- Hừ., chẳng phải tôi đang nằm trong tay của anh đó sao?, muốn đưa đi đâu mà chẳng được, lại còn cần sự đồng ý của tôi.
Tịnh Kỳ nhếch miệng nói một cách mỉa mai.
- Tôi dám chắc em sẽ tự gật đầu chấp nhận.
Nụ cười tà mị hiện lên, Henry tiếp tục dụi dụi vào vai cô như một đứa trẻ.
- Vậy anh mơ đi. Một phút tôi cũng muốn ở lại nơi này.
- Thành Đô, chẳng có liên hệ gì với em hết.
- Anh nhầm rồi! đây là nơi tôi lớn lên, cũng là nơi có hình bóng của Tư Hàn.
- Tịnh Kỳ chỉ vì yêu hắn ta, mà em đem lòng yêu cả thành phố này sao? Vậy còn Anh Quốc thì thế nào?, nơi đó mới là nhà của em, mới chính là nơi e ra đời. Em không muốn biết thân thế của mình sao?
"Nhà sao?..."
Henry vừa dứt lời, Tim Tịnh Kỳ liền nảy lên một nhịp, cô kinh ngạc quay đầu nhìn hắn, chóp mũi lại vô tình chạm vào má Henry, Tịnh Kỳ lúng túng vội quay về hướng ngược lại,
- Anh nói thế là ý gì?, đừng hòng rối gạt tôi, loại người như anh đừng mong người khác tin tưởng.
- Thật nực cười, tôi vì em, em lại căm ghét, kẻ lừa rối em suốt 15 năm, em lại hết lòng tin tưởng. Tịnh Kỳ, chẳng lẽ em không muốn gặp lại mẹ mình sao?
- Mẹ...m..ẹ....tôi...
Nghe Henry nhắc đến từ đó, thân thể cô bổng chốc cứng ngắc lại, tim cũng đập nhanh hơn, đến cả thở cũng khó khăn hơn.
- Tôi...còn mẹ sao?
Thấy Tịnh Kỳ trở nên thất thần, Henry đột nhiên buông tay, không giữ cô thêm nữa. Tịnh Kỳ ngay lập tức đứng dậy, nắm chặt lấy bàn tay mình nhìn thẳng vào anh.
- Henry , anh tuyệt đối không được mang chuyện này ra đùa bỡn, tôi sẽ không bao giờ tin anh.
- Tịnh Kỳ, em thật lòng không muốn biết năm đó mình đã gặp phải chuyện gì?. Không muốn biết vì sao em lại có khả năng này, hay bí mật đằng sau chuyện Mạc gia cho em ở lại sao?
- Chỉ cần em muốn tìm hiểu, tôi sẽ cho em biết tất cả những chuyện bẩn thỉu của Mạc gia, cả chuyện Mạc Tư Hàn giấu em sự thật mà hắn đã biết.
Henry đứng dậy, nhẹ nhàng rót ra một ly vang đỏ, dáng vẻ vô cùng thoải mái đưa đến trước mặt cô.
"Choang"
Tịnh Kỳ đưa tay gạt đi ly rượu, khiến chiếc ly vỡ tan trên nền sàn đá, ánh mắt chứa đầy sự giận dữ, âu lo.
- Tôi không muốn, tôi không cần phải biết những điều đó từ anh.
Henry nở nụ cười nhạt, tiếp tục rót thêm một ly rượu nữa.
- Không muốn? Hay là em không dám.
Dứt lời, hắn đưa ly rượu lên uống cạn một hơi.
Tịnh Kỳ như bị nói trúng tim đen, ánh mắt không còn giữ nổi kiên định như trước, rõ ràng tâm trí cô đang vô cùng bất an.
- Tịnh Kỳ, Mạc Tư Hàn không có ở đây, AIM như rắn mất đầu, chỉ cần tôi muốn có thể huỷ hoại nơi đó bất cứ khi nào, em có thể cân nhắc lại lời đề nghị của tôi.
- Anh đây là đang ép người.
- Là tôi chỉ muốn em có thêm lí do để trở về.
Tịnh Kỳ nhắm mắt hít trọn một hơi, dẫu sao cô như cá nằm trên thớt, có quẫy đạp cũng là đạp phải dao. Nếu hắn đã muốn cô phải biết thì cô sẽ chấp nhận mở to mắt đón nhận, chỉ cần không làm hại mọi người ở AIM, thì cô nguyện đồng ý theo hắn đến Anh Quốc.
- Được! Tôi đồng ý.
...----------------...
Triệu Gia.
Lưu Thiên Đông sau khi bị phá sản, liền đến ở rể ở Triệu Gia, lúc này thái độ của mẹ con Du Lãm đã thay đổi hoàn toàn, lúc đầu tưởng vớ được thằng con rể tài giỏi liền hết lòng nịnh nọt, sau khi biết Lưu Thiên Đông trở thành kẻ tay trắng, còn khiến Triệu Gia tổn thất không nhỏ, đã vậy em gái thì bị truy nã toàn quốc, liền trở mặt không xem hắn ra gì, liên tục dùng những lời lẽ khó nghe để mắng chửi.
