"Dì! Wifi yếu quá" Lục Lăng chỉnh hộp phát wifi trong nhà, Tử Cách đứng nhìn Lục Lăng, môi cô hơi khô nên liếm môi sơ qua. Nếu Lục Lăng thấy được hành động này, thế nào Lục Lăng cũng biết Tử Cách đang dối mình.
Huệ Gia ngồi trong phòng mình, nàng xoay người nhìn Ngọc Hiên, nói, "Có tin dì Cách sắp kết hôn với chú Kiệt, có phải tin đúng không chị? Trên báo doanh nhân nói rần rần hết lên"
Ngọc Hiên hơi mím môi một chút, theo như những gì nàng nghe Vịnh Thi nói thì Tử Cách và Lục Lăng có gian tình, nếu Tử Cách kết hôn với chú Kiệt rồi qua lại với Lục Lăng thì thật mặn, cuộc tình này quá nhiều muối rồi! Thế nên Ngọc Hiên vụиɠ ŧяộʍ cầm điện thoại đi ra vườn, cô lục lọi tìm số của Vịnh Thi.
"Chị ơi, em muốn hỏi cái này. Chị có thể gặp em một chút không?"
Vịnh Thi đang ăn cam, nghe vậy bèn nói, "Em qua nhà chị thì được, bây giờ chị đang rảnh"
Nghe được Vịnh Thi đồng ý gặp mình, Ngọc Hiên đương nhiên là vui vẻ, nàng nhờ tài xế chở qua khu Yên Lãng tìm gặp Vịnh Thi. Hôm nay Vịnh Thi chỉ mặc một chiếc áo thun có cổ màu trắng, với một chiếc váy dáng dài, thấy Ngọc Hiên đến bèn mời ngồi xuống uống trà. Ngọc Hiên cũng không khách sáo ngồi xuống, hỏi thẳng vào vấn đề, "Chị ơi, xem dùm bạn em, xem thử bạn em với… mẹ chồng của bạn ấy nha"
"Lục Lăng và Tử Cách?" Vịnh Thi cũng không vội vàng gì, nàng cầm ly nước lọc của mình lên nhấp một ngụm.
Ngọc Hiên nhanh nhẩu gật đầu, "Phải rồi"
"Hai người họ kể ra thì dài, cả một trường tình đó" Vịnh Thi cũng không nói dông nói dài, có sao nàng liền nói như thế. Chuyện của Lục Lăng và Tử Cách phải nói là rất dài và truyền kiếp, họ yêu nhau từ kiếp này đến kiếp khác, oan trái chồng lên oan trái, đời đời không thể nào tách khỏi nhau.
"Cụ thể là thế nào? Chị nói em nghe được không. Nếu hai người đó không thể đơm hoa kết trái thì chị nói em biết để em ngăn cản họ được không?"
Vịnh Thi lắc đầu, "Mười em cũng không cản nổi"
"Thật sao?"
"Đương nhiên, nếu một ngày em và Huệ Gia bỏ nhau, hai người sẽ nhớ thương nhau đến chết. Nhưng nếu một ngày Lục Lăng và Tử Cách bỏ nhau, một người trong họ sẽ chết. Số mệnh của họ phải ở bên nhau, không rời không bỏ, nếu không yêu nhau thì cả hai cùng suy." Vịnh Thi bắt đầu huơ tay múa chân, vừa nói vừa diễn tả cho Ngọc Hiên hiểu, "Em hiểu không? Nếu em và Huệ Gia là tình duyên nối tiếp, thì của họ là cả tình cả thù truyền kiếp này sang kiếp khác."
"Ý chị là hai người họ sẽ ở bên nhau kiếp này đúng không?" Ngọc Hiên chỉ muốn rút gọn lại tất cả thành một cái kết luận, đó chính là họ sẽ ở bên nhau kiếp này.
Vịnh Thi gật đầu, "Ở bên cạnh nhau, chắc chắn rồi."
"Vậy tốt, em cảm ơn chị" Ngọc Hiên mỉm cười, sau đó ý tứ muốn đi về. Vịnh Thi cũng không giữ nàng lại, chỉ hỏi, "Tại sao em không hỏi cho mình?"
"Tại vì em làm chủ được mình"
"Tốt" Vịnh Thi cũng thích mặt mạnh mẽ này của Ngọc Hiên, nhưng bây giờ nàng ở nhà một mình cũng hơi buồn, thế nên giữ Ngọc Hiên lại, kể chuyện kiếp trước kiếp này của Lục Lăng và Tử Cách cho Ngọc Hiên nghe. Vốn Ngọc Hiên cũng rất thích nghe những chuyện ly kì, Vịnh Thi muốn kể thì Ngọc Hiên chịu nghe, hai người nói chuyện đến tận chiều tối.
"Bắn vào ngực sao?" Ngọc Hiên ngạc nhiên trợn tròn mắt, Vịnh Thi gật đầu, dáng vẻ rất chi là nhiều chuyện, nói, "Phải nha, kiếp trước Tử Cách biết Lục Lăng phát hiện mình là gián điệp rồi, cô ấy bắn cho Lục Lăng một cái vào ngực."
