• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dù cho người của Huệ Gia có thuê ca nô quần thảo cả vùng eo biển Hải Khấu thế nào cũng không thể tìm thấy cái xác nữ thứ hai như vậy, mọi người cứ nhủ với lòng cái xác đó không phải Lục Lăng, không tìm thấy xác chính là tin tốt. Ngọc Hiên đứng ra tổ chức đám tang cho cái xác vô chủ kia, thế nhưng từ lúc bắt đầu cho đến khi chôn xong Tử Cách cũng không ngó đến một chút.

Tổ chức đám tang cho cái xác kia xong, Ngọc Hiên về nhà tắm gội xong liền đi qua chỗ dì Cách. Những lúc thế này bỏ dì ấy một mình nàng thấy không yên tâm, Ngọc Hiên mang theo trong túi bóng một chai rượu nhỏ. Rượu này là do nàng chuẩn bị, những tối nàng nằm kế bên dì ấy đều phát hiện dì ấy ngủ rất nông, hầu như là không ngủ.

"Hiên?" Tử Cách mệt mỏi đứng lên từ dưới đất, bên dưới đất ngổn ngang rất nhiều tấm hình Lục Lăng từng chụp. Ngọc Hiên ngồi xuống, cầm lên một tấm thì thấy rất nhiều hình thiên nhiên, mà có những bóng lưng vô tình dính vào khung hình, bóng lưng này không cần nghĩ cũng biết là Lục Lăng chụp lại những nơi mà nàng cùng dì Cách đi.

Với tay gom gọn chúng lại thành xấp, Ngọc Hiên cất vào tủ. Tốt nhất là không cho dì Cách tự hành hạ mình bằng những thứ này, bằng không chết người chứ chẳng chơi. Ngọc Hiên bày ra hai ly rượu, nói, "Dì uống với con không?"

Tử Cách nhìn chúng, thoáng do dự một chút rồi gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Ngọc Hiên. Ly rượu rỗng được Ngọc Hiên rót đầy, mồi nhắm cũng chỉ là hai con khô mực Ngọc Hiên mua ở cửa hàng tiện lợi. Tử Cách uống cạn một ly, cô cảm thấy cổ họng mình nóng hổi, nước mắt cũng trào ra khỏi mi, ho sặc sụa.

"Dì không sao chứ?" Ngọc Hiên vỗ vỗ lưng Tử Cách, cố khiến cho dì ấy không ho nữa. Tử Cách xua xua tay mình, ý bảo cô không sao cả.

Rượu quá năm ly, lúc này Tử Cách cũng chớm say. Ánh mắt cô vô cùng buồn bã nhìn Ngọc Hiên, thở than, "Dì nhớ Lăng Nhi quá…"

"Để con kiếm Lăng Nhi về" Ngọc Hiên nấc cụt một tiếng, cười buồn.

"Con nhớ đấy… Phải kiếm được con bé, bằng không… dì nhất định buồn đến chết." Tử Cách lúc này nói căn bản cũng không hề nghĩ đến những điều mình nói, cô bị rượu làm cho say rồi. Ngọc Hiên ở bên cạnh dựa đầu vào vai Tử Cách, mỉm cười nhẹ nhàng, "Dì biết không, Lục Lăng ngày xưa rất quái dị. Không hiểu vì sao con lại kết bạn với nó nữa."

Tử Cách im lặng không nói, cũng không hỏi. Ngọc Hiên lại thấp thấp giọng kể:

"Nhớ hồi năm nhất, Lục Lăng là sinh viên giỏi nhất khóa, nhưng cậu ấy chẳng được vào nhóm nào hết. Con thì vào nhóm có hai bạn nam trước, sau đó nạp Thanh Ly vào, sau đó Lục Lăng đến để cặp xuống chỗ bọn con, chỉ nói một câu, "Để tôi chỉ các người làm". Sau đó quả thật bài nhóm đều là do Lục Lăng làm."

Tử Cách im lặng nhìn xuống nửa gương mặt xinh đẹp của Ngọc Hiên, để yên cho con bé dựa vào vai mình.

"Lục Lăng khó ưa là vậy, nhưng Lục Lăng là người đẹp nhất nhóm rồi. Còn nhớ một hôm Lục Lăng được tỏ tình dưới sân trường, bạn nam cực kì ưu tú, đứng đàn hát cho cậu ấy nghe. Cậu ấy trầm ngâm nhìn người ta cho nên cả nhóm đều hò reo kêu cậu ấy chấp nhận. Dì biết không? Cậu ấy đem lá cờ của Đảng ném xuống kèm tờ giấy note. Mất chục năm sau cái cậu tỏ tình kia mới nói cho bọn con biết trong đó viết gì, thì ra là viết, "Đảng cần cậu! Còn tớ thì không! Mau cút về tận trung với Đảng". Cậu bé theo Đảng năm đó tổn thương những mười năm."

"Vậy Lục Lăng từng có người yêu đầu không?" Tử Cách hỏi.

Ngọc Hiên cười phì một tiếng, "Cậu ấy từng thích một người. Nhưng cậu ấy bỏ lỡ rồi, người ta lấy chồng rồi. Năm đó cậu ấy cũng quyết định lấy chồng."

"Người đó dáng vẻ như thế nào? Tên gì?" Tử Cách nghe mối tình sâu nặng đó, phút chốc trong lòng ghen tuông không ít.

Ngọc Hiên nói, "Tên gọi Minh Tuyền. Dì muốn gặp, hôm nào rảnh con dẫn dì đi."

Tử Cách nhanh chóng đi lại cầm điện thoại của mình lên, đưa nó cho Ngọc Hiên rồi bảo, "Con tìm thông tin của cô ta giúp dì. Dì muốn xem qua một chút."

