"Vào nhà đi con, mưa vậy mà đứng trước cửa không bấm chuông? Bệnh chết! Lớn rồi mà cứ như trẻ con." Tử Cách vừa mắng vừa kéo Ngọc Hiên đi vào bên trong nhà, cô đi vào bên trong phòng lấy đồ ngủ đưa cho Ngọc Hiên, ép buộc con bé thay đồ mau.
Ngọc Hiên nhận lấy bồ đồ ngủ rồi đi vào nhà tắm thay đồ, nàng treo đồ ướt của mình lên giá, sau đó hắt xì một cái, mưa đêm cũng thật lạnh! Vừa ra khỏi nhà tắm đã được Tử Cách trùm một cái khăn tắm to lên đầu, bảo, "Lau tóc đi con, rồi uống ít trà gừng cho ấm bụng."
"Dạ, cám ơn dì" Ngọc Hiên lấy khăn tắm vò vò mái tóc dài của mình, nàng đi về phòng ngủ của dì Cách. Dì Cách dường như không chuẩn bị phòng kịp để đón ngoại nhân, thế nên đồ đạc của Lục Lăng vẫn còn nằm yên trên giường. Ngọc Hiên giả vờ như nàng không hề thấy gì cả, để cho dì Cách dọn đi những vật dụng của Lục Lăng đi.
Dì Cách cũng thật ngốc, ai đời lại lấy quần áo Lục Lăng chồng vào gối rồi ôm gối ngủ. Càng nghĩ Ngọc Hiên càng thấy thương dì ấy, nếu Lục Lăng tỉnh rồi tại sao lại không về, chung quy Lục Lăng và Huệ Gia là hai đại ma đầu bướng bỉnh, các nàng quản không nổi.
"Đợi dì hạ máy lạnh một chút" Dì Cách với tay lấy remote máy lạnh chỉnh nhiệt độ cao hơn một chút, Ngọc Hiên nhanh chóng chui vào bên trong giường. Những ngày khi Lục Lăng vừa biến mất Ngọc Hiên ngủ với Tử Cách mỗi ngày, thế nên chuyện ngủ sỗ sàng như vậy nàng cũng không lạ gì, cứ chui vào chăn ngủ.
Tử Cách nằm yên vị trên giường, sau đó nghiêng người nhìn Ngọc Hiên, dùng chất giọng dịu dàng của mình hỏi, "Có chuyện gì mà nửa đêm dầm mưa? Nói dì nghe."
"Dạ… Dì! Có bao giờ Lục Lăng làm gì tức tối chưa?" Ngọc Hiên cũng nghiêng người nhìn dì Cách, hỏi lại.
Tử Cách mỉm cười, "Cũng không có."
"Dì thật hiền lành mà!"
"Sao ban nãy dầm mưa? Kể dì nghe." Tử Cách lặp lại lần nữa. Ban nãy tròi đêm mà còn tắm mưa, thật không muốn sống nữa! Tử Cách nhìn sơ mà còn thấy giật mình.
Ngọc Hiên thở dài một tiếng, "Con thấy Huệ Gia mãi không chịu thay đổi, dì Cách, con không thể nào ngồi yên nhìn Huệ Gia sa đà như vậy được nữa. Hồi chiều con bé nhắn luyên thuyên rằng ở nhà, vậy mà con lại phát hiện đi bar với hồ bằng cẩu hữu. Con bé rốt cuộc là nói dối, nói dối hết tất cả!"
"Vậy sao? Huệ Gia vẫn chưa cắt đứt liên lạc với họ?" Tử Cách suy nghĩ trầm ngâm một chút, cô cũng thử khuyên nhủ Huệ Gia hết lời, nhưng hình như con bé không nghe thì phải. Con bé nói với cô con bé muốn bắt kịp Ngọc Hiên, nhưng cô cũng hết lời khuyên bảo rồi, con bé vẫn nhất định phải khiến bản thân "xứng" với Ngọc Hiên.
Nhưng xứng ở đây không phải về tiền tài, danh vọng, Tử Cách nghĩ hai người yêu nhau chỉ nên xứng với nhau về mặt tình cảm. Người này yêu người kia không kém, đó chính là sự xứng đôi. Chẳng cần biết tiền bạc ai nhiều hơn, danh vọng ai cao hơn, sắc đẹp ai đẹp hơn. Nếu cứ so đo, như vậy không phải yêu, như vậy rất giống trẻ con ganh đua nhau.
Ngọc Hiên nhích lại gần một chút ôm lấy eo Tử Cách, dựa đầu vào người Tử Cách thủ thỉ, "Dì ơi, con mệt mỏi lắm."
"Đừng nghĩ nhiều…" Tử Cách dịu dàng vuốt lưng Ngọc Hiên, cố gắng dỗ dành linh hồn đang lạc lối của Ngọc Hiên. Khi cô khóc, con bé đã có mặt dỗ dành cô, cho cô chút hơi ấm, khiến cô vẫn có động lực chờ đợi ái nhân của mình trở về. Bây giờ con bé nói với cô, con bé cũng mệt mỏi vì cuộc sống này.
"Con yêu Huệ Gia với tất cả sự lo sợ. Con từng lầm lỡ một lần, con bị người ta lừa dối, phản bội, thứ con sợ nhất là trao tình yêu thật sâu nặng rồi chịu tổn thương. Dì biết không? Con sợ Huệ Gia giống Khải Tập, họ dù sao cũng là anh em, con muốn tin Huệ Gia nhưng con bé năm lần bảy lượt phủ nhận lòng tin của con."
Tử Cách vẫn vuốt tấm lưng của Ngọc Hiên đều đều, hệt như đang xoa dịu, cũng ra hiệu cho con bé rằng cô đang lắng nghe tất cả.
"Con bé suốt ngày đánh đánh đấm đấm… Như vậy sẽ tập thành một thói quen, ai dám chắc bây giờ con bé yêu thương cưng chiều con, sau này lại dùng chính bàn tay đó đánh con." Ngọc Hiên lẳng lặng rơi nước mắt, "Năm xưa mỗi lần nói gì trái ý Khải Tập con toàn bị hắn khóa cửa phòng rồi đánh cho một trận, khóc cũng không biết khóc ai."
"Sao con không kể?" Nghe đến đây Tử Cách cũng không nhịn được tức giận, nếu con bé kể ra, chẳng lẽ lại chẳng một ai đứng ra bảo vệ?
"Chuyện cũng đã qua rồi. Chẳng đáng nhắc tới." Ngọc Hiện dụi đôi mắt ướt nước cửa mình vào người Tử Cách, "Nhưng con quá yêu Huệ Gia, trong tình yêu xen lẫn nỗi sợ, con sợ một ngày con bé cũng biến thành Khải Tập thứ hai."
Khải Tập hắn đánh nàng không phải chuyện ngày một ngày hai, vì yêu nên nàng chịu đựng tất cả, thường những người hay đánh vợ có một cái miệng rất ngọt ngào. Sau trận đòn thấu xương họ có thể van xin, năn nỉ, thề thốt với vợ mình rằng họ sẽ không làm thế nữa, người vợ khóc một trận rồi mủi lòng. Và rồi lại bị đánh, rồi lại năn nỉ, rồi khóc.
"Hiên Nhi, để dì giải quyết cho. Con bé sẽ không dám nữa đâu." Tử Cách dỗ dành Ngọc Hiên, thật ra chuyện nuôi dạy trẻ nhỏ như thế này Tử Cách cô hiểu rõ hơn Ngọc Hiên nhiều. Cứ để cô giúp Ngọc Hiên giải quyết chuyện này, "Sau hôm nay con quay lại với Huệ Gia đi, yêu thương con bé nhiều vào. Hiểu không? Còn lại để dì đả thông tư tưởng con bé."
"Được không dì?" Ngọc Hiên ngước mắt lên nhìn Tử Cách, chỉ thấy dì ấy gật đầu, một cái gật đầu khiến Ngọc Hiên muốn bán cả gia tài để đặt cược vào. Nàng cảm thấy cái gật đầu này đáng tin hơn mọi thứ trên đời.
"Dì cũng yêu Lục Lăng đúng không? Vì sao dì lại yêu cậu ấy? Lục Lăng như con robot ấy, khó ưa, mặt than, chả ưa nói nhiều, làm việc thì quy củ." Ngọc Hiên liệt kê sơ sơ cũng ra một chục tội lỗi của Lục Lăng, vậy mà dì Cách lại yêu, mà còn là yêu sâu nặng, yêu đến sinh tử không rời.
Tử Cách nhớ lại dáng vẻ mặt than của Lục Lăng, hơi cười, "Dì yêu vì dì cảm thấy dì lại bắt đầu yêu lần nữa. Chưa có ai khiến dì cảm thấy tình yêu mạnh mẽ đến vậy. Nói ra sợ con chê cười, nhưng dì thật yêu người khó ưa đó."
"Dì sợ người ta nói này nói nọ không?" Ngọc Hiên lại hỏi. Bản thân công khai yêu em chồng của mình, nàng cũng chẳng hề sợ, yêu vốn chính là yêu, chẳng thể lý giải.
"Dì không, lớn rồi, sống được bao nhiêu năm nữa mà sợ này sợ nọ?" Tử Cách cười phì một tiếng, "Nếu không có con bé, chắc dì chết cũng chưa cảm nhận được tình yêu người khác dành cho mình tròn méo ra sao?"
"Nghe lãng mạn quá"
"Ngốc!" Tử Cách dí tay vào trán Ngọc Hiên, trách yêu con bé chọc mình.
"Lục Lăng là người duy nhất muốn thấy dì khi chợp mắt, ngay khi mở mắt dậy, Lăng Nhi sẽ kiếm dì đầu tiên. Khi mua thứ gì đó, Lăng Nhi đều mua thêm cho dì một phần. Ngay cả cái ly con bé thích rất khó kiếm, con bé vẫn kiếm mua bằng được thêm một cái cho dì. Thứ gì con bé thích dì đều có, nếu mà chỉ có một món, con bé sẽ nhường cho dì. Đó là sự quan tâm."
"Lăng Nhi chẳng bao giờ cắt ngang câu chuyện mà dì nói, lúc nào con bé cũng lắng nghe dì, cả ngày cả đêm, con bé vẫn có thể tỉnh táo lắng nghe. Có khi dì ngủ thiếp đi, thức dậy vẫn thấy con bé nằm mở mắt bên cạnh, dì hỏi thì Lăng Nhi nói, "Đợi heo ngốc tỉnh dậy kể tiếp, chuyện chưa xong mà"."
"Cậu ấy được lập trình sẵn mà" Robot đương nhiên là không cần ngủ, chỉ cần sạc pin một chút là ổn.
"Những đêm trời lạnh như vậy, Lăng Nhi sẽ không cho dì nằm máy lạnh, con bé cũng không bật quạt vì sáng dì sẽ bị cảm. Thường thì Lăng Nhi sẽ cố gắng dỗ dì ngủ, sau đó lôi trong tủ ra một cây quạt giấy rồi quạt cho dì." Càng nhắc, Tử Cách càng thấy nhớ Lăng Nhi vô hạn, nỗi nhớ cồn cào trong dạ, khiến cô không thể nào ăn ngon ngủ yên.
Ngọc Hiên lau đi giọt nước mắt vừa ứa ra trên mi của dì ấy, hỏi, "Dì giận Lăng Nhi hết bệnh rồi mà không về không?"
"Không." Tử Cách ngay lập tức nói, "Dì không giận, con bé ắt hẳn có nỗi khổ. Dì nghĩ chỉ cần dì tìm được con bé, con bé sẽ vì dì mà trở về. Con bé yêu nhất là dì."
"Giá mà Huệ Gia cũng vì con mà quay đầu." Ngọc Hiên thở dài một tiếng, như đem hết nỗi buồn của mình trút ra.
Tử Cách yên lặng, sau đó nói rằng, "Hai con phải thật hạnh phúc một đoạn thời gian, rồi dì dạy dỗ Huệ Gia giúp con."