Đúng lúc này Triệu Giai phát hiện mình có thai, liền hẹn Lưu Thiên Đông ra ngoài nói chuyện.
- Tôi có thai rồi!
Triệu Giai ngồi trước mặt Lưu Thiên Đông, dáng vẻ run sợ khi nói ra bốn từ đó. vậy mà hắn chỉ bình thản mĩm cười.
- Triệu Giai, chuyện cô có thai nói với tôi không phải rất nực cười sao? Cô nên đi tìm bố đứa bé, tìm tôi làm gì?
- Này! Không phải tối đó tôi và anh đã...., đương nhiên là tôi phải tới tìm anh rồi.
Nhớ đến chuyện đó, khiến Triệu Giai xấu hổ không dám nói ra, chính cô cũng không biết phải xử lí cái thai này như thế nào, rõ ràng sau đêm đó cô đã tự mình mua thuốc uống, không hiểu sao lại vẫn có thể dính được.
- Đồ ngu ngốc, mỗi chuyện đó cũng làm không xong.
- Giờ... phải làm thế nào?
- Bỏ nó đi chứ còn thế nào nữa, không lẽ cô định để ăn vạ tôi sao? Hay bảo tôi cưới thêm cô nữa.
Triệu Giai thấy hắn nói liền không nhịn được ấm ức mà rơm rớm nước mắt, sau đó giận dữ liền quát lên:
- Anh mới là đồ vô dụng, tự dưng đi chọc giận Mạc Tư Hàn làm gì, còn bảo sẽ giúp tôi bước chân vào Mạc gia nữa, bản thân còn không lo nỗi mà dám lớn giọng tính kế với anh ta sao?
- Câm miệng, nếu như cô có tí chút thông minh thì cái giao ước đính hôn kia cũng sẽ không phải bỏ xó như thế, còn ngồi đó mà lớn tiếng với tôi.
- Được rồi! Chúng ta đừng tranh cãi vấn đề này nữa, giúp tôi tìm một bệnh viện tốt đi.
- Thật phiền phức, lát nữa tôi lai cô đi, tự mình vào trong đó làm, sau đó thuê khách sạn ở 1,2 ngày hãy về.
- Ừm...
Nghe thấy Lưu Thiên Đông bố trí như vậy, Triệu Giai cũng có chút an tâm, đang định đứng dậy rời đi, thì hắn ta lên tiếng ngăn lại.
- Khoan đã.
- Còn gì nữa?
- Chúng ta giữ lại cái thai lại đi.
- Lưu Thiên Đông, anh bị điên rồi hả?
Triệu Giai hoảng hốt nhìn vào Lưu Thiên Đông, vẻ mặt không thể ngạc nhiên hơn. Cô chỉ thấy trong mắt hắn một tia sắc bén, gian xảo.
- Chúng ta, cược một ván cuối đi.
...----------------...
Mạc Tư Hàn trở về Thành Đô thì cũng là lúc Henry cùng Tịnh Kỳ bay sang Anh Quốc.
Thành phố Luân Đôn - Anh.
Sau khi giam giữ cô ở căn biệt thự rộng lớn, nhiều ngày sau đó Henry đều không thấy quay trở lại.
Thật ra hắn cho người đối xử với cô vô cùng đặc biệt, mỗi đồ ăn, trang phục đều hỏi qua ý cô trước khi phục vụ, còn ra lệnh cho người đưa cô đi dạo khắp thành phố Luân Đôn.
Tịnh Kỳ yêu cầu bọn họ dừng xe bên bờ sông Thames, cô chậm chạp bước ra khỏi xe, tận hưởng chút không khí bình yên ở nơi đây. Lúc chiều về, hoàng hôn nhuộm lên con sông một màu thơ mộng, êm ả, làm say mê lòng người.
Cô bật cười chua xót, vậy mà đây lại chính là nơi xảy ra thảm kịch nổ tàu tàn khốc, cướp đi biết bao nhiêu sinh mệnh, trong đó còn có cả Triệu Quân.
Lần ấy, hứa với Triệu Khải sẽ đi tìm hiểu rõ vụ nổ. Cuối cùng, ông không thể đợi được tin về Triệu Quân thì đã bị giết chết. Khiến thâm tâm người nhận lời như cô cảm thấy thật day dứt.
Tịnh Kỳ mặc một chiếc măng tô dài màu xám, mái tóc buông xoã thất thần đứng nhìn ra biển nước mênh mông. Cứ như vậy, một lúc lâu tên vệ sĩ phía sau mới tiến về phía cô lên tiếng:
- Thưa cô, Ngài Henry cho gọi cô trở về, chúng ta mau rời khỏi nơi này thôi.
"Anh ta chịu xuất hiện rồi ư?"
Vừa quay người theo bọn họ rời đi, thì đột nhiên một bóng người cao lớn lao đến ôm chầm lấy cô. Bị bất ngờ, ngay cả mấy người vệ sĩ cũng không phản ứng kịp, chỉ nghe thấy giọng Tịnh Kỳ hoảng hốt la lên.