“Còn có một việc.” Tiết Thanh Lan nhớ đến lời mình nói dưới tình trạng tâm thần xao động đêm hôm trước, hơi khó đối mặt cho nên cũng không đáp lời Văn hành, cố ý lấy chủ đề khác để chuyển hướng, “Là giao ước của Chử gia kiếm phái và Thùy Tinh tông…”
Văn Hành lại ngăn y lại, nói: “Trước tiên đừng nghĩ những thứ này, tránh cho phí sức hao tổn tinh thần, đợi em khỏe rồi nói sau.”
Tiết Thanh Lan là truyền nhân của thánh thủ, y thuật giỏi, đâu thể không biết tình trạng cơ thể hiện tại của mình? Chỉ sợ bây giờ không nói, về sau sẽ không có cơ hội nói nữa. Nhưng y không muốn nói những lời nói thật khiến Văn Hành buồn nữa, miễn cưỡng lên tinh thần nói: “Không sao, ta ngủ lâu rồi, muốn nói chuyện với huynh.”
Văn Hành thở dài, nhấc chân lên giường, mình dựa vào đầu giường làm đệm thịt, lại ôm Tiết Thanh Lan lên, để cho y nằm thoải mái hơn. Tiết Thanh Lan dựa trước ngực hắn, chậm rãi nói: “Sau khi ta đưa huynh đến Phong Bình sơn trang, cố ý lừa gạt Lý Trực vào đại lao nhìn huynh, bảo thuộc hạ đóng giả thành hắn trở về Chử gia, may mà có hắn, mấy ngày qua thăm dò được khá nhiều tin tức.”
“Trước đây không lâu Chử Tùng Chính gửi một lá thư cho Phương Vô Cữu, đề xuất nếu Thùy Tinh tông chịu ra tay hỗ trợ bắt được huynh, ông ta sẽ nói bí mật phía sau địa cung hồ Tây Cực và cổ kiếm cho Phương Vô Cữu. Bí mật này nói ra cũng rất đơn giản, bọn ta biết từ lâu rồi, trên đời này có hai thanh kiếm giống Phụng Nguyệt kiếm, một thanh là Thuần Quân kiếm của Thuần Quân phái, thanh kia là kiếm cổ lần trước chúng ta nhìn thấy trong cung. Mỗi thanh kiếm tương ứng với một địa cung, trong địa cũng có rất nhiều bí kíp võ công, chữ viết bên trên có cùng nguồn gốc với chữ khắc trên kiếm.”
Tinh thần Tiết Thanh Lan rất kém, chưa nói được mấy câu tin tức đã dần dầu yếu, y dựa trên vai Văn Hành nghỉ ngơi một lát, nghiêng đầu ho hai tiếng, thở dốc một hơi, lại nói tiếp “Hành ca, núi Việt Ảnh có địa cung, hồ Tây Cực có địa cung, vậy huynh cảm thấy tại sao Chử gia kiếm phái lại biết chuyện của địa cung?”
Văn Hành nhanh chóng suy nghĩ, lập tức hiểu được: “Ý em là, có lẽ núi Ti U cũng cất giấu một địa cung?”
“Không sai.” Tiết Thanh Lan nói, “Thanh cổ kiếm Huyền Uyên trong cung, là Chử gia kiếm phái chủ động vào tặng cho hoàng đế, thời gian vừa khéo vào bảy năm trước.”
Bảy năm với Văn Hành mà nói là khoảng thời gian rất nhạy cảm, bởi vậy Tiết Thanh Lan nhắc đến, dây thần kinh nào đó trong đầu hắn lập tức run lên một cái: “Chuyện này có liên quan đến vụ án trong nhà ta?”
“Dựa vào thân phận của Lý Trực, thông tin có thể tìm được thực sự có hạn, ta không dám khẳng định.” Tiết Thanh Lan nói, “Nhưng Hành ca, huynh còn nhớ đêm đó trong cung, nội vệ kia nói phụ vương huynh bị người ta dùng Huyền Uyên kiếm sát hại ở Túy Ủng trai không. Trên đời sao lại có chuyện trùng hợp như vậy? Ở trong đó tất nhiên còn có liên hệ chúng ta không biết.”
Bàn tay Văn Hành ôm bả vai y không tự giác nắm chặt, Tiết Thanh Lan cảm thấy hơi đau nhưng không nói toạc ra, làm như không có việc gì nói tiếp: “Trừ những điều này ra, còn có thu hoạch bất ngờ. Bốn năm trước trong lễ lớn kế nhiệm của Ngọc Giai trưởng lão Thuần Quân phái, bảo vật trấn phái của họ, chính là thanh kiếm giả kia, thật ra cuối cùng là bị người của Chử gia đánh cắp.”
“Chử gia kiếm pháp?” Văn Hành đột nhiên giật mình, “Nhưng đêm đó người đánh nhau với ta ở cấm địa sau núi, rõ ràng dùng chiêu thức võ công của Thùy Tinh tông, hơn nữa ngày hôm sau trong Tàng Kiếm các còn phát hiện vỏ kiếm của ta bị hắn đánh vỡ.”
Lúc trước bọn họ đã biết kiếm thật bị đánh cắp từ lâu từ chỗ Cố Thùy Phương, nên không hao tâm tổn trí nghĩ đến chuyện kiếm giả. Lúc này bỗng nhiên lật ra chân tướng chuyện xưa, hai người như thể cầm một mớ đay rối, rõ ràng tìm được một đầu sợi dây, lại không biết nên gỡ từ đâu. Tiết Thanh Lan suy đoán nói: “Có phải là hai nhóm cùng ra tay không, kết quả bị một bên cướp đoạt?”
Văn Hành trầm ngâm một lát, đột nhiên hỏi: “Trong Thùy Tinh tông, có những ai biết chuyện địa cung?”
Tiết Thanh Lan đáp: “Chuyện liên quan cơ mật, ngoại trừ tông chủ và hộ pháp thân tín, những người còn lại hoàn toàn không biết.”
“Đây mới là lạ,” Văn Hành nói, “Khi đó Chử gia kiếm phái đã đi nương nhờ triều đình, Thuần Quân kiếm thật đã ở trong cung, bọn họ cần gì phải trắc trở đi trộm một thanh kiếm giả? Địa cung núi Việt Ảnh trừ triều đình, Chử gia và Cố tiền bối ra, ngay cả chưởng môn bản phái cũng không biết. Người Thùy Tinh tông biết được từ đâu?”
“Có lẽ từ đâu đó nghe nói Thuần Quân phái có một thanh kiếm cổ, bởi vậy suy đoán nó giống Phụng Nguyệt kiếm, là chìa khóa một địa cung khác.” Tiết Thanh Lan chuyển đề tài, “Nhưng huynh cũng không cần nghĩ chuyện quá trùng hợp, với hiểu biết của ta, trước kia tông chủ chưa từng có ý tưởng gì với Thuần Quân phái, càng chưa từng ra lệnh cho hộ pháp thân tín đặc biệt chú ý chuyện này. Có lẽ người kia chỉ đơn thuần muốn đánh cắp bảo vật trấn phái, vả mặt Thuần Quân phái thì sao?”
Văn Hành do dự nói: “Có lý. Nhưng nếu nói như vậy, nếu người kia đã không phải nhân vật bậc trên của Thùy Tinh tông, sẽ loại bỏ khả năng hắn xâm nhập từ bên ngoài. Ngày đó khách khứa được mời đến cũng đều là danh môn chính đạo, hoặc là bạn bè của trưởng lão các đỉnh núi, nói cách khách trong những ‘nhân vật chính phái’ này, có một người che giấu xuất thân và võ công kế thừa của mình. Hơn nữa đêm đó hắn rẽ từ đường nhỏ sau núi của đỉnh Ngọc Tuyền tiến vào cấm địa đỉnh Lâm Thu, nói rõ hắn rất quen thuộc núi Việt Ảnh, nhất là địa hình đỉnh Ngọc Tuyền. Cân nhắc đến đến khoảng cách giữa tất cả các đỉnh núi, đêm hôm đó rất có thể hắn đã ở trên đỉnh Ngọc Tuyền, là khách của Tần Lăng trưởng lão. Thanh Lan, Tiết Từ từng tiết lộ môn phái xuất thân của ông ta cho em chưa?”
Trái tim Tiết Thanh Lan bỗng đập mạnh hai lần, tâm trạng hỗn loạn, lập tức khẽ động đến nội thương, cúi người ho khụ khụ. Văn Hành vội vàng đỡ y dậy thuận khí, vuốt lưng y thở dài nói: “Được rồi, được rồi, không nói những chuyện này nữa, dưới bếp có canh gà đã hầm xong, ta xuống bưng một bát lên, uống rồi ngủ tiếp một lúc, được không?”
Tiết Thanh Lan chóng mặt, tạp âm bên tai hỗn loạn, không nghe được hắn nói gì, đành phải gật đầu lung tung. Văn Hành đứng dậy khỏi giường, cẩn thận đỡ y nằm xuống nghỉ ngơi, cẩn thận nhét góc chăn, mới quay người đi ra ngoài. Không bao lâu hắn bưng một bát canh gà hoàng kỳ nóng hôi hổi từ dưới lầu về, dỗ dành Tiết Thanh Lan miễn cưỡng uống non nửa bát. Nhưng Tiết Thanh Lan ngay cả thít thở cũng kéo theo ngực đau, uống chưa được mấy ngụm dã đẩy cổ tay hắn nói: “Đủ rồi, Hành ca, huynh cũng chưa ăn cơm nghỉ ngơi, đừng chỉ lo cho ta.”
Văn Hành đặt bát canh xuống, quay người lại nói: “Ta không lo cho em còn có thể lo cho ai? Đợi em khỏi bệnh rồi, muốn quản ta thế nào cũng được, bây giờ tập trung vào vết thương của mình trước, ít nhọc lòng tĩnh dưỡng nhiều vào, được chưa?”
Tiết Thanh Lan thầm nghĩ: “Nếu có sau này, đương nhiên không thể tốt hơn, nhưng nếu không có, cơ hội ta có thể nói chuyện với huynh, có lẽ chỉ có ba năm ngày này.” Y tự biết vết thương nặng khó lành, nhưng một lòng say mê lại được đáp lại, ngoài tiếc nuối lại cảm thấy may mắn, thế là hơi mỉm cười đáp một tiếng “Được”, lại nói: “Huynh bị ta vội vàng mang ra khỏi Trạm Xuyên thành, trên người chắc hẳn không đủ tiền bạc, trong người ta còn có mấy tờ ngân phiếu, huynh cầm lấy dùng tạm.”
“Biết rồi.” Văn Hành giơ tay che mắt y lại, nói khẽ, “Đừng nói chuyện nữa, em ngủ một lát đi, ta ngồi ở đây với em.”
Tiết Thanh Lan tinh thần mệt mỏi, lúc này thực sự gắng gượng đến giới hạn, nên nghe lời nhắm mắt cầm tay Văn Hành ngủ thật say.
Văn Hành thấy y nằm ngủ, dù trong mơ cũng vì vết thương đau mà nhíu mày lại, nhưng hôm nay thần sắc lại khá hơn đêm qua một chút, cuối cùng hắn hơi thở phào, còn có thời gian phân tâm cẩn thận cân nhắc mấy tin tức Tiết Thanh Lan tiết lộ cho hắn.
Lúc trước hắn chỉ đặt tâm tư trên Thuần Quân kiếm và địa cung núi Việt Ảnh, nhiều nhất là nghĩ rằng Thuần Quân kiếm có liên quan đến Bộ Hư cung Côn Lôn, nhưng chưa bao giờ liên hệ Thuần Quân kiếm, Phụng Nguyệt kiếm và Huyền Uyên kiếm để suy xét. Văn Hành luôn cảm thấy trong đầu mình có một suy nghĩ mơ hồ, không có lý do khiến hắn có dự cảm hãi hùng khiếp vía, vừa rồi hắn cùng lắm chỉ nhắc Tiết Từ, đã dọa Tiết Thanh Lan sợ như thế, bởi vậy chưa kịp suy nghĩ sâu vào. Lúc này lại nghĩ kỹ càng, rất nhiều đầu sợi hỗn loạn kia lại đầu đuôi liên kết một cách kỳ lạ, dần dần phác họa ra hình dáng của chuyện cũ.
Thuần Quân, Phụng Nguyệt và Huyền Uyên tổng thể giống nhau về hình dạng và cấu tạo, chữ khắc bên trên lại giống chữ viết bên trên lệnh bài vàng đen của Bộ Hư cung, như vậy Phùng Bão Nhất xuất thân từ Bộ Hư cung rất có thể đã biết trước lai lịch, công dụng, của ba thanh kiếm này, mà sau khi ông ta phản bội chạy trốn khỏi Bộ Hư cung gia nhập nội về, đã đưa bí mật này vào trong cung. Giả thiết ba mươi năm trước Nhiếp Trúc trộm kiếm xuất phát từ bày mưu đặt kế của triều đình, mục tiêu của Phùng Bão Nhất là thu thập ba thanh bảo kiếm này. Nhìn từ việc cất giữ trong Ủng Túy trai, chuyện này có vẻ tiến triển cũng không thuận lợi, hai mươi năm sau khi lấy được Thuần Quân kiếm, triều đình cuối cùng mới có được Huyền Uyên kiếm Chử gia dâng lên, về phần Phụng Nguyệt kiếm lại vẫn luôn ở trong Thùy Tinh tông, đến nay vẫn chưa lấy được.
Nhưng điều người ta không hiểu là, bảy năm trước Chử gia đã thông qua việc tặng kiếm đi nương nhờ triều đình, như vậy biết rõ Thuần Quân kiếm đang ở trong cung, tại sao ba năm sau còn phải tốn sức không có kết quả tốt lại đến trộm kiếm giả lần nữa?
Văn Hành chỉ ngồi ngay ngắn bất động, nhịp tim lại vô duyên vô cớ càng đập càng nhanh. Hắn như thợ thủ công mở ra từng lớp vỏ đá, vừa ứa mồ hôi lạnh vừa biết mình cuối cùng cũng chạm đến nhân bên trong khiến hắn sợ hãi.
Nếu tất cả những thứ này đều do Phùng Bão Nhất làm nhà cái sau lưng, Chử gia trộm kiếm cũng xuất phát từ chỉ mưu bày kế của ông ta, vậy nguyên do ông ta đưa ra phán đoán này, rất có thể nghi ngờ Thuần Quân kiếm đã tới tay là đồ giả, mới muốn lấy bảo vật trấn phái Thuần Quân phái luôn tuyên bố chưa mất để nghiệm chứng thật giả. Nhưng Thuần Quân kiếm đã bị Nhiếp Trúc đánh cắp hai mươi mấy năm, tại sao trước đó Phùng Bão Nhất không phát hiện ra, cố tình hai mươi năm sau mới bỗng nhiên phát hiện? Là ai nhắc nhở cho ông ta?
Không cần Văn Hành nghĩ lại, đáp án hiện lên trong đầu hắn một cách tự nhiên…
Bảy năm trước, trong tay Phùng Bão Nhất có lẽ đã có một thanh “Huyền Uyên kiếm”.
Bởi vì Thuần Quân kiếm là thật, cho nên ông ta tin tưởng không nghi ngờ, “Huyền Uyên” kiếm đương nhiên cũng là thật. Nhưng đợi đến khi Chử gia kiếm phái lấy Huyền Uyên kiếm thật sự ra, Phùng Bão Nhất mới ý thức được, ông ta luôn bị một người lừa.
Ngày tháng này rất có thể không phải trùng hợp.
Bảy năm trước, chuyện hai kiếm thật giả bị bại lộ, người bị truy cứu trước nhất chắc chắn là người bịa lời nói dối. Cũng vào bảy năm trước, cha của hắn, em ruột của đương kim hoàng đế, Khánh Vương Văn Khắc Trinh, bởi vì “khi quân võng thượng” mà bị Phùng Bão Nhất dùng Huyền Uyên kiếm giết ở Ủng Túy trai.
Có lẽ năm đó thật ra có mấy người chia ra đi tìm ba thanh bảo kiếm này, cho nên trong những kiếm tìm được, Thuần Quân là thật, Huyền Uyên là giả. Hoặc là… Từ nơi sâu xa đã có định số, nhân quả luân hồi, báo ứng xác đáng, năm đó Nhiếp Trúc mắc nợ Thuần Quân phái, phải từ máu xương duy nhất của hắn tự tay bù lại.