Nghe nhắc đến tên mình Tịnh Kỳ giật bắn người, đôi đũa trên tay suýt nữa thì rơi xuống "chết tiệt! Dùng bữa cái đầu anh ý!" . Thấy Mạc Tư Hàn im lặng không nói, trong lòng bổng có chút mong đợi phản ứng từ anh "Tư Hàn sẽ không đời nào đồng ý đâu, anh đừng có mơ!"
- Ý kiến không tồi!
"Tư Hàn anh điên rồi hả?" Tịnh Kỳ len lén liếc mắt lên lườm Mạc Tư Hàn, vẻ mặt cau có trông đến khó chịu.
- Vừa hay tôi đang có thời gian rãnh, anh không ngại chứ Henry?
"Phụttt.. haha... Tư Hàn thì ra liêm sỉ của anh đã đạt đến mức thượng thừa rồi!"
Henry nhếch mép mĩm cười, ánh mắt đặc biệt vẫn dán chặt lên người Tịnh Kỳ, con người cô bắt đầu nổi hứng tò mò, nghĩ rằng Henry khôg thể nào nhận ra mình nên chầm chậm quay lại nhìn biểu hiện của hắn. Đầu chưa kịp ngóc, miệng đã hoảng hốt "a" lên một tiếng.
Cô vội vàng cúi đầu xuống để cho mái tóc giả che lấp đi gương mặt hoảng hốt của mình, phía bên dưới là bàn tay lành lạnh của Mạc Tư Hàn đang đặt lên trên đùi cô, anh ta nhè nhẹ mơn trớn xung quanh vùng da thịt trắng mịn, nõn nà. Không thèm để ý đến khuôn mặt đã đỏ ửng, ngượng ngùng của cô.
Tịnh Kỳ thật sự thấy lo lắng, hơi thở cô trở nên gấp gáp, chỉ sợ ai đó nhìn thấy dáng vẻ của cô ngay lúc này, nhất là với kẻ đang ngồi đối diện với Mạc Tư Hàn kia, cô định đưa tay luồn xuống phía dưới đẩy tay Mạc Tư Hàn ra, chưa kịp thực hiện thì giọng nói lạnh lùng chợt vang lên bên tai.
- Rót rượu!
Tịnh Kỳ miễn cưỡng cầm ly rượu đưa lên cho người phục vụ phía sau, đúng lúc này bàn tay hư hỏng của Mạc Tư Hàn theo đường xẻ của chiếc sườn xám tiến vào sâu hơn một chút. Cả cơ thể cô bắt đầu trở nên nhạy cảm, cô vội vàng khép chặt hai chân lại với nhau. "Tư Hàn... anh điên rồi, anh đang làm cái trò gì vậy hả?"
Tịnh Kỳ nắm chặt chiếc khăn trên bàn ăn, cô đang cố gắng kiềm chế đi những phản ứng có phần xấu hổ của bản thân.
"Mạc Tư Hàn, dừng lại... không được làm thế!"
Đến khi đầu ngón tay của Mạc Tư Hàn sắp chạm vào vùng nhạy cảm, Tịnh Kỳ hoảng hốt đẩy ghế đứng bật dậy, đầu cúi xuống, hấp tấp nói câu xin lỗi rồi vội vàng chạy nhanh ra phía bên ngoài.
Mạc Tư Hàn chống khuỷ tay xuống bàn, lắc lư ly rượu với dảng vẻ thảnh thơi, dường như muốn dành sự khiêu khích cho ai đó.
Tịnh Kỳ vừa chạy qua khỏi cửa căn phòng VIP thì Lưu Thiên Đông từ phía hành lang bên ngoài lại vô tình trông thấy cảnh cô đưa tay tháo đi mái tóc giả, hắn nói gì đó với đám người đi cùng rồi nhanh chóng tiến về phía căn phòng mà Tịnh Kỳ vừa rời đi.
Từ sau vụ ở cảng xinga khiến hắn thêm phần cẩn trọng hơn, tuy nắm trong tay được điểm yếu của Mạc Tư Hàn nhưng không thể nào biết được bản thân sẽ bị tên họ Mạc đó nghiền nát khi nào, hắn tặc lưỡi: "đã đâm lao phải theo lao, biết được chừng nào hay chừng đó".
Từ nơi cánh cửa hé mở, trông thấy Mạc Tư Hàn ngồi phía bên trên bàn ăn, hắn chép miệng tỏ vẻ khó chịu "Đúng là quan hệ giữa hai người bọn họ không hề bình thường, Triệu Giai cô thật là một con đàn bà vô tích sự"
"Để xem coi kẻ đang ngồi cùng hắn là ai nào?"
Lưu Thiên Đông nghiêng đầu, cố rướn người về sau cánh cửa thêm một chút. "Một kẻ ngoại quốc ư?"
Vừa dứt lời suy nghĩ trong đầu, ánh mắt hắn chợt mở to bất ngờ, gương mặt ngạc nhiên nhìn chăm chăm về phía cuối bàn ăn. "Người phụ nữ kia..., cô ta chính là người đã đưa tấm ảnh cho mình, có vẻ Mạc Tư Hàn không hề biết đến chuyện này!"
Sau đó hắn liền nở nụ cười đầy phấn khích.
"Thật thú vị! ....Haha...không ngờ Mạc Tư Hàn cũng có ngày bị bọn họ chơi đùa như thế này!"
Lưu Thiên Đông liếm lấy vành môi biểu hiện sự thích thú không ngừng, hắn nhẹ nhàng quay người đi, miệng khẽ huýt sáo một giai điệu đầy vui vẻ.
...----------------...
Dinh thự Mạc gia.
Tịnh Kỳ vừa đỗ xe vào khoảng sân rộng lớn, đang định bước xuống để giao chìa khoá cho người hầu chạy vào gara thì bất ngờ chuông điện thoại reo lên.
- Thím trương có chuyện gì vậy?
- Tiểu thư, lão gia cho gọi cô đến viện gấp, ông ấy có chuyện muốn nói với cô.
Tịnh Kỳ lo sợ vội vàng hỏi:
- Cha tôi xảy ra chuyện rồi sao?
- À..., hiện tại sức khoẻ lão gia không có gì nguy hiểm. Chỉ là hai hôm trước ông ấy cảm thấy khó thở nên được phu nhân đưa đến bệnh viện, nhưng lão gia sợ tiểu thư lo lắng nên có dặn tôi không được nói với cô. Chả hiểu sao vừa rồi xem xong chương trình trên truyền hình liền vội vàng giục tôi gọi cô tới.
- Thím trương, đó là chương trình gì? Thím còn nhớ chứ?
- ừm...để tôi xem... a...hình như nó nói về vụ án nào đó, còn nội dung như thế nào thì tôi cũng không để ý.
- Tôi biết rồi! Tôi sẽ đến ngay!
Tịnh Kỳ tắt máy, hạ cửa kính xe nhìn Lâm phúc đang đứng chờ sẵn bên ngoài.
- Chú Lâm, phiền chú nói với ngài Mạc một tiếng, cháu đến bệnh viện Thành Đô thăm cha một lát.
- Tiểu Thư, Triệu lão gia gặp chuyện không hay sao? Để tôi cho người đi cùng cô.
- Không có vấn đề gì đâu, là bệnh cũ của ông ấy thôi. Chú đừng quá lo, cháu có thể tự mình đến đó.
- Vậy tiểu thư lái xe cẩn thận.
Tịnh Kỳ vẫy tay tạm biệt Lâm Phúc rồi nhanh chóng rời khỏi dinh thự Mạc gia.
"Đây rồi! Chương trình mà Triệu Khải đã xem"
Màn hình Android trên xe bật sáng, Tịnh Kỳ đưa tay tua lại thời gian đã phát trước đó, rất nhanh giọng người dẫn chương trình đã vang lên.
"Chiều này tại vùng núi Tianzhu thuộc tỉnh An Huy, trong khi công nhân tham gia cải tạo lại hồ nước nóng đã phát hiện ra một bộ xương người ở khu vực này. Sau khi tiến hành điều tra, sở cảnh sát tỉnh An Huy cho biết người bị chết là một người đàn ông họ Chu tên thường gọi là Chu Viễn là một tay chuyên hoạt động kinh doanh phi pháp, kẻ được thông báo đã mất tích từ 15 năm trước. Nguyên nhân ban đầu dẫn đến cái chết được xác định là do vết thương từ súng gây ra. Có khả năng đây chính là hành động trả thù giữa các băng nhóm....
Và điều vô cùng trùng hợp là thời hạn truy tố của vụ án đã kết thúc từ 0 giờ đêm qua, tức là 12 tiếng trước khi bộ xương được phát hiện.
......
Tịnh Kỳ càng lúc càng cảm thấy lạnh hơn, cô rùng mình tưởng tưởng đến những điều vừa nghe ban nãy.
"Đó chính là người đã đưa mình đi từ 15 năm trước"