Lục Lăng ngồi ở ban công nhìn xuống phía dưới hỗn loạn, nàng thấy dì Cách đang đi từ bên ngoài vào, mọi sự càng đẩy đến đỉnh điểm nàng càng lo lắng. Nếu một ngày người phụ nữ ác độc đó chết đi nàng sẽ như thế nào?
Dì Cách đi vào bên trong nhà, không nói không rằng, cũng chẳng ai dám đề cập vấn đề gì với cô. Cả gương mặt cô xám xịt như màu tro, có người thấy vậy muốn ủi an nhưng có người cản lại không cho nói.
Ngồi trên ban công một lúc Lục Lăng mới đi vào bên trong bàn lật sách ra học, hôm nay nàng có dự cảm không tốt. Đúng thật là vậy, dì Cách đi vào bên trong phòng của nàng, vẫn điệu bộ nhẹ nhàng ấy, vẫn gương mặt xinh đẹp ấy nói với nàng, "Dọn dẹp đồ đi, mười lăm phút sau mình rời khỏi đây."
"Không đi." Lục Lăng còn chả buồn gấp lại sách của mình, nàng thong thả đọc sang trang, dáng vẻ như ngoài kia không có gì làm nàng buồn bực.
Tử Cách giúp Lục Lăng lôi vali ra xếp quần áo vào, Lục Lăng tuy giả vờ xem sách nhưng nàng vẫn để ý xem dì Cách đang làm gì. Dì ấy tỉ mỉ sắp xếp quần áo lại cho cô, xếp chúng gọn vào vali, sau đó đóng vali lại rồi nhìn nàng. Nàng liền chú tâm vào sách không nhìn đến dì ấy nữa.
"Con thay quần áo nhanh đi, đừng để lỡ tàu."
"Không đi."
"Nhanh lên, Lăng Nhi."
"Không-đi!!!"
Dì Cách lấy trong túi áo của mình ra một khẩu súng nhỏ để lên thái dương mình, ngón trỏ của dì ấy như sẵn sàng bóp cò bất kì lúc nào, lạnh giọng nói với Lục Lăng, "Bây giờ có nhanh đi thay quần áo không?"
"K-không…" Lục Lăng hơi sợ.
"Nhanh lên, dì không muốn nói nhiều."
"Vậy hôn tôi cái đi…"
Dì Cách không nói gì, chỉ im lặng lên nòng súng. Lục Lăng đứng lên, hừ lạnh một tiếng, "Nữ nhân tâm cơ, dì chết tôi còn mừng đó chứ."
Nói là nói thế, nhưng Lục Lăng vẫn thay quần áo, ai mượn cuộc đời nàng phải chịu dưới trướng của người phụ nữ tâm cơ này. Thay quần áo xong Lục Lăng đã thấy dì ấy mặc luôn áo khoác ngoài, đúng thật là tốc độ. Hai người cùng nhau lên xe đi thẳng ra cảng, lần này đi là vĩnh biệt quê hương, khi nào yên ắng mới quay trở lại.
Lúc lên tàu rồi Lục Lăng vẫn chưa tin là hai người đã rời xa quê hương, nàng nhìn vùng sông rộng lớn bao la bằng đôi mắt nghi ngờ của mình, hỏi Tử Cách, "Chỉ có tôi với dì đi à? Mọi người ra sao?"
"Tạm thời mình đi trước đi đã, trên tàu người của mình khá đông, sẽ qua làm nhiều đợt." Tử Cách đeo đôi kính đen trên mắt nên không thấy cảnh sông đẹp đến độ nào. Tử Cách mướn cho hai dì cháu một phòng nhỏ trên tàu, trong giây phút loạn lạc như vậy mà vẫn sắp xếp chu đáo, Lục Lăng thấy có mỗi Tử Cách làm được chuyện này.
Mất hai tuần hai người mới thôi lênh đênh trên tàu, khi xuống được đất liền dì Cách đổ bệnh, cả người cứ sốt cao không ngừng. Hai người đến một thành phố hoa lệ, nơi mà ngôn ngữ Lục Lăng còn chẳng biết. Người của Tử Cách sắp xếp một căn nhà ở trong thành phố, Lục Lăng đi cùng người dưới trướng dì ấy đi mua thuốc, ở một đất nước xa lạ, ngay cả ánh đèn cũng khiến Lục Lăng lo sợ. Đây là đâu và cuộc sống của cô sẽ trở nên như thế nào?
Người bán thuốc nghi hoặc nhìn nàng nhưng không nói gì, chỉ vứt cho nàng một bịch thuốc rồi thu tiền. Lục Lăng mua thêm một bịch cháo rồi mang về nhà cho dì ấy, nói là đi đến một nơi xa, thật ra là đi cùng với người của dì Cách, chung quy cũng chẳng sai biệt gì nhiều.
"Dậy ăn cháo uống thuốc đi." Lục Lăng đỡ dì ấy ngồi dậy dựa vào giường, dì Cách lại giở thói trẻ con không chịu ăn cháo, Lục Lăng trừng mắt dọa dẫm, "Ăn ngay, không tôi nhéo mũi dì đó."
"Nhéo cái gì… dì không muốn ăn mà…" Dì Cách mè nheo, bình thường đều là nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh la mắng người khác, đến khi bệnh lại chẳng còn ra bộ dáng bà chủ nữa. Lục Lăng đem cháo uy dì ấy ăn, một muỗng cũng không bớt.
"Ăn đi, nhanh lên, không ăn tôi bắn cho giờ."
"Bắn cho chết luôn đi." Dì Cách bặm môi lại, nhất định không chịu ăn cháo. Nàng hù dọa một cách bạo lực dì ấy nhất định sẽ không ăn, trong khi dì ấy có thể dùng vũ lực hù dọa nàng được. Đúng là trong nhà chỉ mỗi dì ấy là lớn nhất.
Lục Lăng hết cách, cháo trên muỗng cũng nguội mất mà dì ấy còn không chịu hé môi. Nàng nghiêng đầu hôn lên môi dì ấy một cái thật nhẹ, hù dọa vũ lực không được thì hù dọa bằng nụ hôn vậy.
"Con…"
"Con cái gì? Giờ dì ăn không?" Lục Lăng lại tiếp tục nghiêng đầu định hôn thêm một cái, Tử Cách sợ hãi nhanh chóng hé miệng ăn cháo, một chén cháo rất nhanh hết. Mỗi lần dì Cách nhợn lên giả vờ muốn ói nàng lại bảo nàng hôn nhé, dì ấy lại nuốt thêm một muỗng cháo nữa. Lục Lăng biết thóp của Tử Cách ở đâu, từ nay về sau không còn sợ dì ấy mè nheo nữa.
"Ngoan, uống thuốc đi." Lục Lăng tách thuốc ra khỏi vỏ, nàng đưa ly nước sang cho dì ấy uống. Đúng như nàng nghĩ dì ấy không chịu uống. Dì Cách cầm thuốc trên tay đôi mắt đáng thương long lanh nhìn nàng, "Không uống được không, bệnh hai ngày rồi khỏi à…"
Lục Lăng không nói gì, nàng đưa mặt mình sát lại gần mặt dì ấy, nói một câu uy hiếp, "Uống không?"
Tử Cách bĩu môi, "Uống uống uống, uống là được chứ gì."
"Dì mà dùng dằng đừng trách tôi nhé." Lục Lăng mỉm cười đe dọa, tuy là đe dọa nhưng lại chẳng hề có chút uy lực nào. Hệt như sủng ái, hệt như trách yêu. Nàng chẳng biết mình dạo gần đây nàng bị gì, nàng càng ngày càng cảm thấy mình muốn sủng dì ấy, càng muốn dì ấy dựa dẫm vào mình. Tối ngủ nàng tự nhủ lòng rằng dì ấy gϊếŧ chết cha mẹ mình, nhưng nàng càng nhủ lòng như thế nàng càng cố tìm hiểu về mẹ thật của mình.
Nàng phát hiện ra… dì ấy thật sự là vì mẹ nàng mà trả thù. Còn vì mẹ nàng mà nuôi dưỡng nàng lớn lên đến độ này. Ba mẹ nuôi, nuôi nàng vài năm, dì ấy nuôi nàng hơn chục năm với sự mắng chửi miệt thị. Chưa bao giờ dì ấy trách mắng nàng một câu, chưa bao giờ nàng tự hỏi dì ấy có vì mình mà rơi nước mắt. Có đau thấu tâm can khi nàng liên tục miệt thị. Chưa bao giờ.
Nhưng mối thù gϊếŧ cha mẹ, nàng có thể quên không? Ai mới là người nàng nên gọi một tiếng mẹ? Nàng chưa biết, càng cố gắng không để ý tới. Những ngày hôm nay nàng chỉ tự nói bản thân mình rằng nàng phải sống tốt, sống để làm gì, nàng không biết. Nàng cố gắng chăm cho dì ấy sống tốt, chăm để làm gì, nàng cũng không biết.