Lục Lăng thở dài một hơi nhưng lại im lặng không nói gì, Kim Quang biết mình khuyên nhủ không được bèn lấy đồ đi tắm. Tự nhiên hắn lại sắm vai bạn trai của cậu ấy, khiến cho người phụ nữ khác đau đớn, tự hắn cũng cảm thấy tạo nghiệt.
Lúc hắn tắm xong ra khỏi nhà tắm, Lục Lăng cũng không còn ở trong phòng. Hắn trộm cười một tiếng, thì ra nha đầu ấy cũng cứng đầu không nổi, tự chạy đi kiếm người thương xin lỗi rồi.
Trời đêm lạnh buốt thấu xương, Lục Lăng ngồi trên chiếc xích đu bên trong vườn ngắm nhìn bầu trời đầy sao, nàng tự tính toán thử xem có nên đến gặp dì ấy không. Một nửa trong nàng kêu gào nàng nên gặp dì ấy, một nửa trong nàng lại bảo rằng không, hãy để cho mọi thứ ngủ yên. Hai thái cực bên trong Lục Lăng đấu nhau mãnh liệt, rốt cuộc nàng cũng đứng lên tìm đến phòng của dì ấy. Muốn trách, nàng chỉ tự trách bản thân không thể cứng rắn lâu dài.
Dì Cách mặc bộ đồ ngủ lụa màu trắng, dáng vẻ tiều tụy đi trông thấy. Nàng đứng trước cửa ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của dì ấy, nhìn xuống thân thể ngày càng mảnh mai kia càng thấy thương hơn.
Tử Cách mở cửa ra thấy Lục Lăng, cô ngạc nhiên nhìn chằm chằm con bé, nhưng cô sợ mình nhìn chằm chằm sẽ lộ ra đôi mắt đỏ au do khóc không ngừng từ ban nãy.
"Tôi định mượn…" Mượn gì? Lục Lăng còn chưa nghĩ ra.
Tử Cách biết con bé từ trong phòng với bạn trai ra đây, vào lúc nửa đêm mượn đồ, chỉ có thể mượn thứ kia. Lòng cô đau hơn ai đó dùng dao đâm vào một ngàn nhát, cô hiểu rồi, tâm tình này rốt cuộc cũng có ngày thấu tỏ, nhưng cảm giác đau này có ai chỉ cho cô cách xoa dịu đi?
"Ý con là thuốc tránh thai?" Nhịn xuống cảm giác đau trong lòng mình, Tử Cách hỏi một câu khiến bản thân cô chết lặng.
Lục Lăng cũng im lặng nhìn dì ấy, rốt cuộc dì ấy đang nghĩ những gì, đang chịu đựng những gì?
"Dì có không?"
Tử Cách lắc đầu nhè nhẹ, cô không có.
"Vậy bình thường dì dùng cái gì?"
Tử Cách bấu vào cánh tay của mình, cô hơi mím môi ngăn cho nước mắt không tuôn rơi. Cố gắng định thần mãi mới có thể buông ra một câu: "Dì không có làm chuyện kia."
"Vậy hắn ta đâu? Ý tôi… là Triệu Kiệt."
"Chia tay rồi, từ khi con vào trường nội trú."
Lục Lăng nhìn đôi mắt ầng ậng nước của dì ấy, rõ ràng là muốn khóc đến như vậy lại giả vờ là bản thân đang không sao. Nàng đưa tay lên gò má của Tử Cách, cảm giác mềm mịn vẫn như ngày xưa.
"Muốn khóc thì khóc đi, cật lực nhịn làm gì? Tôi không làm dì đau sao?"
Lời nói vừa dứt chưa được hai phút cô đã cảm thấy bàn tay đang sờ má dì ấy của mình âm ẩm nước, dì ấy đang khóc trước mặt nàng, nước mắt từ khóe mắt trượt dài xuống gò má, chạm vào lòng bàn tay nàng ẩm ướt.
"Có… rất đau. Từ nhỏ đến lớn con chỉ giỏi làm dì đau." Tử Cách nhịn không được mà khóc nấc lên, cô che miệng mình lại không cho phát ra tiếng nhưng càng cố gắng nhịn xuống cảm xúc càng mãnh liệt. Cô đành che cả gương mặt của mình bằng hai bàn tay, khóc rấm rứt, cô mệt rồi, cô thừa nhận là mình mệt rồi.
Lục Lăng tiến một bước đi vào phòng, nàng đóng cửa lại rồi ôm chầm lấy dì ấy. Nàng cũng sai rồi, hành hạ người mà nàng yêu thương nhất. Mấy tháng nay đối với cả hai người như thiên khổ vạn khổ ập xuống, chung quy cũng là do cả hai mà ra.
Nàng im lặng để cho dì ấy khóc cho thỏa nỗi lòng, cảm nhận dì ấy run rẩy trong vòng tay nàng, lúc này nàng mới thấy bản thân mình khốn nạn đến độ nào. Nàng thương người ấy, nàng lại dùng chính tình thương của mình tổn hại người ấy. Biết người ấy để tâm mình nên dùng sự để tâm ấy làm con dao đâm vào ngực trái của người ấy, khốn nạn nhất vẫn chính là nàng.
"Xin lỗi, xin lỗi…" Một ngàn một vạn câu xin lỗi cũng không thể nào sáng tỏ được sự hiểu lầm của cả hai, Lục Lăng hôn lên mái tóc vừa mới gội của dì ấy, nhẹ nhàng hôn lên tóc, lên trán, lên mũi dì ấy. Hi vọng từng nụ hôn nho nhỏ có thể làm dịu đi phần nào.
"Người kia… có phải là bạn trai của con không?"
Lục Lăng hơi nhếch môi cười mỉm: "Dì ghen?"
"K-không phải… Dì chỉ muốn hỏi… liệu có phải…"
"Không phải, bạn thôi, nó thích con trai, không thích con gái." Lục Lăng nâng má của Tử Cách lên nhìn gương mặt mà nàng nhớ bao nhiêu lâu nay, "Dì ghen sao?"
"Không có…. Dì chỉ là muốn hỏi thôi, dì tôn trọng quyền quyết định của con."
"Là người lớn, ghen thì nói là ghen." Lục Lăng vẫn cắn không tha sự gán ghép này, Tử Cách cố gắng hạ mặt mình xuống không cho con bé nhìn chằm chằm vào mặt cô nữa. Cô mím môi hờn dỗi, nói: "Không hề ghen."
"Vậy ai là người khóc rấm rứt trong phòng?" Nàng dùng sức bế dì ấy lên, một mạch đi về giường. Nàng đặt dì ấy xuống cẩn thận rồi đi vào nhà tắm lấy một cái khăn, nhúng nước đem vào phòng lau mặt cho dì ấy. Nhìn dì ấy lúc này chẳng khác gì mèo con ướt mưa cả.
Tử Cách nằm yên cho Lục Lăng giúp mình lau đi nước mắt, đã lâu lắm rồi cô mới cảm nhận được một chút ấm áp từ con bé.
"Tuần nào dì cũng đến, con lại nhất định không chịu gặp dì." Tử Cách còn không quên tố cáo tội ác mà Lục Lăng gây ra, tuần nào cô cũng ngồi thừ người ở ghế đá trông chờ con bé trong vô vọng. Đôi khi cô thấy bóng dáng của Lục Lăng trên hành lang phía trên, cô đã từng mong con bé sẽ đi xuống, nhưng lần nào cũng thế, ngay cả hôm trời mưa tầm tã Lục Lăng cũng cứng lòng không chịu xuống. Rốt cuộc con bé thương cô đến độ nào mà lại có thể bỏ mặc cô như thế?
Lục Lăng lau cả tay cho Tử Cách, dịu dàng nói: "Ai mượn dì chờ, không phải muốn đẩy tôi vào nội trú một tháng về một lần sao?"
"Không phải… thật ra dì đẩy con đi là để dứt khoát chia tay với chú Triệu. Chú Triệu nghĩ dì muốn chia tay là vì con…" Tử Cách ngay lập tức tự bào chữa cho chính mình, vì chuyện đẩy Lục Lăng đi như vậy không đêm nào không dày vò cô.
Lục Lăng hơi mỉm cười: "Vậy dì chia tay vì cái gì?"
"Không phải con muốn dì dứt khoát với chú Triệu sao? Dì còn sợ con làm thịt con heo của dì." Tử Cách dùng đùa giỡn làm nhẹ lại vấn đề cô đang nói, thật ra chia tay là vì cô cảm nhận được trái tim từ từ đã lệch hướng, đi sai đường lối đáng ra nó phải đi.
Câu trả lời giỡn chơi này ngược lại lại làm cho Lục Lăng hài lòng.
"Con heo của dì đã được bảo toàn tính mạng, dì ném tôi vào trường rồi còn đâu."
"Dì làm đơn cho con về tự học rồi."
"Thật?"
"Thật. Nhà này chỉ còn con với dì, con tự học với điều kiện phải thật giỏi, vì dì không chắc có thể nuôi con thêm ba mươi năm đâu… Bất quá mười mấy năm còn được."
"Tôi nuôi dì, tôi nuôi dì!" Lục Lăng bất chợt nói nên hơi lớn tiếng, điều này làm Tử Cách bật cười: "Được, nuôi dì. Vậy dì đợi hưởng phước đây."
"Tôi yêu dì."
Bất chợt Lục Lăng nói, Tử Cách đang bật cười bỗng ngưng hẳn.