Ngọc Hiên bị rượu làm cho hơi choáng, nàng nấc cụt một tiếng rồi nhập tìm tên Minh Tuyền. Đúng là cô bạn xinh đẹp này rồi, nàng đưa cho Tử Cách. Dì ấy cầm điện thoại, tỉ mỉ nhìn xem người đó dáng vẻ thế nào. Sau phát hiện người ta nhìn cũng không tệ bèn sa sầm nét mặt, nhìn là thấy không vui rõ ràng.

"Người ta là hoa khôi, năm đó đối với Lục Lăng cũng có tình, nhưng không hiểu sao đùng một cái thì mời cưới."

"Thế nên Lục Lăng mới cưới con trai của dì. Cho nên mới gặp dì, rồi trả thù dì." Tử Cách nói, sau đó mỉm cười chua chát.

Ngọc Hiên nghe đến đó bèn quay đầu lại nhìn dì Cách, nhìn thấy dì ấy khóa màn hình điện thoại rồi, đang ôm điện thoại trong tay.

"Lục Lăng nói với con, Lục Lăng thật sự yêu dì. Muốn ở bên dì. Lần đầu tiên cậu ấy cảm nhận được thế nào là yêu, cậu ấy hỏi con làm sao dì mới không khóc nữa? Làm sao dì mới biết được cậu ấy thật sự yêu dì. Hôm đó lần đầu tiên Lục Lăng trải lòng với con, cậu ấy là người hay dọa chết, nhưng cậu ấy nói vì yêu dì, cậu ấy rất sợ chết, cậu ấy sợ bỏ lại dì."

Tử Cách ôm mặt mình, nước mắt thấm vào lòng bàn tay, ẩm ướt. Cô đã dặn bản thân mình không khóc nữa, thế nhưng làm sao tự chủ được cảm xúc trong lòng mình. Cô còn không thể điều khiển nổi tâm trí mình, đừng nói là những giọt nước mắt.

"Dì từng hận Lăng Nhi, từng nghĩ con bé thật cay độc khi trả thù dì như vậy. Nhưng dì… dì nhận ra mình cũng có cảm tình với con bé. Con hiểu cảm giác đó không? Trong hạnh phúc có khổ nhục, trong vui vẻ có xấu hổ, càng yêu con bé bao nhiêu… dì càng thấy mình ti tiện, lăng loàn bấy nhiêu."

"Con biết." Ngọc Hiên lau đi giọt nước mắt trên má Tử Cách, dỗ dành, nói, "Dì biết không, Lục Lăng nói với con là cậu ấy sợ tiếng khóc của dì, vì cậu ấy cảm thấy mình rất vô dụng, cứ mãi làm dì khóc. Có lẽ giờ này cậu ấy cũng tỉnh rồi, đang ở đâu đó, khỏe lại sẽ quay về kiếm dì. Dỗ dành dì, yêu thương dì."

"Dì sợ… dì không dám ngủ. Tối nào ngủ dì cũng mơ thấy con bé ướt sũng quay về kiếm dì. Con bé rõ ràng chưa chết! Dì cảm nhận được con bé vẫn còn sống. Thật đó, con tin dì không? Con tin dì không?"

"Tin! Tin! Con tin" Ngọc Hiên giữ người đang kích động kia lại, cố gắng trấn tĩnh linh hồn đang lung lạc của dì ấy.

Tử Cách òa lên một tiếng rồi khóc, hệt như còn nhỏ mỗi lần đau đớn đều có thể tự mình khóc ra hết nỗi buồn của mình. Cô ngồi đó khóc nấc lên từng đợt, ngay cả thở cũng khó khăn, "Dì đau quá… Dì nhớ… Dì… dì…"

"Dì đừng khóc nữa. Lăng Nhi đã bảo ghét nghe dì khóc." Ngọc Hiên cũng khóc theo, rõ ràng là kêu người ta ngưng khóc vậy mà nàng còn khóc theo người ta.

"Vậy… con kêu con bé quay về dỗ dì đi" Tử Cách cúi đầu dựa vào bờ vai nhỏ của Ngọc Hiên, khóc một lúc cho thỏa lòng.

Ngọc Hiên khóc còn to hơn, nàng nói, "Dì kêu Lục Lăng về đi! Con ghét cậu ấy, lúc nào cũng lấy cái chết ra dọa!"

"Dì không biết Lăng Nhi ở đâu" Tử Cách nốc thêm một ly rượu, sau đó dắt tay Ngọc Hiên đứng lên. Hai người cùng đi ra cửa, cô vừa đi vừa nói, "Đi thôi, mình ra Hải Khấu kiếm Lăng Nhi đi."

"Đi thôi." Ngọc Hiên cũng loạng choạng đứng lên, vừa mới đứng lên thì Ngọc Hiên lại khóc rống lên, hệt như ai đó dọa đánh nàng, "Nhưng Lăng Nhi chết rồi mà…"

"Lăng Nhi chưa chết!!!"

"Vậy dì dẫn con đi kiếm đi?" Ngọc Hiên lè nhè nói.

Huệ Gia vừa về đến đã thấy hai người say xỉn kia loạng choạng đi ra cửa, cốt muốn tìm đến biển Hải Khấu kiếm người. Nàng nhanh nhẩu dìu hai người về giường, cẩn thận chốt cửa sổ với cửa chính lại, nhốt lại cho hai người ngủ yên một hôm.

Chị Lăng.

Cơm nhà đã nguội.

Vợ nhà đã cạn nước mắt.

Vậy sao chị vẫn biệt vô âm tính?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK