Luân Đôn - Anh
Sau khi về đến lâu đài, Vì sợ bà buồn nên Tịnh Kỳ bịa ra chuyện không cẩn thận đã làm mất đứa trẻ. Quá đau xót, bà tự hứa sẽ không để cô rời xa bà thêm một lần nào nữa. Bởi những biến cố và giông bão đã ập đến là quá đủ với bọn họ rồi, bà chỉ mong quãng thời gian sau này, có thể bình an mà bên cạnh hai chị em cô.
Tịnh Kỳ do không muốn để Triệu Quân ở biệt thự của Henry nên đã dẫn anh về lâu đài. Giới thiệu rõ với bà về mối quan hệ của anh và Amber. Sợ bà vì chuyện cô bị bắt cóc hồi bé sẽ ngăn cản, nên cô cũng không nói ra thân phận thực sự của anh, vả lại Triệu Quân cũng dần tỉnh táo hơn, anh từ lâu đã không còn muốn quay trở về Lục Hoa, chỉ muốn ở lại nơi này cũng với Amber. Có lẽ đây chính là mối duyên nợ ân - oán, mà số phận đã tỉ mỉ sắp đặt cho tất cả bọn họ.
Từ ngày cô quay trở lại, Henry cũng không hề có biểu hiện gì khác lạ. Chỉ quanh quẩn ở công ty của hắn, sau đó thì về biệt thự hoặc lâu đài của cô. Cô không biết mục đích lần hắn lấy đi con chip ở trung tâm nghiên cứu của Mạc Tư Hàn là gì, cứ tưởng hắn sẽ dùng mẹ và em trai cô để ép cô phải làm việc giúp hắn, nhưng ngay cả một câu liên quan đến việc chế tạo uranium hắn cũng không hề hé miệng.
Vài ngày sau, Tịnh Kỳ cùng mẹ đến để đưa Amber vào viện, trước đó cô đã thẳng thắn buộc Henry phải ngưng việc điều trị tại đây cho Amber, cô không muốn tiếp tục giao Amber vào tay cho một kẻ nham hiểm như hắn.
Lúc đầu, Henry còn dùng tính mạng Amber ra để đe doạ Tịnh Kỳ, nhưng biết cô không chịu thay đổi quyết định, cuối cùng đành phải chấp nhận để Amber rời đi.
Bước vào trung tâm sản xuất thiết bị điện tử của UNE, Tịnh Kỳ và bà Helen được người của Henry dẫn xuống phía dưới tầng ngầm, vừa ra khỏi thang máy, cô đã bắt gặp ánh mắt của kẻ đeo kính AVR nhìn cô lần trước, vẫn là dáng người cao mảnh khảnh cùng bộ đồ màu đen che kín nửa mặt. Cô thoáng chút ngờ vực, nhưng ngay sau đó cũng không hề để tâm đến.
Khi đến chổ của Amber, đã thấy bọn họ chuẩn bị sẵn một băng ca trắng bên cạnh từ lúc nào, đứng đó còn có Linda đang vênh mặt khó chịu nhìn cô.
Theo lệnh, một tên mặc đồ blose tiến đến nhấc bổng Amber lên, rồi di chuyển băng ca ra phía bên ngoài. Lúc Tịnh Kỳ cùng bọn họ bước vào bên trong thang máy, rất nhanh cô chợt thấy bóng dáng người mặc bộ đồ màu đen ban nãy lướt qua.
Tịnh Kỳ và bà Helen đẩy băng ca ra đến sảnh chính, bên cạnh là vị bác sĩ đang theo dõi các số liệu trên máy tính bảng, kết nối với thiết bị đặt ở phía dưới Amber. Thấy vệ sĩ của công ty bổng nhiên chạy náo loạn, Linda bước đi trên đôi giày cao gót màu đỏ tiến về phía trước, giọng lanh lảnh cất lên:
- Có chuyện gì?
Một tên gần đó đang cầm bộ đàm liên hệ, chạy đến ghé vào tai Linda nói điều gì, ngay sau đó cô ta vội vã cùng hắn quay trở vào bên trong thang máy, di chuyển xuống phía dưới tầng hầm.
- Chúng ta đi được chứ?
Tịnh Kỳ nhìn vào gã bác sĩ đang ngơ ngác mà hỏi:
- oh....chúng ta đi.
Ra đến bên ngoài, sau khi di chuyển băng ca lên một chiếc xe chuyên dụng hạng sang, vừa ngồi xuống ghế đột nhiên ánh mắt bà Helen mở to kinh sợ, như cố lấy lại bình tĩnh bà đưa hai tay kéo chặt lấy chiếc khăn choàng. Tịnh Kỳ vừa ngồi xuống ghế bên cạnh, bà đã vội giục tài xế mau chóng rời đi.
Trông thấy sắc mặt của bà không được tốt, Tịnh Kỳ đang định lên tiếng hỏi, thì đột nhiên thấy bà cầm chiếc điện thoại thả rơi xuống sàn, còn cố tình đưa chân đẩy về phía băng ca một chút.
Vì đây là dạng băng ca hai tầng, bên dưới chổ Amber nằm còn có một tầng đặt thiết bị theo dõi sức khoẻ, được che kín bằng tấm ga trắng ở bên trên.
- Saphia, mẹ không cẩn thận làm rơi mất điện thoại, con lấy hộ mẹ được không, tự dưng mẹ cảm thấy hơi chóng mặt, cúi xuống có lẽ không tiện.
- Mẹ để con.
Rõ ràng là bà đang nhắc khéo cô trong câu nói đầy ẩn ý này, Tịnh Kỳ cẩn trọng cúi xuống, bàn tay vừa chạm được vào chiếc điện thoại, đã bắt gặp ngay đôi mắt xám ở phía dưới băng ca.
Cô mất mấy giây kinh sợ, cảm giác thấy vị bác sĩ ngồi phía trên đang nhìn về mình, Tịnh Kỳ ngay lập tức liền vội vàng ngồi vào chổ, vẻ mặt mĩm cười tự nhiên đặt chiếc điện thoại vào tay bà Helen.
- Của mẹ đây.
- Cảm ơn con Saphia, sau khi đưa Amber đến bệnh viện mẹ muốn đi kiểm tra một chút.
- Vậy để con dặn Demot, bảo ông ấy đặt trước cho mẹ một phòng, sau khi sắp xếp xong cho Amber con sẽ qua đó.
Hai người bọn họ nói chuyện cơ hồ rất tự nhiên, cũng không hề khiến cho vị bác sĩ của Henry kia có nghi ngờ gì. Đến bệnh viện lớn St. Tịnh Kỳ cố ý dẫn dắt vị bác sĩ ra phía bên ngoài trước, rất nhanh đã có đội ngũ y bác sĩ chuyên nghiệp đứng chờ sẵn, Tịnh Kỳ theo họ đưa Amber lên phòng chăm sóc đặc biệt, còn lại bà Helen ngồi trong xe cùng người vừa chui ra từ chiếc băng ca ban nãy.
- Này anh, anh giúp tôi đón quản gia Demot lại đây, xe ông ấy đang chạy ngay phía sau đấy.
Bà Helen mở hé một bên cửa nói với người tài xế. Hắn ta nhanh nhẹn cúi đầu vâng mệnh.
- Vâng thưa công nương.
Hắn vừa bước đi khỏi, bà Helen nhìn vào trong góc khuất, đưa chiếc khăn choàng lụa cao cấp cho người đàn bà, giọng nói trầm ấm vang lên.
- Bà mau khoác nó vào, sau đó đi theo tôi.
.....
Tịnh Kỳ nhìn chằm chằm vào người phụ nữ ngồi đối diện, đó là người đàn bà rất đẹp với mái tóc dài, dáng người nhỏ nhắn và đôi mắt xám vô cùng thân thuộc. Hai tay bà bị dấu vết trói buộc tì lên đến đỏ ứng tím ngắt.
- Bà là ai?. Tại sao lại trốn trong băng ca của em tôi?
Tịnh Kỳ lạnh lùng hỏi.
Người đàn bà cẩn thận nhìn Tịnh Kỳ một cách dò xét, nhận thấy cô gái trước mặt không có khả năng gây nguy hiểm, mới chậm chạp lên tiếng.
- Cô... là người của tên đó?
- Bà muốn nói đến Henry?
Người đàn bà vội vã gật đầu.
- Vậy thì bà yên tâm, tôi không phải là người của hắn. Giờ thì nói xem bà là ai?. Tại sao lại từ nơi đó trốn vào trong xe của chúng tôi?
Người đàn bà ngập ngừng lên tiếng.
- Tôi là....
- Tốt nhất bà nên suy nghĩ cho kĩ trước khi nói, tuy không phải là người của hắn nhưng tôi cũng có thể trả bà về nơi đó ngay lập tức đấy.
Người đàn bà ngồi phía trước hít một hơi dài, rồi chầm chậm thở ra, ánh mắt xám bổng trở nên kiên định. Cảm giác như cổ họng có phần khô lại, bà nuốt một cách khó khăn, chậm dãi lên tiếng.
- Tôi là....Arum.