"Rồi sao? Chị kể tiếp em nghe" Ngọc Hiên xoa xoa hai bàn tay của mình, hệt như đang gấp gáp lắm.
Vịnh Thi nuốt một ngụm nước bọt, nói, "Lục Lăng nằm thoi thóp, lúc đó có nói rằng:"Chị lấy được thông tin rồi…. sống cho tốt… tự lo cho bản thân mình… tôi không thể lo cho chị nữa rồi". Nói xong thì chết."
"Rồi Tử Cách sao chị, có khóc thét lên không?" Nếu trong trường hợp đó thế nào Ngọc Hiên cũng khóc thét lên, nàng cần chi bí mật của tổ chức chứ, nàng cần chỉ là ái nhân của nàng. Thứ nàng cần trước sau như một – là tình yêu.
Vịnh Thi bĩu môi, "Tử Cách lúc đó biết được Lục Lăng chuẩn bị cho cái chết lâu rồi, hóa ra từ lâu Lục Lăng luôn biết Tử Cách là gián điệp, từ lâu Lục Lăng luôn che giấu cho Tử Cách trước tổ chức. Họ cũng có nghi ngờ, nhưng họ tin Lục Lăng nên bỏ qua cho Tử Cách rất nhiều chuyện."
"Vậy hả chị? Vậy thì Tử Cách sống ra sao hả chị? Nghe thảm quá" Nghĩ đến cả quãng đời còn lại sống trong cô độc, hối hận, Ngọc Hiên liền thấy lạnh người. Tự tay mình gϊếŧ chết người mình yêu là chuyện đau đớn đến chừng nào?
"Chị nói em rồi mà, nếu hai người không yêu nhau thì họ sẽ cùng suy. Tử Cách được phát hiện chết trong chiến dịch truy bắt tàn binh, chị nghĩ là cô ấy cố ý chết" Những chuyện như thế này đều là Vịnh Thi trộm thu kí ức của Lục Lăng, gán ghép với những thứ nàng soi được trong quẻ bói, thành ra một câu chuyện dài. Nàng đem đối chứng lại với Minh giới, kết quả hoàn toàn là như vậy. Họ yêu nhau và sống ở bên nhau đó là chuyện thiên địa định sẵn.
Buổi tối đó Lục Lăng đã biết cách kết nối với wifi trở lại, mạng trở nên mạnh hơn, thế nên lúc ngồi một mình trong phòng nàng đã nhận được lô lốc tin nhắn. Có người bạn của nàng copy link bài báo gửi cho nàng, còn chúc mừng mẹ chồng của nàng cũng tìm được bến đỗ hạnh phúc. Lúc đó tim Lục Lăng như thắt lại, nàng ấn vào một link đầu tiên, ngay đầu bài họ đã để một bức hình Tử Cách và Triệu Kiệt đang hẹn hò ở nhà hàng âu, dưới ánh nến lung linh, họ như một cặp được trời định sẵn, xứng lứa vừa đôi.
Đại loại trong bài báo nói rằng họ có nảy sinh bất đồng, nhưng vừa làm hòa, tiến đến cầu hôn rồi. Lục Lăng nghe lòng mình vụn vỡ xuống thành mảnh nhỏ, nàng đã bảo heo ngốc của mình đừng gặp hắn, nàng sợ, sợ họ tình cũ nối lại. Ấy vậy mà những thứ nàng sợ vẫn luôn xảy ra, heo ngốc của nàng, có bao giờ là của nàng không?
Triệu Kiệt rít một hơi thuốc, để khói thuốc bay lãng đãng trên không khí, hắn lơ đễnh nói, "Với tính cách của cô ấy, chỉ sợ có chết cũng không đến đây yêu cầu xóa bài báo."
"Vậy anh làm vậy làm gì? Cũng có cầu hôn được đâu?" Em trai của Triệu Kiệt tò mò hỏi. Đem chuyện này lên báo tức là đem mối quan hệ với chị Cách vứt bỏ hoàn toàn, hai người không có cơ hội tác hợp nữa. Vậy mà anh hai của hắn vẫn làm, thật không biết anh ấy đang nghĩ gì?
Khói thuốc vẫn lãng đãng bay, Triệu Kiệt mỉm cười, "Bây giờ ai trong giới cũng biết chị Cách của mày là vị hôn thê của anh. Chẳng ma nào dám đụng, cũng chẳng ma nào muốn đụng. Nếu không yêu anh, xác định cả đời này cô độc đi"
"Thì ra là vậy? Anh yêu không được thì đạp đổ?"
"Sai sai sai, phải nói là, anh yêu không được, chẳng ai có quyền yêu cô ấy tiếp theo" Triệu Kiệt cười thật đậm sâu, hắn lại nói, "Con điếm nhỏ đó cũng đừng hòng sống yên với anh"