mặt Chử gia, bởi vậy thấy Lý Trực kiên trì, Tiết Thanh Lan bèn khẽ gật đầu nói: “Được.”

“Nhưng chỉ có một mình ngươi có thể đi vào,” Tiết Thanh Lan chỉ người phía sau hắn, “Trong những người này chắc hẳn không có ai là bạn cũ với Văn Hành đúng không?”

Lý Trực ngầm hiểu, cười nói: “Không có. Vậy làm phiền hộ pháp.”

Tiết Thanh Lan là chủ nhà dẫn Lý Trực đi đến sân sau, sau khi bóng dáng hai người hoàn toàn biến mất sau tấm bình phong, những người còn lại mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Thầm nghĩ Tiết hộ pháp này tuổi còn trẻ, nhưng rất quái gở, buồn vui không chắc… Chả trách một ngọc thụ đẹp đẽ lại gia nhập Thùy Tinh tông, tính tình này của y cho dù đặt trong môn phái nào, cuối cùng đều là trăm sông đổ về một biển, một đường phi nước đại về phía ma đầu.

(ngọc thụ để chỉ thế hệ sau ưu tú, có triển vọng)

Phong Bình sơn trang chiếm diện tích rộng, cơ quan tầng tầng, chuyến đi này đi mất nửa canh giờ. Khi hai người trở lại chính đường, Lý Trực hơi cúi người với Tiết Thanh Lan, nói: “Hôm nay có nhiều quấy rầy, tại hạ xin từ biệt, mười lăm tháng này, tệ phái xin đợi Tiết hộ pháp đại giá ở núi Hoành Vu.”

Tiết Thanh Lan giơ tay lên, thậm chí không liếc nhìn hắn thêm một cái, tự ý lạnh lùng nói: “Người đâu, tiễn khách.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK