"Chị…" Tiểu Huệ Gia ngồi bên mép giường nhìn nàng, lo lắng.
Ngọc Hiên thấy Huệ Gia nhìn mình, nàng không thể tin được, hỏi lại: "Huệ Gia? Không phải em đi nơi khác sống rồi sao?"
"Chị… chị bị gì vậy? Hôm nay chị bị sốt mà anh hai không rảnh, nên em chăm chị" Huệ Gia với tay lấy chén nước trên đầu tủ, nàng lấy muỗng múc một ít nước, uy Ngọc Hiên uống.
"Chị bị sốt?"
"Đúng rồi, chị uống thuốc đi, hôm nay em không có tiết học nên được ở nhà."
"Còn không phải em cúp tiết?" Ngọc Hiên theo thói quen nói, nàng giật mình, Huệ Gia vẫn còn đi học sao? Lúc nàng chết là lúc Huệ Gia hai mươi bảy tuổi, đã là một người trưởng thành rồi. Ngọc Hiên lật đật ngồi dậy nhìn tấm lịch để bàn… Là mười năm trước sao?
"Bây giờ em bao nhiêu tuổi?"
Huệ Gia lại múc thêm một muỗng nước uy Ngọc Hiên, nói: "Em năm nay mười tám, chị gả vào nhà được một năm rồi."
"Em không hỏi tại sao chị lại hỏi vậy?" Ngọc Hiên nuốt ngụm nước của Huệ Gia uy nàng, Huệ Gia lại ẩn nhẫn giải thích cho nàng như thế, thật không giống phản ứng của một người bình thường.
Huệ Gia hơi mỉm cười, lau đi vệt nước trên môi Ngọc Hiên: "Chị muốn hỏi một ngàn thứ nữa cũng được, em đều trả lời."
Hai người không ai nói gì nữa, Ngọc Hiên đăm chiêu nhìn ra cửa sổ, bên ngoài trời vẫn còn tuyết rơi nhè nhẹ. Nàng sống lại rồi, còn sống lại lúc nàng vừa mới sa chân vào cạm bẫy ái tình của Hình Khải Tập. Nếu ông trời đã cho nàng cơ hội làm lại, nàng nhất định phải sống tốt, báo hiếu cha mẹ, giúp ích cho đời. Nàng nhất định không vì hắn mà sinh, vì hắn mà tử nữa.
Ngọc Hiên ngay lập tức chụp lấy chiếc điện thoại bàn, nàng nhấn số của cha mình, nín thở đợi từng tiếng điện thoại vang lên. Huệ Gia ngồi bên mép giường nhìn nàng, không hỏi cũng không nói gì, chỉ im lặng quan sát nàng.
"Cha…" Ngọc Hiên không kìm được mà rơi nước mắt khi nghe giọng ông trong điện thoại, Huệ Gia hơi nghi hoặc nhìn nàng.
"Con gái, có chuyện gì sao?"
Ngọc Hiên khóc nấc lên: "Con nhớ cha…"
"Nhớ thì về đây chơi, nhà gần mà con."
"Dạ.. mẹ đâu cha?" Ngọc Hiên hỏi, thì ra lúc này mẹ nàng đang đổ bệnh.
Sau khi tắt máy, Ngọc Hiên lại rơi vào sự suy nghĩ miên man, nàng đã sống lại rồi nhưng tất cả những chuyện xảy ra trong quá khứ đều xảy ra theo trình tự vốn có. Huệ Gia sẽ đi nước ngoài học đại học, mẹ nàng sang năm sẽ mất, cha nàng sẽ mất sau mẹ nàng một năm, nàng chìm đắm trong sự ủi an, hư tình giả ý của Khải Tập. Nàng phải làm sao để tránh khỏi? Nàng phải nói với cha mẹ nàng ly hôn Khải Tập sao?
Như thế cũng không ổn, vì khi nàng cưới Khải Tập nàng đã phải cãi lời cha mẹ cưới hắn, bây giờ lại rùm beng muốn bỏ. E cũng không được. Thế nên Ngọc Hiên suy nghĩ thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, nàng sẽ ngả bài với hắn trước, hay im lặng quan sát hắn? Nàng cũng không biết mình nên làm gì. Thuận theo tự nhiên vậy.
"Huệ Gia, em đang định đi nước ngoài học?" Ngọc Hiên dò hỏi, để xem mọi chuyện của quá khứ có trôi theo trình tự vốn có của nó không. Huệ Gia nhỏ nhẹ gật đầu: "Phải, em đi."
"Ừ"
"Chị không vui?" Huệ Gia hỏi lại.
Ngọc Hiên nhè nhẹ lắc đầu: "Không phải, chị chỉ hỏi thôi."
"Chị không vui em có thể không đi" Huệ Gia cười mỉm, dáng vẻ của Huệ Gia lúc này thật ngây thơ, trái ngược với vẻ ngang ngược năm em ấy hai mươi lăm tuổi. Ngọc Hiên vẫn còn nhớ Huệ Gia năm ấy cãi nhau với nàng một trận thật lớn, sau đó xách vali rời đi, đến khi nàng chết vẫn chưa gặp mặt lại. Bây giờ thấy em ấy như vậy cũng thật hoài niệm, nếu thời gian quay lại, nàng sẽ không lặp lại lỗi lầm ngu ngốc như vậy nữa. Nàng sẽ không vì một người không đáng mà đối đầu với cả thế giới này, nàng sẽ cùng cả thế giới này đối đầu với hắn.
"Chị xin lỗi."
Huệ Gia ngạc nhiên: "Tự dưng chị lại xin lỗi em?"
"Chị xin lỗi em là vì chị có lỗi với em."
Huệ Gia lúc nào cũng ngoan như thế, nàng thì bắt chẹt em ấy để dành tài sản cho chồng mình, nàng thật điên khùng. Để rồi nàng bị chính chồng mình dồn đến cửa tử, nghĩ lại chỉ cảm thương cho bản thân mình, ngu ngốc không thể tỉnh táo.
"Chị nào có… Chị mau hết bệnh là em vui rồi."
Tâm tư của cô bé mười tám tuổi như Huệ Gia rất đơn thuần, nàng muốn Ngọc Hiên hạnh phúc, chỉ muốn duy nhất một điều như thế. Năm nàng mười bảy tuổi anh nàng rước về một chị dâu có gương mặt sắc nước hương trời, chị ấy có mái tóc dài cài hoa sau lớp voan mỏng, lần đó, trong giáo đường ánh nắng nhàn nhạt chiếu vào tà áo cưới của chị ấy. Huệ Gia cảm thấy chị ấy chính là thiên tiên trên đời này.
Đứng sau lưng chị ấy nhìn bóng lưng nhỏ nhắn đó, trái tim của Huệ Gia bỗng chốc đập rộn hơn, nàng thở gấp. Chị ấy đẹp thật, là cô dâu đẹp nhất mà Huệ Gia thấy.
Khi chị ấy nhận nhẫn từ anh trai nàng, chị ấy cười rộ lên, gương mặt chị ấy mờ ảo sau tấm voan mỏng che mặt. Nàng nhìn mà thơ thẩn, năm đó, nha đầu mười bảy tuổi đã thấy ưa thích người chị dâu này rồi.
"Em nghĩ gì vậy Huệ Gia?" Ngọc Hiên gọi Huệ Gia, kêu người đang thả hồn kia quay trở lại thực tại.
Bên ngoài trời tuyết càng ngày càng đậm, Ngọc Hiên đứng dậy đi ra cửa sổ, nhìn một khoảng vườn đã bị tuyết vùi đi, trắng xóa. Huệ Gia cũng lẽo đẽo đi sau lưng nàng, nhìn chị ấy, thói quen của nàng cả năm nay chỉ là nhìn Ngọc Hiên, chăm sóc chị ấy.
"Chị kẻo lạnh" Huệ Gia lấy chiếc áo khoác của mình choàng lên vai cho Ngọc Hiên, Ngọc Hiên che chắn bản thân mình trong chiếc áo vẫn còn vương vấn mùi hương của Huệ Gia. Từng hạt tuyết vẫn lãng đãng rơi, nàng cũng muốn được như tuyết, phiêu diêu tự tại.
"Huệ Gia này, tuyết ngoài trời đẹp nhỉ?"
"Đẹp, nhưng ngày mai sẽ rất bẩn, không chừng đi sẽ bị té" Huệ Gia hơi mang ý cười trong câu nói.
"Huệ Gia, em đã có người yêu chưa"
Huệ Gia hơi sửng sốt: "Dạ?"
"Em đã có người yêu chưa? Nếu mà chưa, em nên cẩn thận một chút. Chọn lựa một người đàn ông thật xứng đáng với em." Ngọc Hiên hơi buồn, nàng đã chọn sai một lần, mà nàng lại khăng khăng là mình chọn đúng. Cái kết mà nàng nhận được cũng thật đau lòng.
Huệ Gia hơi mỉm cười: "Em vẫn chưa nghĩ đến chuyện này."
Ngọc Hiên nghe câu này cũng không dưới mười lần, Huệ Gia đến năm hai mươi bảy tuổi vẫn chưa yêu thích ai, Ngọc Hiên cảm thấy có vẻ không có nam nhân nào xứng với Huệ Gia.
"Cũng đừng kén chọn quá, tiểu cô nương."
"Em biết rồi."